Nó ngẩn người khi phát hiện chủ nhân cư nhiên không lập tức hành động kháng cự, mà trực tiếp nhìn thẳng vào nó, mặc dù trong bóng tối, đôi mắt của chủ nhân vẫn sâu thẳm và sáng ngời, giống như cả một bầu trời sao đều bị thu vào trong đáy mắt, Lục Chiến không khỏi mím mím môi, thản nhiên cầm lấy tay của Thẩm Tu, đặt lên trên mông nõ, nói thật khẽ “Nơi này… Cũng có thể sưởi ấm.”
Những chỗ nhiều thịt mà rắn chắc trên cơ thể thường sẽ có nhiệt độ cao hơn những vị trí khác một chút, hơn nữa trước khi nó đến chui vào ổ chăn của chủ nhân, cũng đã cố ý xoa cho ấm hơn một chút.
Lục Chiến điều chỉnh khí lực bên trong cơ thể, ý đồ khiến nơi đó trở nên cong mẩy mà co dãn, mặc dù nó biết, giây tiếp theo chủ nhân sẽ lập tức rút tay ra. Quỷ tộc cao đẳng mặc dù không quá hiểu rõ cuộc sống bình thường của nhân tộc, nhưng vẫn có những thường thức cơ bản, nam nhân lại nhiều lần muốn bỏ rơi nó, Lục Chiến trong lòng cũng không phải là không để ý, nó biết rõ, chủ nhân không thích ngự quỷ, đừng nói đến việc đi đụng chạm vào một khối thân thể cao lớn rắn chắc.
Bộ tộc yêu tinh mềm mại nhỏ nhắn, gần như phù hợp với thẩm mỹ của đại đa số mọi người.
Lục Chiến không thay đổi sắc mặt, mà cụp mắt, nhưng khóe mắt vẫn lạnh lẽo xa cách như cũ, nhưng cảm xúc lại dần dần trầm xuống theo thái độ thờ ơ của chủ nhân, nó tự an ủi chính mình, chủ nhân không trực tiếp đứng dậy rời đi, đây đã là kết quả tốt nhất.
Thẩm Tu đột nhiên dùng lực xoa xoa vị trí mềm mại lại cong mẩy, co dãn.
Lục Chiến không khỏi run lên, ngốc ngốc trợn tròn mắt, tựa hồ có chút không thể tin.
Thẩm Tu sắc mặt bình tĩnh, tay lại nắn bóp vài cái, thanh âm trầm ổn, nói “Rất tốt.”
Sau đó hắn liền thấy trước mặt xuất hiện một trái cà chua hình dạng quỷ tộc, là loại cà chua đã chín đỏ.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người bị một trận tranh cãi ầm ỹ làm tỉnh giấc. Đầu tiên là nghe được một tiếng gầm rú đến rợn người, sau đó mặt đất chấn động, những cây cổ thụ ở trong mảnh rừng cách vị trí bọn họ nghỉ tạm bắt đầu lắc lư kịch liệt, ngay sau đó, liền là một đám hung ma ầm ầm chạy tới! Nguyên bản, biên giới của quỷ giới, theo lý thuyết sẽ không tồn tại loại sinh vật đê đẳng này, mặc dù là có, cũng lập tức bị đám quỷ tộc cường đại liên hợp với nhau giết chết, sẽ không để mặc cho chúng nó tiếp tục du đãng. Đám hung ma này xuất hiện, là tác phẩm của ai, đáp án không cần nói cũng biết.
Cái danh nghĩa tổ chức Thánh Minh này, tuy rằng nghe vào tai cũng không đến nỗi nào, thế nhưng mọi người không thể không thừa nhận, đối phương quả thật không phải cái loại người dễ chọc đến. Chỉ dựa vào cái khả năng khống chế hung ma, cũng đã khiến rất nhiều thế lực cảm thấy kiêng kị.
“Trời đất ơi, là hung ma!” Có người mở to mắt, không thể hiểu nổi vì sao ở khu mậu dịch sẽ xuất hiện một loại vật như vậy.
“Làm sao chúng nó lại xuất hiện ở trong này, hơn nữa chúng nó hình như đều là Hung ma Vương….”
