"Không thấy tranh đấu cả."
Ra khỏi trang viên của Vân Tuyệt Trần, Sở Ly La bọn họ phát hiện tranh vẽ
Âu Dương Tĩnh trên đường đã không thấy nữa. Không khỏi hai mặt nhìn
nhau, sao lại thế?
"Ai gỡ tranh xuống nhỉ?" Âu Dương An cũng nhíu chân mày, nhưng đây cũng là chuyện tốt.
Âu Dương Tĩnh lắc lắc đầu, dù sao bây giờ có tranh hay không cũng như nhau thôi. Đại đa số người trên giang hồ đều đã biết nàng chính là Nữ tử
điều khiển thú, hai anh em bọn họ chính là người nắm giữ thần kiếm, vốn
đã không cần đến tranh.
"Công chúa ——"
Đột nhiên một nam
tử diện mạo bình thường, mặc bộ áo màu xám xuất hiện bên người bọn họ.
Hắn chính là loại người ném vào đám đông tuyệt đối tìm không ra, khiến
người ta nhìn thấy đều quên đi.
"Chuyện gì?" Sở Ly La quay đầu nhìn hắn, đây chính là hộ sĩ ẩn danh phụ hoàng vì nàng an bài.
"Hồi bẩm công chúa, thái tử điện hạ gửi thư." Nói xong, tên hộ vệ đã đem thư đưa cho Sở Ly La.
Sở Ly La tiếp nhận thư, giật mình, nhưng không lập tức mở thư ra.
"Đi thôi, về quán trọ nói sau." Âu Dương Tĩnh nói, nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện.
“Được.”
......
Đợi bọn họ trở lại quán trọ, Sở Ly La lập tức lấy thư ra.
"Thái tử hoàng huynh nói chuyện hòa thân đã không giải quyết được rồi, lệnh
cho tôi phải trở về." Xem xong thư, Sở Ly La nói với Âu Dương Tĩnh bọn
họ.
“Ừ.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, "Vậy cô theo hộ vệ trở về đi."
"Nhưng còn hai người......" Sở Ly La có chút bận tâm, bây giờ người trên
giang hồ đều đuổi giết hai anh em Âu Dương. Nàng sao có thể yên tâm, mặc dù võ công của mình cũng không hơn bọn họ, nhưng có thêm nàng cũng là
nhiều hơn một phần lực lượng.
"Không cần lo lắng." Âu Dương Tĩnh cười yếu ớt, "Cô trở về cũng là giúp chúng tôi."
"Gì cơ?" Sở Ly La nghi hoặc.
"Lời đồn lúc trước cô cũng biết rõ mà. Tuy cô có gửi thư về, nhưng loại
chuyện này trong mắt nhiều người vẫn thà tin là có, còn hơn không tin.
Chỉ sợ bây giờ triều đình trên dưới, thậm chí là Âu Dương Ngự cũng đều
hoài nghi đối với chúng tôi. Cho nên tốt nhất cô nên trở về." Nàng ấy
trở về, có thể làm hậu thuẫn cho bọn họ.
Sở Ly La hiểu được, vì thế gật đầu.
"Ừ, tôi về." Đã như vậy, nàng sẽ trở về hậu thuẫn cho bọn họ. Dĩ vãng nàng
khinh thường mấy vụ bang phái, nhưng lần này về nàng phải tạo dựng thế
lực cho mình, sau này mới có thể giúp bản thân, và cả bạn của nàng nữa.
“Ừ.”
Hôm sau, Sở Ly La lập tức dẫn theo hộ vệ trở lại Hoàng Thành.
Nhìn Sở Ly La lên xe ngựa, Âu Dương Tĩnh thu hồi ánh mắt, nói với huynh trưởng:
"Ca, chúng ta cũng đi thôi."
“Được.” Âu Dương An gật đầu.
Hai người không ngồi xe ngựa, mà là mỗi người cưỡi một con ngựa, theo hướng ngoại thành mà đi.
Hai người giục ngựa đến ngoại thành, bên ngoài rừng rậm đột nhiên nghe được từ trong rừng truyền đến âm thanh đao kiếm. Hai người nhìn nhau, không
có ý định qua đó chõ mõm vào.
Hai người tiếp tục giục ngựa mà đi, nào ngờ đúng lúc này, một bóng người từ trong rừng bị đánh bay ra, rơi
xuống ngay dưới chân ngựa của bọn họ, rất nhanh, một đám người áo đen
đuổi tới. Cầm đầu là người mặc áo xanh, đeo mặt nạ bạc, thấy anh em Âu
Dương An thì sợ run lên, giương tay, đám người áo đen phía sau lập tức
dừng bước.
"Là các ngươi ——"
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh
nghe giọng điệu của hắn dường như quen biết mình, hai người nhíu lại
chân mày, suy nghĩ một chút, nhìn lại đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ, trong
lòng hiểu rõ.
"Vân Hạo Trần." Là đại ca cùng cha khác mẹ với Vân Tuyệt Trần.
"Đúng vậy." Vân Hạo Trần gật đầu, chỉ vào người bên chân Âu Dương An bọn họ nói.
