Âu Dương An sau khi ra khỏi viện của Nghiên quận chúa, gánh nặng trong lòng lập tức được giải
khai, rốt cuộc cũng không cho Nghiên quận chúa tỏ tình, không để cho
nàng ta cảm thấy khó xử. Chỉ cần chuyện hôm nay bọn họ không nói ra, sẽ
không có người biết xảy ra chuyện gì.
Vẻ mặt thoải mái cất bước
quay về sân, có lẽ hắn cũng nên rời khỏi Đoan Vương Phủ, ai biết Nghiên
quận chúa có vẫn như cũ không cam lòng dây dưa với mình hay không.
Trở lại sân, nhưng không thấy người sai vặt, tỳ nữ, càng không thấy Tĩnh
nhi, hắn cảm thấycó chút kỳ quái, Tĩnh nhi không phải nói muốn hít thở
không khí, ngửi hương hoa, nghe chim hót đấy sao?
"Tĩnh nhi?" hắn vừa vào phòng vừa hô.
"Huynh đã về." Âu Dương Tĩnh an vị ở đại sảnh, nhìn Âu Dương An trở về ngẩng
đầu quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại dời đi ánh mắt không hề nhìn
hắn nữa.
Âu Dương An sửng sốt, cảm thấy phản ứng của Tĩnh nhi có chút kỳ quái. Trong lúc nhất thời không khỏi tâm thần bất an.
"Tĩnh nhi, muội làm sao vậy?" Âu Dương An đi đến bên cạnh Âu Dương Tĩnh, lo
lắng nhìn nàng."Có chỗ nào không thoải mái ư?" Nghĩ vậy, giọng nói cũng
có vẻ lo lắng.
"Không có gì." Âu Dương Tĩnh vẫn là không mặn
không nhạt đáp, nghĩ đến Nghiên quận chúa gọi hắn đi, cô nam quả nữ ở
chung một phòng, còn là một mỹ nhân nũng nịu tỏ tình với hắn, có lẽ hắn
thật sự động tâm. Trong lòng nàng không thoải mái, không thể đối xử với
hắn như ngày thường.
Âu Dương An thấy Âu Dương Tĩnh như thế, chân mày chau càng chặt hơn. Hắn cảm giác Tĩnh nhi dường như đối với mình có chút bất hòa, lạnh nhạt. Trong lòng có chút bi thương, ánh mắt cũng trở nên u buồn.
"Tĩnh nhi, chúng ta cùng đến chỗ Đoan Vương gia bọn
họ chào từ biệt, rời Vương Phủ đi." Trầm mặc sau một lúc lâu, Âu Dương
An nói.
"Huynh cũng chỉ muốn nói chuyện này thôi sao?" Âu Dương
Tĩnh lên tiếng, kỳ thật nàng luôn luôn chờ Âu Dương An nói cho mình biết Nghiên quận chúa tìm hắn rốt cuộc là vì chuyện gì? Nàng không phải
người có thể đem hoài nghi nuốt dưới đáy lòng, Âu Dương An càng không
nói, nàng lại càng khó chịu.
Ánh mắt Âu Dương An u buồn đảo qua,
chẳng lẽ Tĩnh nhi là vì chuyện của Nghiên quận chúa mà tức giận hắn sao? Nói vậy muội ấy đối với mình kỳ thật cũng không phải chỉ là tình cảm
anh em. Thử hỏi có em gái nào sẽ khẩn trương khi đại ca có quan hệ với
nữ tử khác đây? Hắn nhìn Âu Dương Tĩnh ánh mắt sáng lên, vẻ mặt vui
sướng cũng giấu không được.
"Tĩnh nhi ——"
Âu Dương Tĩnh
nhìn vẻ mặt Âu Dương An, lòng cũng cảm động, dạng vẻ mặt vui sướng kia
lấp đầy nhu tình, lòng của nàng cũng mềm mại theo. Kỳ thật bọn họ trong
lúc đó sớm đã tồn tại ám muội, cũng chỉ còn lại một lớp giấy ngăn cách,
nếu đâm thủng rồi, giữa hai người cũng rõ ràng, chỉ là thân phận anh em
của bọn họ còn đó, khiến người ta có điều cố kỵ.
"Nàng ấy tỏ tình với huynh sao?" Âu Dương Tĩnh mấp máy môi nói, rốt cuộc không hề lạnh nhạt nữa.
Cảm giác được Âu Dương Tĩnh không còn tức giận với mình, Âu Dương An thiếu
chút nữa nhảy dựng lên. Nhịp tim thùng thùng vang, làm cho khuôn mặt
tuấn tú của hắn nhịn không được nổi lên rặng mây đỏ, hắn có chút ngượng
ngùng, thực sợ bị Tĩnh nhi nghe được tiếng tim đập của mình.
"Quận chúa đúng là có ý này, có điều huynh cũng không để nàng ấy chân chính
nói ra." Âu Dương An lắc lắc đầu, nói. Ánh mắt thâm thúy mà nhu tình
nhìn nàng, không di động mảy may, giống như nghiêm túc nói rõ tình cảm
của mình.