“Mau lui về phía sau, tạo thành các tổ đội nhỏ để chiến đấu, những người không thể chiến đấu thì tản ra, đừng đứng ở khu vực trung tâm!”
Đám hung ma bình thường có thể vừa đánh vừa chơi, cũng không cần lo lắng, từ trước đến nay Không Đảo cũng không để vào trong mắt, mặc dù là hung ma Vương, cũng chỉ nằm danh sách những uy hiếp bình thường, thế nhưng nếu như đối mặt với một đám Hung ma Vương kết thành một đoàn đội, lại hành động có trật tự….
Mặc dù trên Không Đảo cũng có nhiều chiến binh xuất sắc, nhưng cũng có rất nhiều người chỉ là người phụ trách quản lý cuộc sống hàng ngày của dân thường, những người này cùng lắm cũng chỉ coi như thân thể cường tráng, nhưng cũng không thể so sánh với thực lực của những thành viên làm việc trong ba tòa bạch tháp. Một số người la lên hoảng sợ, luống cuống tay chân chạy tản đi bốn phương tám hướng, bởi vì số lượng hung ma tương đối nhiều, vô luận là Ngự Quỷ sư, Đấu Linh hay Thuật Sĩ, đều không thể lập tức tạo thành vòng vây, hoặc bảo hộ toàn bộ người dân ở phía sau, bởi vậy, đám hung ma chuyên môn nhắm vào những dân thường không có sức chiến đấu, đã chạy được một đoạn tương đối xa.
Mấy người một miếng, hung ma ăn rất ngon lành, hương vị của thịt người rất ngon, đương nhiên chúng nó cũng không bỏ qua đám ngự quỷ, có rất nhiều Ngự Quỷ sư còn trẻ, bởi vì khống chế không tốt, rất nhanh liền mất đi vật bảo đảm mạng sống. Mà cũng có Đấu Linh bởi vì hôm qua bọn họ vừa mới liều mạng rút lui khỏi Không Đảo, chỉ ngủ được có một buổi tối mà không đủ thời gian khôi phục đủ thể lực, đương nhiên không thể phát huy được toàn bộ thực lực, đám Thuật Sĩ mệt bở hơi tai, cũng chỉ có thể từng bước từng bước lùi về phía sau, một bên phóng thích pháp thuật, một bên cứu viện người bệnh, điều này khiến cho hung ma số lượng đông đảo, trong khoảng thời gian ngắn chiếm được thượng phong. Người trên Không Đảo rất nhanh liền không chống đỡ được, giữa ranh giới của tử vong và kiêu ngạo, bọn họ bị ép phải rút lui vào bên trong quỷ giới, đi qua khu vực rừng tối, đến biên giới của quỷ giới, sau đó nhờ sự trợ giúp của các quỷ thôn trước đó đã nhận được tin tức, đã đợi sẵn để tiếp ứng mà thuận lợi rút lui vào bên trong quỷ giới. Tình huống đột nhiên phát triển như vậy, khiến hầu hết mọi người không kịp chuẩn bị.
Thẩm Tu một đường chạy, một đường giết, không cẩn thận liền bị tụt lui ở phía sau, nhưng mà hắn cũng không quan tâm lắm, hắn cũng không phải người cần được bảo vệ đặc biệt, có thể hoạt động chân tay thì không cần chạy quá nhanh, cứ để cho trẻ nhỏ và người già, người tàn tật chạy trước. Thẩm Tu để ý tới thôn xóm quỷ tộc đã đợi sẵn để tiếp ứng, hắn chưa từng gặp, có thể là bọn họ từng giao dịch ngầm với ba tòa bạch tháp, chung quy quỷ tộc đôi lúc cũng muốn giao dịch với bên ngoài, mua một ít vật phẩm và tài liệu, bởi vậy cũng có rất nhiều đồng minh có mối quan hệ ngầm, không trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
Hắn nhìn quanh bốn phía, đa phần những người tụt lại phía sau cố gắng chiến đấu, đều là Đấu Linh, Ngự Quỷ sư và Thuật Sĩ đều đứng ở những vị trí cách xa chiến trường một tí, đương nhiên có thể rút lui vào bên trong quỷ giới trước, Hạng Phi chạy lên kích sát con hung ma đầu đàn, cái loại hành động có quy luật đã được dự mưu sẵn, cứ coi như người của tổ chức Thánh Minh không có mặt, cũng sẽ có một con hung ma phụ trách dẫn đầu và chỉ đạo, đương nhiên, nếu cậu ta có thể gặp một tên thuộc tổ chức Thánh Minh thì càng tốt.