"Các người đi đi, mục tiêu của chúng ta là hắn." Lời đồn trên giang hồ, hắn
đều biết. Nhưng cũng hiểu được hai anh em này không phải tầm thường, hắn căn bản không phải đối thủ của bọn họ. Cho nên không nắm chắc thắng,
hắn là sẽ không ra tay.
"Hai, hai vị cứu cứu ta......" Người ngã trước ngựa của bọn họ ngẩng đầu, vươn tay về phía Âu Dương An bọn họ.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh ở trên lưng ngựa nhìn xuống mới phát hiện
người bị đánh bay đến kia là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt bị máu nhuộm khắp, nhìn không rõ khuôn mặt chân thật. Nhưng đôi mắt kia lại thâm sâu như đầm lầy u tối, khiến người ta vừa nhìn đến là muốn rơi vào.
Âu Dương Tĩnh khóe miệng có chút gợi lên nghiền ngẫm,
thiếu niên này mặc dù van xin bọn họ cứu hắn. Nhưng trong mắt lại không
có sợ hãi, càng không có cảm giác yếu thế. Khiến nàng rất muốn thò chân
vào.
"Tại sao bọn ta phải cứu ngươi?" Âu Dương Tĩnh không che dấu hứng thú của mình, nhìn chằm chằm thiếu niên hỏi.
Thiếu niên sửng sốt, Vân Hạo Trần và đám người kia cũng sửng sốt. Vậy là sao? Nàng muốn nhúng tay? Hay là không nhúng tay vào?
Thiếu niên yên lặng, nhưng rất nhanh hồi thần lại. Hắn không hèn mọn cầu xin, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào Âu Dương Tĩnh gằn từng giọng nói:
"Người cứu ta, tuyệt đối sẽ không hối hận. Từ nay về sau, ta sẽ trở thành
người hầu của người, tuyệt đối trung thành." Thiếu niên kia lập lời thề
rất chân thành, vẻ mặt cũng rất thật.
"Lấy thân?" bàn tay Âu
Dương Tĩnh sờ sờ cằm của mình, thế cũng hay. Hơn nữa nếu nàng đoán không sai, thân phận thiếu niên này kỳ thật không đơn giản, nàng vốn cho là
hắn sẽ đồng ý trả bọn họ kim ngân tài bảo hoặc là đáp ứng hứa hẹn vài
món hời, nhưng không ngờ hắn lại tình nguyện làm người hầu trung thành.
Chậc chậc, nhìn thế nào cũng là thấy thú vị hơn nữa rất đáng được thăm
dò.
“Được.” Âu Dương Tĩnh quyết định cứu hắn, lời của nàng vừa ra, Âu Dương An lập tức giơ tay đưa thiếu niên lên lưng ngựa.
Vết thương trên người thiếu niên bị động đến, chỉ mới kéo da non nên rất nhanh lại giãn ra.
Vân Hạo Trần nhìn Âu Dương An ra tay, lúc này cũng biến sắc, ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ, nói:
"Các ngươi muốn đối địch với Ám Lâu đúng không?"
"Đúng vậy thì sao?" Âu Dương Tĩnh kéo môi, cười đến lúm đồng tiền nhẹ nhàng hiện ra.
"Tóm lại, kể từ bây giờ hắn là người hầu của ta, ai đánh hắn thì cứ bảo bọn họ tới tìm ta......"
"Ngươi ——" Vân Hạo Trần trừng mắt nhìn Âu Dương Tĩnh, thật muốn kéo nụ cười
trên mặt nàng xuống. Nhưng hắn biết nhiệm vụ hôm nay thế là thất bại, có điều hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.
"Một khi các ngươi trở thành địch thủ của Ám Lâu, tốt nhất phải cẩn thận." hắn lạnh lùng uy hiếp Âu Dương Tĩnh.
"Bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỉ giáo." Âu Dương Tĩnh khẽ cong môi, mà
con hổ nhỏ ghé vào đầu vai Âu Dương Tĩnh cũng dùng đôi con ngươi màu
ngọc bích nhìn lướt qua Vân Hạo Trần, thật sự là không biết sống chết,
dám uy hiếp Tĩnh nhi, đôi con ngươi chợt lóe, không ai để ý một tay con
hổ nhỏ lơ đãng hướng tới đám người Ám Lâu động xuống.
Âu Dương Tĩnh hướng tới Âu Dương An gật đầu, nói:
"Ca, chúng ta đi."
“Ừ.” Âu Dương An gật đầu, chắc chắn thiếu niên phía sau sẽ không rớt xuống sau lưng ngựa. Hai người giục ngựa chạy đi.
"Lâu chủ, chúng ta không đuổi theo sao?" người áo đen phía sau Vân Hạo Trần hỏi.
"Ngươi đánh thắng được hắn sao?" Vân Hạo Trần tức giận nói.
Người áo đen không dám nhiều lời nữa.
"Đi ——" Vân Hạo Trần vung tay lên, nhưng khi hắn xoay người đi từng bước
thì chỗ hắn vừa đứng bịch một tiếng, xuất hiện một con hổ thật lớn.
Đám người Vân Hạo Trần trợn tròn mắt, lại run sợ:
Bọn họ đúng là không dễ chọc vào.