Ngự Thú Nữ Vương

Quyển 2 - Chương 93: Lựa chọn

"Trần nhi, con đến rồi."

Vân lão gia, Vân phu nhân thấy Vân Hạo Trần đến, sắc mặt hai người đều dịu

đi chút ít. Cũng không để ý tới Vân Tuyệt Trần nữa, mà hướng về Vân Hạo

Trần hô:

"Mau ngồi, mau ngồi, sao hôm nay rảnh rang đến thăm chúng ta?"

Mặc dù con trai lớn không hề hận mình, nhưng cũng không hoàn toàn thân

thiết. Huống chi công việc của Vân Hạo Trần tương đối bận rộn, nên cũng

không có bao nhiêu thời gian đến Vân phủ.

"Đại ca ——" Vân Tuyệt Trần gật đầu với Vân Hạo Trần.

Vân Hạo Trần mỉm cười, ngồi xuống cạnh Vân Tuyệt Trần. Vừa rồi ở bên ngoài, hắn chỉ nghe phụ thân nổi giận, dường như còn liên quan đến Âu Dương

Tĩnh nữa, bây giờ xem dáng vẻ Vân Tuyệt Trần, cũng đoán được bảy tám

phần. Nếu phụ thân biết mình bây giờ đang giúp yêu nữ trong miệng ông ấy làm việc, chỉ sợ ngay cả mình cũng bị giáo huấn. Có điều cũng không

phải hắn sợ, chỉ là cảm thấy không cần nói ra, miễn cho lão nhân gia

giận quá hại thân.

"Con muốn đến từ giã phụ thân và đại nương."

Vân Hạo Trần cười đáp, đem chuyện bản thân cần đi Quân Quốc nói ra. Đương nhiên, hắn chỉ nói là đi Quân Quốc có việc cần làm.

"Cái gì? Con muốn đi Quân Quốc?"

Vân lão gia vừa nghe con mình nói muốn sang nước láng giềng làm việc, cũng có chút lo lắng.

"Đi bao lâu? Không thể phái người đi sao? Nhất định phải tự đi à?"

Vân Hạo Trần cũng hiểu là Vân lão gia quan tâm hắn, trong lòng cũng có vài

phần lo lắng. Có điều chuyện hắn là Lâu chủ của Ám Lâu vẫn là không cần

nói cho bọn họ biết. Dù sao, em trai này cũng là minh chủ võ lâm, Vân

gia đều là chính đạo, nếu để người trong võ lâm biết bọn họ và mình có

quan hệ, chỉ càng tăng thêm phiền toái.

"Không có gì đâu, chính làm một ít việc nhỏ thôi."

Vân Hạo Trần nói, sau đó để tránh cho bọn họ tra ra vấn đề gì, thuận miệng hỏi, "Vừa mới xảy ra chuyện gì sao?"

Hắn vừa hỏi, Vân lão gia, Vân phu nhân tất nhiên lại nhìn Vân Tuyệt Trần

liếc mắt một cái. Sau đó Vân lão gia nói với Vân Hạo Trần:

"Hạo

Trần, con tới đúng lúc lắm. Con nói xem, đệ đệ của con và cô nương nhà

người ta đính hôn từ nhỏ, bây giờ nhà gái đều qua tuổi cập kê rồi, nó

còn không đi cưới, không phải là làm lỡ mất tuổi thanh xuân của con gái

nhà người ta sao?"

Vân Hạo Trần biết được tâm tư Vân Tuyệt Trần,

đơn giản vì hắn hiện giờ ở cùng chủ nhân Âu Dương Tĩnh. Có điều hắn cũng không đồng ý Vân Tuyệt Trần cùng Âu Dương Tĩnh ở chung một chỗ, nàng ấy không phải là nữ tử mà em trai có thể khống chế. Huống chi đệ ấy cũng

chưa hiểu hết Âu Dương Tĩnh là người thế nào, chỉ là yêu thích mù quáng.

