"Ca ——"
Âu
Dương An cúi đầu nhìn Vương Vân cầm kiếm cắm vào bụng mình. Máu rất
nhanh chảy ra, nhiễm đỏ áo bào trắng. Giống như ở trên mặt tuyết nở ra
đóa hoa, xinh đẹp đến mê hoặc mọi người. Nhưng hắn lại không có cảm giác đau, cảm giác duy nhất chỉ là lại để cho em gái phải lo lắng. Nghe
tiếng của Âu Dương Tĩnh, hắn nghiêng đầu hướng về nàng lộ ra một chút
tươi cười.
Thoáng tươi cười này lập tức khiến Âu Dương Tĩnh cảm
thấy, chỉ duy một chữ, giận. Nụ cười xinh đẹp thanh tú trên khuôn mặt
sớm đã bị thu lại. Nàng chỉ cảm thấy máu toàn thân đều chuyển hướng lưu
động.
"A ——" Kêu lên tê tâm liệt phế một tiếng, nàng bạo phát. Ngọc tiêu một chiêu, dùng mười thành công lực đánh tới Vương Yên.
Vương Yên phun ra một ngụm máu tươi, còn chưa kịp bày ra dị năng của mình đã
bị Âu Dương Tĩnh đánh bay. Sức mạnh mười phần khiến nàng ta bị đánh tung đi vài chục trượng, cuối cùng thân hình bay khỏi đỉnh Ly Sơn, rơi xuống vách núi đen sâu vạn trượng.
"Nhị muội ——"
"Nhị tỷ ——"
Vương Yên ngã xuống vách núi đen làm cho cả đỉnh Ly Sơn lập tức rơi vào yên
tĩnh. Phải mất một lúc, Vương Phong, Vương Vân mới lấy lại tinh thần,
kinh hô lên tiếng. Làm sao có thể? Yên nhi lại bị nữ tử này đá bay xuống vực sâu.
"Xú nữ tử, đền mạng cho Nhị tỷ của ta." Vương Vân rút
kiếm ra, vung lên làm máu tươi bắn tung tóe, bất ngờ xông về chỗ Âu
Dương Tĩnh, vẻ mặt dữ tợn tựa như A Tỳ địa ngục bò ra báo thù Quỷ Hồn.
Mà Âu Dương An đột nhiên bị lưỡi kiếm rút ra, máu từ miệng vết thương bắn ra tung toé. Thân thể cũng đổ xuống.
Vân Tuyệt Trần lập tức bay vút lên, đỡ lấy thân thể của hắn, hướng về người bên cạnh hô:
"Mau tìm đại phu."
“Vâng.” A Mộc lập tức theo hướng phòng ở phía sau chạy đi.
Đại hội võ lâm tuy luận võ đến giới hạn đều sẽ dừng lại, nhưng thường
thường tình huống bị thương vẫn có. Vì thế đặc biệt luôn chuẩn bị đại
phu bên cạnh, không ngờ hôm nay người đầu tiên muốn trị thương lại là Âu Dương An.
Mà một bên, hai người đang muốn báo thù Vương Vân và Âu Dương Tĩnh đều ra chiêu trí mạng.
Âu Dương Tĩnh võ công hơn hẳn, mấy chiêu qua đi, Vương Vân khắp người đều
tổn hại, cánh tay cũng đã bị thương mấy chỗ. Hắn ta oán hận trừng mắt
nhìn nàng, vừa muốn xuất ra dị năng lực.
Âu Dương Tĩnh đôi mắt
sáng quắc đảo qua, nhìn rõ quyết định của hắn ta, đương nhiên sẽ không
cho hắn ta cơ hội. Mũi chân nhún một cái, bóng dáng bay lên trời, đem
ngọc tiêu dính vết máu kề bên môi thổi. Tiếng tiêu vừa ra, toàn bộ không khí trên đỉnh Ly Sơn chợt thay đổi.
"Nàng ta muốn làm gì vậy?"
"Không phải chứ. Giờ còn có tâm tình thổi tiêu?"
"......"
Hành động ngoài dự đoán của Âu Dương Tĩnh không khỏi làm cho Vương Vân sửng sốt, những người khác cũng đều không hiểu.
"Sư phụ muốn làm gì thế?" Lâm Sơ Hạ cũng ngây ngốc nhìn nàng.
Sở Ly La thần bí nhếch môi một cái, nói với Lâm Sơ Hạ:
"Chờ xem đi, rất nhanh sẽ có trò hay." Nàng từng gặp qua Âu Dương Tĩnh lấy
tiêu gọi rắn. Quả nhiên, tiếng tiêu vừa cất lên. Một đôi con ngươi màu
ngọc bích của Bạch Hổ xuất hiện, nghểnh cổ rống một tiếng, chấn động
khiến toàn bộ Ly Sơn rung lên. Đây không phải Vân Khinh Cuồng thì là ai?
Mà theo Vân Khinh Cuồng xuất hiện, một tràng âm thanh dao động từ núi rừng truyền đến. Chỉ thấy không biết từ đâu xuất hiện một đám sư tử, hổ báo, sói hoang, mèo rừng oai phong lừng lẫy, khí phách hiên ngang chỉnh tề
dàn trận mà đến. Mỗi một con đều là mãnh thú hung hãn, khiến cho mọi
người trông thấy sắc mặt đều đại biến, nhìn Âu Dương Tĩnh vẻ mặt khẩn
trương, hoảng sợ vô cùng.
Vân Khinh Cuồng đứng trước đàn mãnh
thú, trời sinh phong thái vương giả, đôi con ngươi màu ngọc bích quét
qua mọi người, sau đó nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, giống như đang đợi
mệnh lệnh của nàng.
Âu Dương Tĩnh nụ cười như băng sương bao phủ, ánh mắt liếc về phía Vương Vân và Vương Phong. Môi đỏ mọng cong lên, ý
cười tàn nhẫn lãnh khốc:
"Bọn họ, chính là thức ăn của các ngươi."