Trong lúc Âu Dương An
bị mê hoăc trong màn sương, lâm vào ảo giác. Ở bên kia, Âu Dương Tĩnh
cũng tương tự bị cuốn vào trong tâm ma. Nàng giống như nhìn thấy hung
thủ hãm hại mình Hứa Mậu Dân đang đứng ngay trước mặt, đang nhìn mình,
cười đến điên cuồng. Mà phía sau hắn, là nàng máu chảy đầm đìa nằm đó,
cô độc hôn mê.
"Đủ rồi, không được cười nữa." Âu Dương Tĩnh giận
dữ hết lên với Hứa Mậu Dân: "Tại sao? Sao anh lại làm vậy? Chúng ta yêu
nhau ba năm, chẳng lẽ tất cả cũng chỉ là mưu đồ của anh sao?"
"Ha ha ha, ba năm?" Hứa Mậu Dân cười đến kiêu ngạo: "Phải ha, người đẹp
siêu cường lãnh đạo cả Tập Đoàn xuyên quốc gia Ngự Mĩ vẫn tự xưng rất
thủ đoạn đây sao? Còn không phải vẫn bị tôi chinh phục, nằm ở dưới thân
tôi hầu hạ......"
"Đủ rồi, anh là đồ đáng chết. Tôi sẽ giết
anh." Âu Dương Tĩnh bị vẻ mặt của Hứa Mậu Dân chọc giận, hướng về hắn
xông đến, đưa hai tay đánh về phía hắn.
Nhưng kỳ thật nàng thấy
Hứa Mậu Dân, lại chính là Âu Dương An. Mà Âu Dương An cũng tương tự nhìn thấy em gái đưa tay ra với mình, hắn cũng đem tay mình đưa ra ngoài.
Rầm ——
Âu Dương Tĩnh lửa giận ngút trời, xuống tay không chút lưu tình.
Âu Dương An chỉ cảm thấy hai tay mình bị người hung hăng bóp, cực kỳ đau
đớn. Hai mắt hắn mạnh mẽ nhìn, vừa thấy đã hoảng sợ. Chỉ thấy em gái đã
cởi bỏ áo ngoài kia lại bị Xà yêu bắt được.
"Buông Tĩnh nhi ra." Âu Dương An chỉ cảm thấy tâm thần tê liệt, hai tay đột nhiên tấn công đối phương.
Cứ như vậy, Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An đều bị ảo ảnh tấn công, tự cho rằng trước mặt mình là kẻ địch. Hai người, ngươi tới ta đến, chiêu thức sắc
bén vô cùng, trên người đều đã có dấu vết bị thương.
"Dừng tay ——"
Ngay khi bọn họ đang thiếu chút nữa lưỡng bại câu thương thì Vân Khinh Cuồng bị thất lạc lúc trước trở về. Bóng màu trắng nhoáng lên một cái, thân
hổ nhào về chỗ hai người, mạnh mẽ tách cả hai ra.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh đột nhiên bị tách ra, cơ thể chịu nội lực đáp lại phun ra một búng máu.
Vân Khinh Cuồng cả kinh, vội vã chia hai phía, hướng về hai người ép họ
uống linh đan. Rất nhanh, hai người được linh đan trợ lực hồi phục lại.
"Ca ——"
"Tĩnh nhi ——"
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn thấy đối phương bị thương, ngẩn người. Rốt cuộc chuyện này là sao?
"Hai người các ngươi vừa rồi thiếu chút nữa đã tự giết nhau." Vân Khinh
Cuồng ngồi xuống giữa hai người, mắt hổ nhìn qua nhìn lại: "May là ta
tới đúng lúc, nếu không, đành thay các ngươi nhặt xác."
Âu Dương
An và Âu Dương Tĩnh vừa nghe, trong lòng nổi lên một trận hãi hùng như
sóng cuộn. Nhìn lẫn nhau, căn bản không thể tin mình sẽ làm hại đối
phương. Vừa nghĩ tới kết quả kia, cả hai liền hoảng sợ vạn phần.
"Sao lại thế?" Sau một lúc lâu, Âu Dương Tĩnh rốt cuộc mở miệng.
"Nơi này là Rừng sương mù, đám sương sẽ khiến cho người sinh ra ảo ảnh. Mà
các ngươi, đại khái bởi vì có tâm ma, cho nên không có cách nào đối
kháng." Vân Khinh Cuồng nhìn hai người, thuận tay lướt xung quanh.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh sửng sốt, nhớ tới cảnh vừa rồi nhìn thấy, vẻ mặt đều thay đổi.
Hơn nữa Âu Dương An, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên đỏ, thậm chí bắt đầu tránh ánh mắt em gái. Sao có thể như vậy, hắn lại trong ảo ảnh thấy em
gái mình cởi áo nghịch nước, còn mời gọi hắn tắm chung? Cái này căn bản
là không bình thường, muội ấy là em gái song sinh của mình mà. Giờ phút
này hắn chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ phức tạp, còn có đối với bản thân thống hận, trơ trẽn......
Âu Dương Tĩnh không có chú ý hắn, ngược lại đang suy tư. Ảo ảnh vừa rồi thấy được là Hứa Mậu Dân, chẳng
lẽ nàng còn chưa dứt bỏ được nam tử đã hại chết chính mình sao?