Âu Dương Tĩnh, Âu
Dương An mang theo thiếu niên đến trấn trên, trọ lại trong một quán trọ, sau đó sai tiểu nhị tìm đại phu. Tuy thiếu niên này bị thương cũng
không phải quá nặng, Vân Khinh Cuồng chỉ cần đưa tay lên là có thể chữa
khỏi. Nhưng Âu Dương Tĩnh không muốn lộ ra ngoài thân phận của Vân Khinh Cuồng, cho nên hắn bây giờ vẫn còn là một con hổ nhỏ.
"Khách quan, đại phu đã đến." Điếm tiểu nhị dẫn theo một đại phu tuổi chừng năm sáu chục tuổi đi đến.
"Đại phu, mời qua bên này." Âu Dương An cười yếu ớt dẫn đại phu đi đến bên giường xem thiếu niên kia.
Đại phu bước đến bên giường, trước tiên bắt mạch cho thiếu niên, sau đó lại xem xét bề ngoài miệng vết thương.
"Đại phu, hắn thế nào rồi?" Âu Dương Tĩnh hỏi.
"Không quá nghiêm trọng, uống thuốc đều đặn, đại khái tĩnh dưỡng hơn mười ngày sẽ khỏe lại." Đại phu nói, một bên đứng lên, bước tới bên cạnh bàn."Ta
sẽ ghi đơn thuốc, công tử và cô nương phái người theo lão phu đến cửa
hàng lấy thuốc đi."
“Được.” Âu Dương An bọn họ gật đầu.
Sau đó đợi đại phu kê đơn thuốc, lại cho điếm tiểu nhị ngân lượng. Dặn hắn hỗ trợ mua thuốc, sau đó ở quán trọ sắc thuốc.
Chạng vạng, thiếu niên uống xong chén thuốc, lại ăn một ít cháo, cảm giác
thân thể thư thái không ít. Hơn nữa Âu Dương Tĩnh cho người giúp hắn tắm rửa sạch sẽ thân thể, cũng lộ ra khuôn mặt thanh tú. Nhưng hắn có một
đôi mắt so với khuôn mặt thanh tú hoàn toàn không phù hợp.
Âu
Dương Tĩnh nghĩ thiếu niên thanh tú hẳn là phải phối hợp với vẻ thẹn
thùng mới đúng. Đôi mắt kia nếu đổi thành đôi mắt của nai con đáng yêu,
thì hắn nhất định sẽ là dáng vẻ yếu đuối điển hình.
"Ngươi tên gì?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An ngồi ở bên cạnh, hỏi thiếu niên.
"Tống Tử Thư." Thiếu niên đáp.
Âu Dương Tĩnh nhíu mày, thiếu niên này cũng có một cái tên cực văn nhã,
cảm giác thực thích hợp làm tú tài. Nhưng nàng cũng không nói gì, bởi vì nàng cảm giác được, hắn không lừa bọn họ.
"Thân phận của ngươi là gì?" Âu Dương Tĩnh lại hỏi, ánh mắt sáng ngời nhìn thiếu niên.
Thiếu niên ngây người, dường như đang do dự. Rốt cuộc vẫn thản nhiên bẩm báo.
"Ta là Lâu chủ của Dẫn Lâu."
"Dẫn Lâu?" Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, bọn họ từng nghe về Ám
Lâu, cũng đã được nghe nói đến thế lực của Ma Sát. Nhưng Dẫn Lâu thì
chưa từng nghe nói qua.
"Chủ nhân chưa từng nghe qua về Dẫn Lâu
cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì Dẫn Lâu mới sáng lập được ba tháng
thôi. Nhưng ta tin tưởng sẽ có thể phát triển Dẫn Lâu thành thế lực ngầm lớn nhất nhì trong giang hồ......"
Thiếu niên kia nói đến
khát vọng của mình, ánh mắt thâm thúy tỏa ra hào quáng sáng ngời, phần
tự tin làm cho khuôn mặt thanh tú cũng trở nên lộ rõ.
Âu Dương Tĩnh trong mắt hiện lên thưởng thức hào quang, nàng thích người có khát vọng, tự tin.
"Dẫn Lâu bây giờ làm cái gì? Sát thủ sao?"
"Không hẳn vậy."
Tống Tử Thư lại lắc đầu, "Sát thủ cũng là một bộ phận trong đó, nhưng bộ
phận còn lại chuyên tìm tòi tình báo là chính. Ta hy vọng có thể phát
triển Dẫn Lâu thành tình báo, sát thủ đều đứng đầu......"
"Dẫn Lâu bây giờ có bao nhiêu người?" Âu Dương An cũng tò mò hỏi.
