Lục Chiến chằng nói chẳng rằng, chỉ chậm rãi đi qua, mỗi một bước chân đều vô cùng kiên định, giống như là nó đang đối diện với một kẻ bắt buộc phải chết vậy, đáy mắt không có một chút nhiệt độ, mặt dù Ngũ Diện đã đứng dậy, lấy vũ khí đã thành danh cùng với gã từ lâu, cũng không cách nào ngăn cản chiến ý của Lục Chiến.
Thẩm Tu nhìn nhìn, cảm giác có chút không quá bình thường, nhưng mà cũng không nói thêm cái gì, nếu tên quỷ tộc cao đẳng này chủ động ra tay, hắn cũng phải nhanh chóng tiêu diệt tên nguyên lão của tổ chức Thánh Minh này, để tránh tạo ra thương vong không cần thiết. Nhưng mà, rất nhanh sau đó, Thẩm Tu phát hiện Lục Chiến hình như không dễ dàng bị thương giống như trong tưởng tượng của hắn, ít nhất là vào lúc này, nó giống như hoàn toàn biến thành một người khác.
Một quỷ tộc cao đẳng thân thể cường tráng, khác hẳn với một con quỷ tộc cao đẳng có thân thể cường tráng nhưng lại đang trong trạng thái điên cuồng!
Ngũ Diện cẩn thận quan sát sự biến hóa của địch nhân, không có nửa phần lơi lỏng, cũng sẽ không khinh độc, gã đã từng biết về quỷ tộc, cũng không phải lần đầu tiên đối chiến, nhưng vào giờ phút này, cũng nhịn không được mà theo bản năng đi nuốt nuốt nước miêng, trong lòng không thừa nhận bản thân bị ánh mắt của một con quỷ tộc làm cho sợ hãi, gã theo dõi kỹ từng bước đi của tên địch nhân có chiến ỹ lẫm liệt này, cho dù có mạc danh kỳ diệu, cũng chỉ có thể dốc toàn lực mà ứng phó…… Giống như có cái mối hận cướp vợ với nhau vậy!
Vì thế, vốn dĩ là nhân vật chính tham gia chiến đấu Thẩm Tu, đứng ở một bên, phát hiện bản thân cứ như vậy bị xem nhẹ, còn là cái loại hoàn toàn xem nhà, nhưng mà ngự quỷ sẽ vì bảo vệ Ngự Quỷ sư mà xuất ra một loại sức mạnh và ý chí chiến đấu kinh khủng như vậy sao? Cái này, cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến…
Tuy rằng nhìn qua Ngũ Diện không chiếm được ưu thế, thế nhưng hiển nhiên là không thể để tên quỷ tộc cao đẳng kia một mình đối chiến được, Thẩm Tu đối với người của tổ chức Thánh Minh cũng sẽ không ôm ấp cái suy nghĩ cứ phải một đấu một, hoặc là quang minh chính đại không đi sử dụng ám khí hoặc một số đồ vật kiêng kỵ, có vũ khí cũng sẽ lôi ra sử dụng, không có chuyện sáng tối, thế nhưng Thẩm Tu vẫn phân tâm một chút đi chú ý tình huống bên phía Lục Diện, miễn cho đối phương bỏ qua được Hạng Phi mà xông lại đây, để cho Lục Chiến tập trung toàn bộ đối phó với Ngũ Diện.
Thực chiến là phương thức tăng tiến năng lực tốt nhất, quỷ tộc không nhất thiết lúc nào cũng bị người bảo hộ ở sau lưng, Thẩm Tu cũng dần dần điều chỉnh phương thức đối đãi với tên ngự quỷ này. Ba năm trước nó bị trọng thương, cho nên cũng không thể lúc nào cũng đặt con ngự quỷ này ở một vị trí nhỏ bé yếu nhược, cái này không phải là bảo hộ nó, mà là một loại coi thường.
“Ta và ngươi, hình như không có cừu hận.” Ngũ Diện một bên than thở con ngự quỷ này khó giải quyết, một bên thầm than đây không phải là con quỷ phế vật mà ba năm trước đây không có chút tác dụng nào sao? Không nghĩ tới những thiên tài quỷ tộc trong truyền thuyết, sau khi thoát thai hoán cốt có thể kích phát thực lực tiến lên vài cấp bậc, thật sự là không phải tin vịt?! Gã cố gắng suy nghĩ cách để giảm bớt cho mình một địch nhân “Thẩm Tu là Ngự Quỷ sư, ngươi và hắn có mối quan hệ chủ tớ, thế nhưng chúng ta có thể giúp ngươi đạt được tự do, để ngươi có thể rời khỏi Thẩm Tu, đời này cũng không phải nhìn thấy tên nam nhân kia, thế nào?”
