Ở bên kia Mộc Nguyệt
Ly một bên đỡ Vâng, một bên đỡ Âu Dương An tránh né Ma Sát truy đuổi.
Bên này, Âu Dương Tĩnh cũng mang theo Bạch Hổ về tới Phủ tướng quân.
"Ca, muội đã về." Đi vào nơi anh em bọn họ ở, Âu Dương Tĩnh lập tức gọi.
"Ngũ tiểu thư, Tứ thiếu gia đã rời phủ." Bọn tỳ nữ báo cáo với Âu Dương Tĩnh.
"Rời phủ? Đi đâu rồi?" Âu Dương Tĩnh nhíu nhíu chân mày đen, có chút kinh ngạc.
"Nô tỳ không biết."
"Không có chuyện gì nữa, ngươi lui xuống đi." Âu Dương Tĩnh phất phất tay với
tỳ nữ, dẫn theo Bạch Hổ bay thẳng đến phòng Âu Dương An. Kết quả vừa đi
vào đã nhìn thấy trên mặt bàn có tờ giấy bị ly trà chặn lên. Bước đến
cầm lấy đọc, trong mắt nhất thời dâng lên tối tăm.
"Đi, chúng ta
đi tìm đại ca." Âu Dương Tĩnh cất giấy viết thư nhận được trên người,
sau đó lại dẫn theo Bạch Hổ vội vàng hướng về miếu Sơn Thần ngoài thành
mà đi. Hi vọng đại ca không có việc gì, nếu không nàng nhất định sẽ bắt
kẻ đả thương hắn phải trả giá thật đắt.
......
"Bọn chúng ở phía trước."
Ma Sát mang theo hai người áo đen đuổi sát Mộc Nguyệt Ly, rất nhanh đã
phát hiện bóng dáng của bọn họ. Vung tay lên, hai người áo đen phút chốc tấn công về phía Mộc Nguyệt Ly.
Mộc Nguyệt Ly mang theo Vâng bị
thương cùng với Âu Dương An đã hôn mê, hành động vốn chỉ có thể phòng
ngự. Bây giờ hai người áo đen từ sau lưng hắn tấn công, hắn không dám
khinh thường. Lập tức lệnh cho Vâng mang theo Âu Dương An đi trước.
"Chủ nhân, không được. Người đem Âu Dương công tử đi đi, ta cản phía sau." Vâng một tay vừa che ngực, vừa nói với Mộc Nguyệt Ly.
"Ngươi bị thương rồi, căn bản không phải đối thủ của bọn chúng. Đi mau, đây là mệnh lệnh." Mộc Nguyệt Ly hướng về Vâng tức giận phân phó. Kỳ thực bọn
họ hoàn toàn có thể mặc kệ Âu Dương An, nhưng Mộc Nguyệt Ly đối với Âu
Dương Tĩnh có hứng thú, mà Âu Dương An là huynh trưởng sinh đôi của Âu
Dương Tĩnh, chỉ cần mình cứu hắn, Âu Dương Tĩnh sẽ nợ mình một phần ân
tình.
"Nhưng......" Vâng còn muốn nói điều gì đó, lại nhìn
thấy vẻ mặt Mộc Nguyệt Ly, đành phải cắn răng một cái, cố gắng đem Âu
Dương An đỡ đi về phía trước.
"Chủ nhân, người phải cẩn thận đó." Rốt cuộc, nhịn không được quay đầu nói với Mộc Nguyệt Ly.
Mộc Nguyệt Ly gật đầu.
"Các ngươi ai cũng đừng mong rời đi." Ma Sát cũng chạy tới, hai người áo đen cùng Mộc Nguyệt Ly đã giao đấu. Ma Sát lập tức trực tiếp đánh về chỗ
Vâng, ra tay đánh ngã Âu Dương An lên mặt đất.
"Grào ——" Đột nhiên, một tiếng hổ gầm truyền đến.
Cả bọn Ma Sát đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một nữ tử mặc áo
đỏ phiêu phiêu cưỡi trên lưng Bạch Hổ uy mãnh lao về phía bọn họ.
Mộc Nguyệt Ly nhìn thấy thiếu nữ kia thì sắc mặt vui vẻ. Bởi vì người tới không phải ai khác, chính là Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh xa xa đã nhìn thấy một đứa bé đánh vào một người mặc áo
xanh, sau đó ra tay muốn kéo huynh trưởng xuống. Mà nàng cũng phát hiện
đại ca lại không có tri giác dường như lập tức té trên mặt đất, điều này làm cho trong lòng nàng trầm xuống, trực tiếp chạy tới.
"Âu Dương cô nương, bọn họ muốn hại lệnh huynh." Mộc Nguyệt Ly nhìn thấy Âu Dương Tĩnh, trực tiếp đá ra một câu.
Ánh mắt Âu Dương Tĩnh lướt về phía Mộc Nguyệt Ly, liếc mắt một cái lập tức
nhìn ra nam tử áo tím này thân phận không nhỏ. Mặc dù không biết vì sao
hắn biết anh em bọn họ, nhưng bây giờ việc đầu tiên là cứu đại ca,
chuyện khác nói sau. Ánh mắt phút chốc bắn về phía đứa bé kia, không,
phải nói hắn không phải đứa trẻ. Mà chỉ là kẻ có vẻ ngoài của đứa trẻ.
"Dám đả thương đại ca của ta, muốn chết."