"Không nhiều lắm, chỉ có hơn một trăm người, nhưng người của chúng ta quý ở
chất lượng chứ không phải số lượng." Đối với điểm này, Tống Tử Thư tương đối tự tin, hơn nữa hắn từng đọc qua binh pháp, cho nên Dẫn Lâu cũng
không phải chỉ là sát thủ bình thường, mà hơn nữa là càng chú ý đến sách lược tác chiến.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh gật đầu, quý ở chất
lượng, những lời này thực chính xác. Nhưng nhìn Tống Tử Thư như thiếu
niên mười ba, mười bốn tuổi, hai anh em không khỏi có chút hoài nghi.
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Có thể phát triển một Dẫn Lâu như thế, chắc hẳn cũng không thể nào mười ba mười bốn tuổi được.
"Mười chín." Tống Tử Thư đáp, biết nhiều người đều bị khuôn mặt trẻ thơ của
mình lừa, nhưng điều này cũng không thể trách hắn được, khuôn mặt trẻ
thơ của hắn là do cha mẹ ban cho, hắn cũng thầm cảm tạ khuôn mặt trẻ thơ này, thật ra thì nó cũng rất hữu dụng.
" So với chúng ta còn lớn hơn một tuổi." Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh quả nhiên có chút giật
mình, nhưng rất nhanh, hai người khôi phục bình thường.
"Vậy giờ
ngươi dẫn ta đến Dẫn Lâu của ngươi đi?" Âu Dương Tĩnh không khách sáo
tiếp tục nói. Nếu hắn đã trở thành người của nàng, đương nhiên, nàng
cũng sẽ đi xem Dẫn Lâu của hắn. Hơn nữa bây giờ trên giang hồ hơn phân
nửa người đều là kẻ địch của nàng, nàng đương nhiên cũng muốn có một thế lực của riêng mình. Mà Dẫn Lâu này được lắm, nàng sẽ sử dụng những
phương pháp xử lí khôn khéo, khiến cho Dẫn Lâu trong khoảng thời gian
cực ngắn đạt đến đỉnh điểm.
“Được.” Tống Tử Thư gật đầu, quân tử
nhất ngôn, nếu nàng đã cứu mình, hắn sẽ thực hiện lời hứa của mình, trở
thành người hầu trung thành của nàng, đương nhiên Dẫn Lâu của hắn cũng
sẽ là của nàng.
Bảy ngày sau, sức khỏe của Tống Tử Thư cũng đã tốt lên.
Tống Tử Thư quyết định dẫn anh em Âu Dương An đến Dẫn Lâu.
Rời khỏi quán trọ, Âu Dương An thuê một chiếc xe ngựa, Tống Tử Thư cải
trang thành gã sai vặt mặc áo xanh, đánh xe ngựa ở bên ngoài, mà hắn
cũng cùng với Âu Dương Tĩnh thay đổi quần áo ngồi bên trong xe ngựa, một nhóm ba người theo hướng đến Dẫn Lâu mà đi.
Dẫn Lâu là một tổ
chức thần bí. Mặc dù mới thành lập được ba tháng thôi, nhưng lại rất nối tiếng, chỉ cần Dẫn Lâu tiếp nhận nhiệm vụ sẽ không có thất bại. Bởi
vậy, Ám Lâu - một tổ chức khác đứng đầu tập đoàn sát thủ - mới chặn
đường đánh người của Dẫn Lâu. Vì muốn diệt trừ hậu họa mà Lâu chủ của Ám Lâu Vân Hạo Trần mới tự mình dẫn người đi đối phó với Dẫn Lâu lâu chủ,
không ngờ khéo làm sao lại đụng phải anh em Âu Dương An.
"Chủ
nhân, đến rồi." Tống Tử Thư cho xe ngựa dừng ở một địa phương trống
trải, sau đó xoay người nói với hai anh em Âu Dương trong xe ngựa.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh từ trong xe ngựa đi ra, kết quả nhìn thấy một địa phương trống trải, hai người mở trừng hai mắt:
"Nơi này chính là Dẫn Lâu?" Bọn họ nhìn khắp cũng không thấy bất kỳ tòa nhà nào.
Tống Tử Thư thần bí cười cười, sau đó hướng về bọn họ bày ra tư thế mời. Ý bảo bọn họ cùng đi với mình.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng Tống Tử Thư
bước tới. Ai ngờ vừa đi qua, lập tức nhìn thấy rất nhiều tượng đá hình
thù quái dị.
Tống Tử Thư đi đến đống tượng đá phía trước,
chạm tay lên một tượng đá, chỉ nghe ầm một tiếng, tượng đá tách ra làm
hai, tạo ra một khe hở đủ cho một người qua.
Âu Dương An và Âu
Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, che giấu như thế ắt hẳn động này chính là
đường ngầm dẫn đến Dẫn Lâu, Tống Tử Thư thực sự có chút bản lĩnh.
"Chủ nhân, mời đi theo ta." Tống Tử Thư trở lại nói với Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh.
“Ừ.” Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh gật đầu, theo Tống Tử Thư phía trước vào động.
Vừa vào động, cửa động đột nhiên đóng lại.