Ngũ Diện phát hiện, gã vừa dứt lời, quỷ tộc cao đẳng đang đứng trước mặt gã lập tức phóng ra vài sát chiêu mạnh mẽ, liên tiếp, thật giống như gã vừa mới không cẩn thận động vào cái chân đau của đối phương, nhưng gã có nói cái gì sao?!
Thẩm Tu cũng là lần đầu tiên có thể nhãn nhã tinh thần đi tỉ mỉ quan sát tư thế oai hung khi tác chiến của tên quỷ tộc cao đẳng kia như vậy, mặc dù hắn thân kinh bách chiến, cũng không thể không cảm thán thiên phú và thực lực của đối phương, có lúc, không cứ có kinh nghiệm phong phú liền nhất định sẽ chiến thắng, đồng dạng như vậy, nếu như chỉ có thực lực cường hãn mà ngu ngốc lao lên, chỉ cần không để ý sẽ lập tức bị âm, cũng là chuyện bình thường.
Lục Diện bị Hạng Phi cuốn lên tức đến mức muốn nôn ra máu, kết quá nhìn thấy Ngũ Diện bị cường truy mãnh đánh, sắp không trụ được, Thẩm Tu còn đứng một bên nhàn nhã ung dung, tình huống như vậy, đối với bọn họ mà nói thật sự không ổn, lập tức quyết đoán phát tín hiệu cầu viện.
Thẩm Tu đối với mấy màn xiếc nhỏ của tổ chức Thánh Minh cũng đã vô cùng quen thuộc, bởi vậy, mặc dù là một thiết bị thông tin vô cùng bé nhỏ, hắn cũng lập tức phát giác, hắn cũng hiểu rất rõ ràng, theo thói quen vươn tay ra bắt lấy tín hiệu, sau đó ra tín hiệu cho Hạng Phi cùng nhau hợp kích, tốc chiến tốc thắng.
Hai đánh hai, có chút phiền toái, thế nhưng hiện tại có thêm Lục Chiến, bọn họ có ba người, cho nên đến thời điểm số lượng biểu hiện ưu thế cũng trở nên rõ ràng, chứ cứ luôn để cho địch nhân nổi bật, bản thân nghẹn khuất, thì cũng chẳng có ý tứ gì nữa?
Lục Diện nổi giận gầm lên một tiếng, chuẩn bị liên hợp với Ngũ Diện, cùng nhau…… Chạy trốn.
Lục Chiến vẫn bình tĩnh, lập tức mạnh mẽ đuổi theo, lôi Ngũ Diện vừa mới nhảy lên không trung, vừa mới vất vả ổn định thân mình đánh rơi xuống mặt đất, Thẩm Tu cũng sẽ không qua đó hỏi nó có cần hỗ trợ hay không, hắn trực tiếp đứng đợi ở vị trí Ngũ Diện rơi xuống, không dùng vũ khí, mà trực tiếp dùng tay không bẻ gãy cổ của đối phương. Đối với loại người ngày thường chỉ vì thích mà tùy ý giết người dân vô tội, cho gã chết kiểu này, Thẩm Tu cũng không cảm giác hắn tàn nhẫn.
“Không!” Lục Diện không chờ được viện binh, lại thành chờ để nhìn thấy thi thể của huynh đệ nhà mình, đầu của Ngũ Diện lăn lông lốc đến dưới chân của gã, đôi mắt đỏ ngầu trừng lớn, chết không nhắm mắt…… Cư nhiên bị thua dưới tay của một tên quỷ tộc cao đẳng, khiến cho Thẩm Tu có cơ hội trục lợi, Lục Diện cảm thấy không cam lòng cho huynh đệ, nhiều năm qua sớm chiều ở chung, trong khoảng thời gian ngắn tích dần tích dần tràn lên trên đầu trái tim gã, cảnh tượng của quá khứ phảng phất rõ ràng ngay trước mắt, cùng ăn cùng ở cùng nhau hưởng dụng thân thể Nhị Diện, đôi mắt đong đầy nước mắt nóng hổi, chỉ vừa nhắm mắt một cái, khi mở mắt ra, đã biến mất không còn một mảnh.