Vân Hạo Trần còn chưa mở miệng, Vân phu nhân đã tiếp theo Vân lão gia nói:

"Quan hệ giữa chúng ta và Lâm gia từ trước đến nay đều rất tốt, cách đây vài

ngày, Lâm lão gia đã gửi thư qua, đối với việc chúng ta không thực hiện

hôn ước đã có phê bình kín đáo, hơn nữa chuyện này cũng là lỗi của chúng ta. Cho nên Trần Nhi nhất định phải cưới Sơ Hạ, nếu không chỉ sợ giao

tình của hai nhà chúng ta coi như xong......"

Vân Hạo Trần

nghe bà nói vậy ngược lại không tiện mở miệng nói, có điều hắn cảm thấy

kỳ thật Vân Tuyệt Trần nên quen biết một nữ tử khác, quên Âu Dương Tĩnh

đi là tốt nhất. Nàng ấy và em trai căn bản là không có khả năng.

Vân Tuyệt Trần nghe cha mẹ nói..., hắn cũng không mở miệng, mím môi, không biết đang suy nghĩ gì.

Vân lão gia thấy thế lại tức giận, trống ngực cũng nổi lên.

Vân phu nhân một bên trấn an Vân lão gia, một bên nói với Vân Hạo Trần:

"Hạo Trần, con đã đến đây. Con giúp chúng ta khuyên đệ đệ con một chút đi.

Cũng không thể để trễ nãi đại sự được, hơn nữa nó là võ lâm minh chủ,

nếu bị Lâm gia truyền ra mấy lời đồn nào là không giữ lời hứa, vứt bỏ

hôn thê gì đó, vậy danh dự của nó có thể sẽ bị hủy......"

Người trong võ lâm không phải nói tín nghĩa sao.

"Đúng đó." Vân lão gia cũng gật đầu, lại trừng mắt liếc nhìn con trai nhỏ một cái.

"Nhớ ngày đó, con trẻ tuổi như vậy đã lên được vị trí minh chủ võ lâm, bao

nhiêu người nghi ngờ, con đều đã cố gắng đạt tới. Bây giờ chẳng lẽ để

mặc tiền đồ của mình bị hủy sao?"

Dứt lời, Vân lão gia lại nhìn Vân Hạo Trần:

"Hạo Trần, con có thích nữ tử nào không? Tuổi của con cũng không còn nhỏ

nữa, rất nhiều người ở tuổi của con cũng đã là cha của đứa nhỏ rồi, nếu

con có người trong lòng nhất định phải nói cho chúng ta biết, chúng ta

tới cửa cầu hôn cho con."

Vân Hạo Trần vừa nghe, nhịn không được kéo kéo môi. Đề tài này sao lại chuyển tới trên người mình rồi.

"Đúng đó, Hạo Trần, nếu con không có, đại nương nhất định giúp con giới thiệu vài nữ tử xinh đẹp, giỏi giang."

Vân Hạo Trần biết nếu hắn không mở miệng, hôn sự của mình phỏng chừng cũng

sẽ bị định đoạt. Vì thế hắn nói với vợ chồng Vân lão gia:

"Cha, đại nương, chuyện của con không vội. Con còn có việc muốn bàn với đệ đệ, trước hết bọn con có thể lui xuống được không?"

"Được rồi, con khuyên đệ đệ con đi"

Vân lão gia bọn họ thấy thế cũng chỉ gật đầu, hy vọng hắn có thể khuyên nhủ con trai nhỏ, nhanh chóng đi cưới Sơ Hạ.

“Vâng”

"Con cáo lui." Vân Tuyệt Trần cũng ước gì rời đi, lỗ tai không hề bị oanh tạc.

Hai anh em rời khỏi phòng khách, đến phòng của Vân Tuyệt Trần. Đương nhiên, trong Vân phủ cũng có phòng của Vân Hạo Trần, nhưng hắn rất ít ở Vân

phủ, nên vẫn là quyết định đến phòng của Vân Tuyệt Trần.

