"Ngươi nói gì? Thật có lỗi, ta nghe không hiểu."
Đối mặt với Vương Yên lạnh lùng, Âu Dương Tĩnh lại lộ ra nụ cười gian xảo.
Bàn tay mềm như cũ giữ lấy nàng ta, tay kia lại sờ sờ lỗ tai, giống như
thực nghe không hiểu lời của nàng ta.
Sở Ly La thấy thế, nhịn
không được nhếch môi cười. Tĩnh nhi thật sự là lợi hại, lấy chiêu này để đối phó lạnh như băng của đối phương.
"Muốn chết." Vương Yên từ
trước đến nay luôn làm theo ý mình, lúc này rống lên một tiếng, lập tức
tấn công về phía Âu Dương Tĩnh.
Xuy, Âu Dương Tĩnh cười xuống.
Ung dung không vội tránh được tấn công của nàng ta, sau đó đem Lâm Sơ Hạ giao cho Sở Ly La: "La, Sơ Hạ giao cho cô."
"Không thành vấn đề." Sở Ly La cười híp mắt trả lời, sau đó lôi kéo Lâm Sơ Hạ qua một bên xem các nàng so chiêu.
Âu Dương Tĩnh quay về ăn ý mỉm cười, tiếp đến đầu ngón tay mềm mại nâng
lên ngọc tiêu bên hông, cùng Vương Yên so chiêu. Chính là nụ cười kia
không giảm, như trẻ con đang chơi đùa. Thực khiến cho mọi người đang xem cuộc chiến phải toát mồ hôi, đây chính là Song Ma tinh thứ nhất trong
truyền thuyết.
"Tam đệ, cả tên kia nữa. Hắn tát huynh ba cái."
Nhìn thấy em gái cùng Âu Dương Tĩnh giao đấu, Vương Phong không quên còn có một Âu Dương An. Lúc này vội chỉ vào hắn, túm túm tên kia, nói với
Vương Vân.
Vương Vân tròng mắt híp lại, cũng tấn công về phía Âu Dương An.
Âu Dương An cười nhẹ, bóng dáng màu trắng lướt qua. Nhưng chậm rãi đến gần đùa bỡn, bọn họ hai anh em đều giống nhau tính cách tùy hứng, chọc cho
Vương Vân, Vương Yên càng thêm giận dữ. Động tác ra chiêu càng thêm bén
nhọn.
Ánh sáng của kiếm, bóng ảnh của tiêu, hoàn toàn ngoài dự
đoán của mọi người. Bốn người hai với hai so chiêu, nhưng lại không phân thắng bại. Một lần đưa tay chính là mấy chục chiêu.
"Hai người kia rốt cuộc là ai?"
Những người vốn không coi trọng anh em Âu Dương An cũng nhịn không được nữa
xì xào bàn tán, bản lĩnh lại rất cao. Thật sự là thiếu niên anh hùng
xuất chúng, võ lâm có người kế nghiệp rồi.
Vân Tuyệt Trần trước
đó lo lắng giờ cũng yên tâm, đồng thời phát hiện, một tháng không gặp,
anh em Âu Dương An võ công lại tinh tiến.
"Sao có thể như vậy?"
Vương Phong thấy muội, đệ của mình không chiếm được thượng phong cũng
thất kinh: "Tam đệ, đánh đi. Đem tên tiểu bạch kiểm kia đánh ngã."
Vương Vân cùng Âu Dương An dây dưa một lúc, cũng chau lên chân mày. Mắt thấy
võ công của mình không thể dành lợi thế, ánh mắt híp lại, xem ra đến lúc nên xuất tuyệt chiêu ra rồi. Chỉ thấy hắn bỗng thẳng tắp hướng về Âu
Dương An đâm tới.
Âu Dương An giương môi, bóng dáng nhoáng lên
một cái. Nhưng ngay khi hắn muốn tránh Vương Vân, nháy mắt có chuyện kỳ
quái xảy ra. Vương Vân ban đầu ngay trước mặt đâm tới đột nhiên lại
không thấy.
Mọi người trong võ lâm có mặt đều ồ lên, tuy họ đều
biết đôi khắc tinh này là vì dị năng mà nổi tiếng. Nhưng tận mắt thấy
lại không có mấy người, bây giờ đang ở trước mặt, người này lại biến
mất. Chẳng lẽ đây là dị năng của Vương Vân sao?
Sở Ly La, Vân Tuyệt Trần, Lâm Sơ Hạ cũng cả kinh, đồng thời lo lắng cho Âu Dương An.
Âu Dương An ngưng thần chăm chú, cẩn thận cảm nhận hơi thở của đối phương. Đột nhiên, bên tai thoáng nghe tiếng gió. Hắn vừa quay đầu lại, Vương
Vân đã đứng ngay phía sau hắn, lộ ra trào phúng mỉm cười với mình:
"Âu Dương đại ca ——" Lâm Sơ Hạ kêu lên sợ hãi.
Âu Dương Tĩnh nghe thấy âm thanh cùng tiếng kinh hô của nàng ấy và những
người chung quanh, nghiêng đầu một cái. Đập vào mắt lại là cảnh tượng
một thanh kiếm cắm vào bụng Âu Dương An. Nàng chỉ cảm thấy đầu bùng lên
một tiếng nổ tung.
"Ca ——"