Âu Dương Tĩnh nghe xong lời của hắn, trong lòng cũng
thư thái, sắc mặt nhu hòa, hai người nhìn lẫn nhau, tuy không phải lần
đầu tiên anh em hai người cùng ở chung một chỗ, nhưng lần đầu tiên chân
chính cảm nhận được tình cảm của đối phương, điều này làm cho không khí
càng thêm ám muội.
Hai người không nói lời nào, cảm thấy lúc này không lên tiếng sẽ tốt hơn.
Ngoài cửa sổ, hoa cành lay động, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, có một loại cảm giác sáng tỏ đã lên men trong lòng bọn họ.
Âu Dương An cảm giác mình ngây ngốc, tình nguyện thời gian cứ như vậy dừng ở một khắc này. Để hắn và Tĩnh nhi cảm nhận ấm áp lại yên tĩnh trong
không khí này cho đến già. Có lẽ là áp lực quá lâu, hắn cảm giác trong
cơ thể có gì đó muốn phá thể mà ra, thâm thúy trong ánh mắt chỉ có bóng
dáng của nàng, hắn kìm lòng không được nói:
"Tĩnh nhi, nàng đồng ý ở cùng ta không?" hắn thì tuyệt đối cam nguyện làm bạn của nàng.
Âu Dương Tĩnh thấy vẻ mặt hắn thật sự tình thâm, tâm tình thật tốt. Chỉ thấy nàng nheo chân mày, cố ý náo loạn Âu Dương An.
"Trước khi lập gia đình, nhất định sẽ ở cùng đại ca."
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương An vừa nghe lời của nàng, sắc mặt cũng trắng bệch.
Chẳng lẽ mới vừa rồi là mình hiểu nhầm ý sao? Muội ấy đối với mình căn
bản không phải loại cảm giác này?
"Tĩnh nhi, vừa rồi vì sao nàng
tức giận? Vì sao để ý quận chúa nói với ta cái gì?" hắn khẩn trương
truy vấn Âu Dương Tĩnh, tâm tình tốt lúc nãy đã không thấy đâu. Có cảm
giác từ trên không rơi xuống.
"Huynh là đại ca của muội, muội
đương nhiên muốn quan tâm một chút ai sẽ trở thành tẩu tử tương lai
rồi." Nhìn Âu Dương An khẩn trương như thế, tâm tình Âu Dương Tĩnh rất
tốt. Nàng cũng không vội vã nói thẳng cảm giác của mình với hắn, khiến
cho hắn khẩn trương.
"Tĩnh nhi, nàng biết rõ ta đối với nàng, đối với nàng......" Âu Dương An cảm giác tim mình như bị người gắt gao bóp nát, nghe lời nói của nàng, có loại cảm giác không thở nổi.
Âu Dương Tĩnh rốt cục không đành lòng thấy hắn khó chịu như thế, khó chấp nhận, nhịn không được khì khì một tiếng nở nụ cười.
"Tĩnh nhi?" Âu Dương An nghe được tiếng cười của nàng lại giật mình.
Âu Dương Tĩnh cũng là mang theo cười, hướng tới Âu Dương An nheo chân mày đen nói:
"Huynh đối với muội thế nào?" Nàng thừa nhận nàng rất xấu, rõ ràng mọi chuyện
đã gần rõ ràng, lại vẫn không quên trêu hắn. Bởi vì từ nhỏ cùng Âu Dương An sống yên ổn cùng nhau, nàng hiểu hắn là một người thực ôn nhu, nhiều khi kỳ thật rất kiên trì, có điều ngẫu nhiên cũng sẽ ngu muội một chút, nhưng điều này cũng chỉ có nàng mới thấy. Mà khi ngây ngốc hắn rất thú
vị.
Âu Dương An nhìn Âu Dương Tĩnh nở nụ cười, giật mình phục hồi tinh thần lại, Thì ra nàng bướng bỉnh trêu chọc mình. Nghĩ đến cảm giác mình vừa rồi trải qua tâm tình phập phồng, hắn vừa tức giận lại vừa
buồn cười. Nhìn thấy người trước mắt cười đến sáng lạn, trong lòng vừa
động, đi lên trước, cầm lấy bàn tay thon dài của nàng, sau đó hạ xuống
một nụ hôn cực ôn nhu ở mắt nàng.
Âu Dương Tĩnh sợ run, ý cười ngưng lại. Nhìn thấy Âu Dương An cười đến ôn nhu, nghe được hắn nói:
"Tĩnh nhi, đây chính là đáp án của ta."
Âu Dương Tĩnh cảm thấy trong lòng đầy nhu tình ấm áp, mặc dù nụ hôn vừa
rồi kỳ thật căn bản không tính là một nụ hôn chân chính. Nhưng nàng lại
cảm giác khi mình cảm nhận được nụ hôn kia, cả người đều như hóa. Đã
trải qua hai đời, nàng mới phát hiện, kỳ thật cuộc sống mà mình muốn
theo đuổi không phải là cuộc sống của nữ cường nhân mà là một cuộc sống
có người thật sự yêu thương nàng.