Tình thâm nghĩa dày, vậy thì thế nào? Gã còn không muốn chết!
Lục Diện trực tiếp đá một cái, đầu của Ngũ Diện thậm chí còn chưa bay đến chạm vào người gã, cũng không đợi được huynh đệ nhặt đầu của mình đóng gói mang về nhà an tang, lại một lần nữa bay vào không trung, thuận tiện nương theo lực đạo từ cái đá chân của Lục Diện, bay thẳng trở về phía của Thẩm Tu.
Lục Chiến không để cho chủ nhân phải rat ay, nó tiến lên vài bước, nhanh chóng đánh bay cái đầu kia ra ngoài, híp mắt nhìn về phía gã Lục Diện dám rat ay với chủ nhân của nó, cái tên Hạng Phi kia cũng không đáng tin cậy, cư nhiên còn để cho địch nhân có cơ hội rat ay?
Hạng Phi nhận được ánh mắt đầy khinh bỉ của tên quỷ tộc cao đẳng kia, trong lòng than khổ, rõ ràng là Thẩm Tu ném cái đầu về phía này, cậu ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Thẩm Tu thuận thế xông lại đây, mới cố ý ngừng tay, để cho Lục Diện thả lỏng cảnh giác, kết quả lại bị tên quỷ tộc cao đẳng kia trừng mắt nhìn mình…. Ánh mắt lại còn thản nhiên mang theo vài tia lạnh lẽo.
“Không tốt, hắn muốn chạy!” Hạng Phi hô lên một tiếng, trong nháy mắt đã nhận ra Lục Diện đã rời khỏi hiện trường được một đoạn khá dài.
Mỗi một thành viên thuộc tổ chức Thánh Minh đều có sở trường và bản lĩnh của chính mình, đương nhiên, cái bản lĩnh đào mệnh, thì ai cũng sẽ phải giỏi! Lục Diện vừa cố sức chạy, vừa quay đầu nhìn cái đầu của Ngũ Diện, sau khi bị tên quỷ tộc cao đẳng kia trực tiếp dùng tay đánh bay ra ngoài, hiện tại đã biến thành một bãi vật thể nhũn nhão dính bẹp trên tảng đá, không có biện pháp, gã cũng không muốn làm như vậy, nhưng Thẩm Tu và Hạng Phi liên thủ vởi nhau, hơn nữa còn có một con quỷ tộc cao đẳng đang trong trạng thái chiến lực tối đa…. Lục Diện phát tín hiệu cứu viện, tưởng có đồng bạn cùng cấp sẽ đến đây hỗ trợ, mà không phải đợi đồng bạn cùng cấp đến đây nhặt xác.
Có bỏ đi mới có về, gã trong lòng cảm thấy bi thương cho huynh đệ, thuận tiện tỏ vẻ Ngũ Diện có thể vui vẻ hoan nhạc với Nhị Diện ở thế giới bên kia, không cần lo lắng cho người còn sống là gã, tốt nhất, vĩnh viễn không cần nhớ đến gã.
“Không sao chứ?” Thẩm Tu cầm lấy cánh tay của tên quỷ tộc cao đẳng kia, tuy rằng chỉ đỡ đòn một chút, thế nhưng lực đạo của Lục Diện cũng không thể nói đùa, hắn kéo tay áo của ngự quỷ lên, quả nhiên, cánh tay đã bầm tím một mảnh, nhìn qua có chút dọa người, phảng phất giống như cả một cánh tay đều bị phế đi.
“Bị thương có chút nghiêm trọng a, ám lực của Lục Diện rất lợi hại.” Hạng Phi cũng chạy tới, giặc cùng đường không nên truy đuổi, cậu ta quay đầu nhìn về phía phương hướng chạy trốn của Lục Diện, ngẫm lại, vẫn là tính, giết chết một Ngũ Diện, bọn họ cũng không có người bị mất mạng, hôm nay như vậy là đủ “Hiện tại chúng ta đi vào quỷ giới sao?”
