"Dám đả thương đại ca của ta, muốn chết."
Dứt lời, Âu Dương Tĩnh động thủ. Ngọc tiêu ở bên hông đã hướng tới Ma Sát
tấn công. Ngọc tiêu mặc dù ngắn, nhưng nội lực của nàng thâm hậu, ngọc
tiêu tất nhiên cũng có thể biến thành vũ khí tấn công cực mạnh.
Ma Sát cả kinh, hắn không ngờ được nữ tử xem ra bất quá mới mười sáu mười
bảy tuổi này lại có công lực như thế. Nếu không phải hắn tránh né nhanh, chỉ sợ chính mình sớm đã hồn lìa khỏi xác. Chết tiệt, bên thuê sao lại
không nói cho hắn biết em gái của Âu Dương An lợi hại như vậy?
Âu Dương An là người thân duy nhất của Âu Dương Tĩnh ở cổ đại, cũng là
người nàng quan tâm nhất. Ai làm Âu Dương An bị thương chẳng khác nào
gây chiến với nàng. Bây giờ nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Ma Sát.
Mỗi một chiêu thức đều mang theo sát khí trí mạng.
Ma Sát chật
vật tránh né, khó khăn chịu đòn. Hắn bắt đầu dụng độc, có điều làm người ta cảm thấy ngạc nhiên là, độc của hắn đối với tiểu nữ tử kia một chút
hiệu quả cũng không có.
"Làm sao có thể?" Ma Sát kinh hãi, vóc dáng thấp bé thiếu chút nữa cũng bị đá bay ra ngoài.
Có Âu Dương Tĩnh gia nhập, Mộc Nguyệt Ly cũng lập tức nhẹ nhõm hơn. Hắn
cùng hai người áo đen giao đấu không hề có băn khoăn, toàn lực mở đánh,
làm cho bọn họ bị đánh đến vô lực chống đỡ. Đồng thời ánh mắt cũng không bỏ qua Âu Dương Tĩnh đang cùng Ma Sát giao đấu, trong con ngươi thâm
thúy tràn đầy tán thưởng. Không ngờ thiếu nữ luôn cười tủm tỉm che dấu
thần sắc này, một khi ra tay lại khí thế kinh người như vậy. Cấp cho hai người áo đen kia một kích gọn gàng xong, nhìn bọn họ ngã xuống đất
không dậy nổi, sau đó hắn mới thu kiếm, đứng ở một bên nâng Vâng và Âu
Dương An dậy, nhìn Ma Sát và Âu Dương Tĩnh giao đấu.
Ma Sát đem
hết toàn lực cùng Âu Dương Tĩnh giao đấu, nhưng vẫn khó tránh khỏi bị
đánh trúng. Có điều Âu Dương Tĩnh dường như vô ý cho hắn một cái thống
khoái, trái một tiêu, phải một tiêu. Đánh xuống thân thể nhỏ bé của hắn
hơn hai mươi côn, hơn nữa mỗi côn tiêu đều làm cho Ma Sát đau không phát được âm thanh gì, lại cứ như thế để cho hắn không thể chết đi.
"Ngươi giết ta đi!" Ma Sát chỉ cảm thấy xương cốt trong thân thể đều đã bị chặt đứt, vô lực đánh trả.
"Giết ngươi?" Âu Dương Tĩnh đột nhiên nở ra môi cười: "Giết ngươi chẳng phải
rất tiện nghi cho ngươi sao. Dám đả thương đại ca của ta, ta cho ngươi
sống không bằng chết."
Dứt lời, bóng dáng màu đỏ phút chốc khi
dễ thân thể nhỏ bé của Ma Sát, sau đó ngón tay nhỏ nhắn tốc độ kinh
người điểm vài cái trên người hắn, ngăn lại huyệt đạo, cuối cùng đem hắn ném xuống sườn dốc không xa.
Mộc Nguyệt Ly và Vâng nhìn Âu Dương Tĩnh hành động liền mạch lưu loát. Bọn họ biết Ma Sát giờ phút này chỉ
sợ tứ chi gân mạch đã đứt, lại bị điểm huyệt đạo ném xuống nơi hoang vu, không bị dã thú phanh thây, cũng sẽ đau đớn mà chết, đói mà chết. Âu
Dương Tĩnh thật đúng là ngoan độc.
"Ca ——"
Giải quyết xong Ma Sát, Âu Dương Tĩnh nhanh chóng chạy qua. Nhận lấy huynh trưởng trên
tay Mộc Nguyệt Ly nhưng Âu Dương An lại không có bất kỳ phản ứng nào,
tựa như hôn mê, tựa như đang ngủ.
"Âu Dương công tử có lẽ đã trúng phải Ma Sát độc." Mộc Nguyệt Ly chen miệng nói.
Âu Dương Tĩnh lúc này mới nhìn về phía hắn, nam tử này áo tím tóc đen,
khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất ngông cuồng kiêu ngạo lại mang theo cao quý. Có điều mặc kệ hắn là ai, hắn cứu đại ca cũng là sự thật.
"Đa tạ công tử đã cứu huynh trưởng." Âu Dương Tĩnh gật đầu với hắn: "Ơn này, Âu Dương Tĩnh ta ngày sau nhất định đáp trả."
"Âu Dương tiểu thư không cần để ý, tại hạ cũng chỉ là trùng hợp ở đây gặp
được mà thôi." Mộc Nguyệt Ly cười nhạt, tất nhiên che giấu việc bọn họ
đã theo dõi Âu Dương An.
Âu Dương Tĩnh cũng không nói gì, đối với Mộc Nguyệt Ly tin hay không, trong lòng nàng tất nhiên sẽ biết.
"Đã như thế, ơn cứu mạng huynh trưởng, huynh muội chúng ta khắc ghi trong
lòng. Kính xin công tử ở lại danh tánh, ngày khác nếu có duyên gặp lại,
huynh muội chúng ta sẽ báo đáp." Âu Dương Tĩnh nếu đã nợ ân tình, tất sẽ báo đáp.
"Tại hạ Mộc Nguyệt Ly, đây là thị vệ của ta tên Vâng." Mộc Nguyệt Ly đáp.
"Đa tạ Mộc công tử, bây giờ xin cáo từ. Ta muốn mang huynh trưởng trở về
gặp đại phu." Âu Dương Tĩnh gật đầu với Mộc Nguyệt Ly một cái, sau đó đỡ Âu Dương An lên lưng Bạch Hổ rời đi.
Mộc Nguyệt Ly nhìn anh em bọn họ rời đi, khóe môi gợi lên tươi cười ý vị thâm tường.