"Các vị muốn đi?"
Đoan Vương gia, Đoan Vương Phi nhìn anh em Âu Dương An đến từ giã, lập tức
giật mình. Tuy ông có lén phái người đi điều tra qua thân phận của hai
người, nhưng tin tức đều giống như chính bọn họ nói, là thương nhân.
Điều này làm cho Đoan Vương gia u mê, nhưng đồng thời cũng yên tâm. Cũng đối đãi với hai người như ân nhân, bây giờ nghe bọn họ đột nhiên phải
đi, tất nhiên có chút kinh ngạc.
"Chúng ta chiếu cố hai vị không tốt sao?" Vương Phi cũng mở miệng nói.
"Không." Âu Dương An chắp tay, "Ở trong Vương Phủ mấy ngày đã quấy rầy Vương
gia, Vương Phi rồi, huynh muội chúng ta trên cơ bản đã làm tốt mọi
chuyện, cho nên quyết định phải về Lan quốc." Đương nhiên, đó cũng không phải thật, Tam Lăng Kiếm còn chưa có tin tức. Nhưng hai người nhất trí
cho rằng không thích hợp ở lại Vương Phủ.
"Vậy à." Vương gia và
Vương Phi gật đầu, thấy bọn họ dường như đã quyết định phải đi, tất
nhiên cũng không giữ lại."Vậy hay là bổn vương phái hai gã thị vệ hộ
tống hai vị ra khỏi thành?"
"Đa tạ vương gia, chỉ là huynh muội
chúng ta từ trước đến nay quen đi lại rồi, không dám làm phiền Vương
gia." Âu Dương An vừa cười khéo léo từ chối, Âu Dương Tĩnh ở một bên gật đầu.
Vương gia và Vương Phi nhìn nhau, thấy bọn họ như thế, cũng đành chấp nhận.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh rời khỏi Vương Phủ khoảng thời gian một nén
hương, Nghiên quận chúa mới nhận được tin tức. Lúc này nàng lập tức từ
trên giường bò dậy, còn chưa kịp sửa sang lại quần áo của mình đã chạy
ra ngoài.
"Phụ vương, mẫu phi, bọn họ đâu rồi?" Nghiên quận chúa
chạy đến bên ngoài thì đã thấy cha mẹ từ bên ngoài đi vào, chạy nhanh
tiến lên hỏi.
Đoan Vương gia và Vương Phi thấy con gái bộ dạng
quần áo không chỉnh tề, đồng thời xụ mặt xuống. Vương gia hướng tới nàng cả giận nói:
"Còn ra thể thống gì nữa? Một nữ tử chưa lấy chồng
quần áo không chỉnh tề chạy ra ngoài, thật khiến người ta chê cười." Nói xong, ánh mắt ông sắc bén nhìn về phía bọn hạ nhân bên cạnh.
Bọn sai vặt nhận được ánh mắt Vương gia, lập tức cúi đầu, nào dám ngắm loạn liếc mắt một cái, cũng không phải không muốn sống nữa.
"Thúy Vân tiện tỳ này chết đi đâu rồi, sao không giúp quận chúa trang điểm?" Vương Phi cũng nghiêm mặt khiển trách.
"Dạ, có nô tỳ." Thúy Vân từ phía sau chạy tới, xem nàng vội vã thở gấp, hiển nhiên là đuổi theo Nghiên quận chúa chạy tới.
"Ngươi tiện tỳ này, hầu hạ quận chúa kiểu gì vậy? để nó bộ dạng thất lễ như
vậy chạy ra khỏi phòng. Người đâu, đem tiện tỳ này kéo xuống vả miệng
mười cái......" Vương Phi hướng tới bọn người hầu bên cạnh thét
lên.
"Vương Phi thứ tội ——" Thúy Vân sợ tới mức nhanh chóng quỳ xuống.
"Mẫu phi, là con không cho nàng ấy hầu hạ, người đừng trừng phạt nàng ấy."
Nghiên quận chúa thấy Thúy Vân sắp bị vả miệng, tất nhiên cũng cầu tình. Đây chính là tỳ nữ bên người của mình, đánh nàng ấy không phải là đánh
vào mặt mình sao?
"Nó sai, con cũng sai. Cho nên đừng vội cầu
tình." Vương Phi khiến người hầu đem Thúy Vân kéo xuống, lại để cho
người hầu bên cạnh đều rời đi, lúc này mới mặt lạnh hỏi con gái.
"Nghiên Nhi mọi khi con cũng rất để ý hình thức, sao hôm nay lại luống cuống như vậy?"
Kỳ thật bà và Vương gia hai người cũng biết con gái là vì Âu Dương An rời
khỏi, cũng biết rõ con gái tính chuyện tỏ tình với Âu Dương An, kết quả
rốt cuộc lại không thành. Ngày hôm nay anh em Âu Dương An chào từ biệt,
bọn họ cũng không thực sự giữ lại. Đối với bọn họ mà nói, Âu Dương An
quả thực xem như không tệ, nhưng thân phận cũng không đủ để trở thành
con rể của bọn họ.
