Canh ba, mọi người đều đã ngủ. Ngay cả tuần phu cũng không thấy xuất hiện, trăng nhỏ trốn
vào tầng mây dày đậm nặng nề, toàn bộ trấn nhỏ bị đêm đen bao phủ, quỷ
dị không thể miêu tả.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh tắt đèn, Bạch
Hổ ghé vào đầu vai Âu Dương Tĩnh, cùng nhau nhìn chằm chằm ra bên ngoài
qua cửa sổ. Ước chừng một nén hương, bọn họ cảm thấy có âm thanh tê tê,
khẽ nhìn ra, phát hiện một bóng dáng màu đen ở trên đường đi lại. Bóng
dáng kia giống như mỗi lần đi một bước là biến mất, sau đó lại xuất hiện ở một chỗ rất xa khác.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh đồng thời nhìn nhau, không sai, bóng đen này khẳng định là Xà yêu.
Giống như nghe được bọn họ nói, Bạch Hổ cũng gật đầu, cho bọn họ đáp án chắc chắn.
Xác định đằng kia chính là Xà yêu, anh em Âu Dương Tĩnh mang theo Bạch Hổ, không tiếng động bám sát.
Dọc theo đường đi, Xà yêu kia động tác thực quỷ dị, lúc ẩn lúc hiện. Nếu có người nửa đêm nhìn thấy, chỉ e sẽ sợ tới mức ngất xỉu. (nguyên văn là
“… ra quần”)
Đi theo Xà yêu, bọn họ trực tiếp tiến vào một rừng rậm bên ngoài trấn.
Bóng đêm tối đen, gió đêm lất phất, nhánh cây chập chờn, bóng cây nặng nề,
cành lá vang lên xào xạc. Ở nơi này, trong đêm khuya càng lộ vẻ quỷ dị,
âm trầm khủng bố.
Vì sợ bị Xà yêu phát hiện, Vân Khinh Cuồng cũng sử dụng phép thuật ẩn hiện giống anh em Âu Dương An. Nói cách khác bọn
họ bây giờ đều tương đương với ẩn thân theo dõi. Chỉ thấy Xà yêu kia đi
vào rừng cây xong cũng chưa từng dừng bước, vẫn tiếp tục đi vào trong.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, hay huyệt động ở chỗ sâu nhất
của rừng cây kia là hang ổ của Xà yêu? Những đứa trẻ kia bị hắn ăn mất
hay đã làm gì rồi?
Không để bản thân lan man suy nghĩ nữa, mắt
thấy bóng dáng Xà yêu kia ngay lúc đó chợt mất. Hai người vội vã chạy
lên, nhưng vừa bước vào chỗ sâu nhất của cánh rừng, vẻ mặt Bạch Hổ đột
nhiên trở nên thận trọng.
Không giống với rừng cây bên ngoài, ở
chỗ sâu bên trong lại càng yên tĩnh, còn có một tầng sương mỏng tràn
ngập làm người ta nhìn không rõ cảnh vật trước mắt. Mà Xà yêu kia từ lúc chạy vào trong này đã không thấy bóng dáng.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh đồng thời nhìn nhau, đáy mắt thoáng hiện tia nhìn ăn ý, sau đó cùng nhau xông vào trong sương mù.
Tiến vào trong sương mù, hai người lại kinh ngạc phát hiện không thấy bóng dáng của đối phương nữa.
"Tĩnh nhi, Tĩnh nhi, muội ở đâu?" Âu Dương An đi vào bên trong sương mù mênh
mông, một bên cẩn thận tìm kiếm manh mối trong sương mù, một bên tìm
kiếm em gái. Nhưng mặc kệ hắn gọi thế nào, đều không nghe thấy âm thanh
của em gái.
Âu Dương An nóng nảy, bước chân không tự chủ được
nhanh hơn, nhưng bước chân của bản thân dần dần trở nên loạn. Hắn cùng
với Tĩnh nhi từ khi sinh ra vẫn luôn ở cùng một chỗ. Hôm nay tại đây lại sai sót khiến hắn khủng hoảng vô cùng.
"Ca ——"
Đi tiếp,
hắn lại nhìn thấy em gái. Chỉ thấy nàng đứng nơi đó, cười khanh khách
nhìn mình. Ánh mắt ôn nhu như nước, khiến trái tim Âu Dương An bỗng nổi
lên gợn sóng.
"Tĩnh nhi ——" hắn đi tới.
Âu Dương Tĩnh liếc mắt nhìn hắn một cái, thiên kiều bá mị quay người lại rời đi.
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương An hoảng sợ, mau chóng đuổi theo. Khi hắn nhìn thấy
hình ảnh đập vào tầm mắt thì lập tức ngây ngẩn cả người. Tĩnh nhi, Tĩnh
nhi lại khó hiểu cởi bỏ quần áo, bước vào hồ tắm đùa giỡn té nước. Chỉ
thấy nước gợn sóng, bàn tay mềm xuyên qua làn nước trong suốt, vẻ mặt
động lòng người như thế quay đầu nhìn hắn.
"Ca, huynh mau tới đây đi!" Âu Dương Tĩnh cười khanh khách nhìn hắn.
Âu Dương An say, kìm lòng không được hướng về chỗ nàng đi tới, đưa tay ra ——
"Tĩnh nhi ——"