Đến phòng Vân Tuyệt Trần, Vân Tuyệt Trần bảo A Mộc đi chuẩn bị trà. Chính mình cùng Vân Hạo Trần ngồi bên cạnh bàn.

"Có phải trong lòng đệ còn nhớ nàng ấy không?"

Câu nói đầu tiên của Vân Hạo Trần làm cho Vân Tuyệt Trần ngẩn ra.

Vân Tuyệt Trần ngẩng đầu cười khổ nhìn Vân Hạo Trần, sau đó nói:

"Huynh thật sự muốn giúp phụ thân, nương làm thuyết khách sao?"

"Ta đương nhiên không phải làm thuyết khách."

Vân Hạo Trần lắc lắc đầu, "Nhưng lời của phụ thân và đại nương cũng đúng

lắm, đệ và tiểu thư Lâm gia đã đính hôn nhiều năm, để lâu người ta sẽ

thành gái lỡ thì. Đến lúc đó chỉ sợ hai nhà thật sự thành kẻ thù, hơn

nữa người trong giang hồ tất sẽ nghĩ đệ là người không giữ chữ tín, đến

lúc đó đệ sẽ gặp phiền toái."

Vân Tuyệt Trần càng thêm cười khổ,

những chuyện này sao hắn lại không biết đây. Nhưng trong lòng hắn không

dứt bỏ được Âu Dương Tĩnh thì cưới Lâm Sơ Hạ thế nào được?

"Ta biết trong lòng đệ có nàng ấy."

Vân Hạo Trần quyết định phải giúp em trai mình một phen, "Có điều đệ và

nàng ấy là không có khả năng. Đệ chỉ biết nàng ấy có thể điều khiển thú, nàng ấy có được thần kiếm thượng cổ, là con gái của Âu Dương tướng

quân. Những cái khác thì sao? Đệ biết được mấy phần?"

Vân Tuyệt Trần nghe hắn nói, nhịn không được càng giật mình, ngây ngốc hỏi:

"Có ý gì?"

"Đệ có biết bây giờ chủ nhân chân chính của Ám Lâu là ai không?" Vân Hạo Trần nhìn hắn, hỏi.

Vân Tuyệt Trần ngẩn ra, hắn đương nhiên biết Vân Hạo Trần là Lâu chủ của Ám Lâu. Nhưng còn chủ nhân chân chính là sao?

"Là nàng ấy."

Không đợi Vân Tuyệt Trần đáp, Vân Hạo Trần lập tức trực tiếp cho hắn đáp án.

Sau đó khi hắn còn đang khiếp sợ, lại tiếp tục nói, "Lần này ta đi Quân

Quốc, kỳ thật chính là nhận lệnh của nàng ấy đến đó cùng bọn họ tập hợp

làm một việc......"

"Làm sao có thể?"

Sau một lúc lâu, Vân Tuyệt Trần lấy lại tinh thần, vẫn khiếp sợ, nhưng e rằng càng khâm phục thêm.

"Đây là sự thật."

Vân Hạo Trần tiếp tục nói, "Nàng ấy không phải nữ tử tầm thường, đệ và nàng nhất định là không có khả năng. Vì chính đệ, cũng vì phụ thân và đại

nương, tốt nhất đệ hãy cẩn thận suy nghĩ một chút nên làm thế nào?"

Vân Tuyệt Trần trầm mặc, hắn đương nhiên biết mình và nàng không có khả

năng. Nhưng vẫn ôm hi vọng mong manh, bây giờ xem ra, mình và nàng ngay

cả một tia hi vọng cũng không có. Nữ tử như vậy quả nhiên không phải là

mình có thể có được. Sau một hồi khá lâu, hắn mới mở miệng:

"Đệ đã biết mình nên làm thế nào." Thành thân đi thôi, nàng sẽ vĩnh viễn ở trong lòng mình, không bao giờ quên.