Thẩm Tu hơi hơi gật đầu, nói “Đều đã đến nơi này, cũng không thể xoay người rời đi, hơn nữa những người trên Không Đảo chỉ sợ cũng sẽ lọt vào tập kích của tổ chức Thánh Minh, ý đồ của bọn họ đơn giản là để cho người dân trên Không Đảo đi vào bên trong quỷ giới, toàn quân bị diệt, như vậy sẽ có lý do để cho các đoàn quân khác của nhân tộc tiến đánh quỷ giới, sau đó, nếu quỷ giới muốn có một con đường sống, chỉ sợ chỉ còn mỗi một lựa chọn là hợp tác với người của tổ chức Thánh Minh.”
“Nghĩ thì rất đơn giản, nhưng lại có chỗ phức tạp….” Hạng Phi xoa xoa đầu, thở dài “Tóm lại, bọn họ chính là muốn chiến tranh thế giới bùng nổ, cũng chỉ có mỗi mục đích này, còn nói cái gì mà cứu vớt cuộc sống, xây dựng một thế giới mới tốt đẹp hơn.”
Thẩm Tu lấy một viên thuốc từ trong cái túi nhỏ buộc ở bên hông, cái loại dược liệu đặc biệt này ngay từ ban đầu hắn đã chuẩn bị tốt, số lượng cũng không nhiều, chỉ có ba viên…. Cũng chỉ lúc nào thật sự cần đến hắn mới mang ra sử dụng, nếu như có rất nhiều, vậy thì cũng không thể gọi là dược vật đặc biệt.
Hạng Phi cũng cảm thấy tiếc, một viên thuốc tốt, thế nhưng cậu ta biết Thẩm Tu có bản lĩnh, đi vào bên trong quỷ giới, có sẵn rất nhiều loại dược liệu, một viên thuốc mà thôi…. Một ít phối liệu sở dĩ đắt đỏ, đơn giản là bởi vì chúng nó không sinh trưởng ở trong thế giới loài người.
Thẩm Tu lấy viên thuốc kia ra, chia làm hai nửa, một nửa đút cho ngự quỷ, một nửa hắn dùng đầu ngón tay nghiền nát, sau đó dùng bột phấn nhẹ nhàng bôi lên cánh tay của quỷ tộc cao đẳng này, đồng thời dùng lực đạo vừa phải xoa nắn cho nó, sắc mặt ôn hòa mà nghiêm túc, rất nhanh, máu bầm trên cánh tay ngự quỷ dần dần biến mất.
Lục Chiến nhìn chủ nhân ôn nhu tỉ mỉ, lại nhớ tới hình ảnh lúc nãy Thẩm Tu bẻ gãy cổ của kẻ địch, sát phạt quả quyết, tư thế hiên ngang oai hung, đáy mắt tràn ngập cảm xúc, cơ hồ nhất định phải dán nhãn mác của chính mình lên trên toàn bộ cơ thể của chủ nhân, người không phận sự đừng đụng vào, quỷ không phận sự cũng không được.
Một người vẫn luôn lãnh đạm, khi người đó quan tâm một người khác, sẽ được người ta chú ý rất nhiều. Tính tình của Thẩm Tu vốn như vậy, nếu ở những nơi khác, khả năng sẽ khiến cho đám quỷ tộc biết khó mà lui, dù sao cũng chỉ là một Ngự Quỷ sư tâm tính lạnh như băng, chuyện gì cũng không để ý, trên thực tế cũng không sống quá lâu, đây là một thế giới vô cùng thực tế, không phải là một xã hội ở trong một xã hội trong mơ, ngày ngày mơ mộng hão huyền, là có thể đủ ăn đủ uống không phải làm gì.
Nếu là ba năm trước, lần đầu tiên nó nhìn thấy chủ nhân, Lục Chiến thật sự nghĩ như vậy, nó biết thân thể của nó không tốt, có thể nói là vô cùng kém cỏi, tứ chi vô lực mà vặn vẹo, mặt cũng xấu xí, nói tóm lại, thân thể của nó có thể coi như vô cùng trừu tượng, lại không có thực lực gì, ngay cả việc đơn giản nhất như bưng trà đổ nước cũng không làm được, lại càng không muốn nói đến việc đi hoàn thành đủ tư cách của một con ngự quỷ. Sự tồn tại của nó, chẳng qua là góp cho đủ số lượng mà thôi.
Năm đó, Thẩm gia bắt được số lượng quỷ rất ít ỏi, thiếu rất nhiều, cho nên có còn hơn không, nói không chừng có người thiếu một con ngự quỷ để mang đi dọa người đâu?