Nghiên quận chúa bị cha mẹ trách cứ, lại nhìn
bộ dạng quần áo không chỉnh tề của mình, mặt cũng nóng lên, biết mất thể diện. Có điều dù vậy, nàng vẫn quan tâm đến tin tức của Âu Dương An.
"Nghiên Nhi thất lễ rồi, mong phụ vương, mẫu phi tha thứ. Âu Dương công tử đối
với con có ân, con há có thể không gặp mặt ân nhân lần cuối, đã để cho
bọn họ rời đi đây?"
"Đừng nói nữa." Đối với lời nói của con gái..., Vương gia mặt lạnh ngăn cản nàng.
"Con là con của chúng ta, con đang ở đây nghĩ cái gì, chúng ta đương nhiên
biết rõ. Âu Dương An mặc dù cứu con, nhưng Vương Phủ chúng ta nhiều ngày nay cũng không bạc đãi bọn họ, con là một cô nương chưa chồng, cùng một nam tử tuổi còn trẻ gần nhau như vậy, thật sự không có thể thống."
"Phụ vương ——" Nghiên quận chúa còn muốn nói điều gì.
"Được rồi, Nghiên Nhi, tâm tư của con có thể lừa gạt được người khác, nhưng
không dấu diếm được chúng ta đâu. Con đối với hắn chết tâm đi, hắn đã
chủ động đến xin rời đi, điều đó nói lên hắn căn bản trong lòng không có con. Hơn nữa thân phận con là quận chúa, vị hôn phu tương lai tất nhiên không thể là một thương nhân......"
Lời Đoan Vương gia nói
cứng rắn rõ ràng khiến Mộc Nghiên trong lòng ngẩn ra, thì ra cha mẹ cũng biết. Nàng không cam lòng, vì sao người nàng yêu lại không phải do nàng lựa chọn?
"Phụ vương ——"
"Người đâu, đưa quận chúa trở về phòng. Trông chừng nó, không có mệnh lệnh của bổn vương, không cho phép nó rời phủ." Đoan Vương gia vung tay lên, lập tức có mấy người tới,
cường ngạnh ra lệnh.
"Phụ vương ——" Mộc Nghiên không thể tin được trừng mắt nhìn phụ thân, sau đó lại nhìn sang mẫu thân bên cạnh, cầu
khẩn nói, "Mẫu phi ——"
"Nghiên Nhi, chúng ta chỉ muốn tốt cho con thôi." Vương Phi nói với con gái, sau đó cũng phất phất tay. Nghiên
quận chúa lập tức bị mang đi.
......
Âu Dương An, Âu
Dương Tĩnh rời khỏi Vương Phủ, sau đó không lâu lại nhìn thấy hai thị vệ đứng ở trước mặt bọn họ, hai người đồng thời nheo chân mày:
"Hai vị quân gia có chuyện gì?"
"Chúng ta phụng lệnh thái tử điện hạ, mời Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương tiến cung." Hai thị vệ hướng tới bọn họ chắp tay.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, xem ra Mộc Nguyệt Ly quả nhiên một khắc cũng không thả lỏng giám thị bọn họ. Có điều vậy cũng tốt, dù sao
bọn họ cũng không rời khỏi Quân Quốc, cứ tiến cung xem thử có thể tìm
được manh mối gì về Tam Lăng Kiếm hay không đi.
"Làm phiền hai vị." Âu Dương An cười yếu ớt, cũng hướng tới hai người chắp tay.
"Mời ——"
Hoàng cung Quân Quốc, mái cong Lưu Ly, hành lang xây cẩm thạch khắc hình rồng phượng, một tòa cung điện hùng vĩ mà tinh xảo tạo nên quyền lực tối cao nhất dải đất trung tâm.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh không lộ ra
tò mò, cũng không lộ ra tán thưởng, điều này khiến cho thị vệ dẫn bọn họ tiến cung đều có chút ngạc nhiên, người bình thường vào hoàng cung
chẳng phải đều tò mò hoặc là sợ hãi đấy sao?
Có điều tuy lòng đầy nghi hoặc, nhưng hai người thật cũng không nói nhiều, mà là trực tiếp
đưa bọn họ theo hướng về phía Đông cung.
Đông cung là nơi ở của đương kim thái tử, cũng là Hoàng đế tương lai.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh phát hiện Đông cung mặc dù cùng các cung điện
khác hoa lệ như, nhưng khi bước vào bên trong lại có cảm giác không
giống. Mộc Nguyệt Ly là người liều lĩnh nên bố trí gian phòng cũng khiến người ta không nắm bắt được.
"Bẩm báo điện hạ, Âu Dương công tử, Âu Dương cô nương đến." Hai thị vệ dẫn hai anh em Âu Dương đứng ở ngoài cửa, rồi vào trong bẩm báo.
Mà Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh bọn họ cũng phát hiện, trong Đông cung cũng không có thái giám hay cung nữ,
không biết là Mộc Nguyệt Ly ra lệnh cho tất cả bọn họ lui ra rồi, hay là hắn không thích có người hầu hạ?
"Mời bọn họ vào đi."