Nhân tiện giết gã, thì càng không thể tốt hơn.
Lục Chiến lạnh lùng nhìn đám hung ma đang giương nanh múa vuốt, nó chỉ nâng một cánh tay cũng đủ khả năng lấy đi một mạng địch, những nơi mà tên quỷ tộc cao đẳng này đi qua, một đám hung ma lập tức tan biến vào trong không khí, mà khi Thẩm Tu nhìn thấy Lục Chiến, đã thấy tên quỷ tộc cao đẳng kia trực tiếp cắm đầu đi về phía hắn, gương mặt lạnh lùng không chút biểu tình, đáy mắt cũng bình tĩnh, không xao động, thân thể cường tráng, cơ nhục cân xứng, mặc dù ẩn dưới một lớp quần áo, cũng có thể thấy rõ được đường cong đẹp mắt cùng với cơ bắp hữu lực.
Thẩm Tu híp mắt, không cách nào đặt con quỷ tộc cao đẳng lạnh lùng ít nói này, cùng với một con ngự quỷ mặc đỏ, lá gan to, đặc biệt rất phóng đãng.
Cho nên nói, bề ngoài đều là gạt người sao, hắn âm thầm nhếch nhếch môi cười, xoay người liền thấy Hạng Phi cũng đang chạy về phía hắn, đi sau cậu ta cũng không phải là hung ma, mà hai nhân tộc mặc áo choàng màu trắng. Thẩm Tu nhìn kỹ một lúc, mặc dù hai bộ trường bào khảm nạm vô số sợi chỉ vàng, nhưng cũng không thể che giấu được biểu tình dữ tợn của hai người họ.
Ngũ Diện với Lục Diện, là một cặp song sinh, nghe nói hình như có gì đó mờ ám với tên thiếu niên Nhị Diện kia,…. Khó trách khi nhìn thấy thủ phạm giết Nhị Diện là Hạng Phi sẽ kích động như thế, Thẩm Tu không tiếp tục nói lời vô nghĩa, trực tiếp phi thân lên phía trước.
“Chủ nhân!” Lục Chiến ở gần đó cảm nhận được sức mạnh của hai tên mặc áo choàng trắng, không khỏi trầm giọng nhắc nhở nhân tộc, mặc dù là một Ngự Quỷ sư thực lực cường hã, lúc này tốt nhất vẫn nên tận dụng mọi khả năng để rút lui, tránh khỏi việc bị thương.
Kết quả, nó vừa xoay người, đã thấy chủ nhân vọt qua, trong tay không có một thanh vũ khí!
Nói rõ ràng là Ngự Quỷ sư phải đứng sau lưng ngự quỷ đâu? Chủ nhân thật sự là đã đọc xong [Cơ sở Ngự Quỷ], Lục Chiến tối sầm mặt mày, nó nhớ rằng đã từng vô tình nhìn thấy một quyển sách đang bị đọc dở đặt trên mặt bàn, rõ ràng còn cố ý dùng bút ghi lại những ý trọng điểm, vì sao chủ nhân luôn luôn vội vàng vọt lên trước nó.
“Thẩm Tu?!” Lục Diện đang dây dưa với Hạng Phi, Ngũ Diện đang định tham gia hỗ trợ, nhân tiện giải quyết mạng nhỏ của tên sát thủ này, tuy rằng Nhị Diện cũng không quá hợp khẩu vị của bọn họ, thế nhưng hầu hết thời gian, mùi vị của thiếu niên mới lớn luôn ngon lành hơn một chút, có thể vĩnh viễn bảo trì bộ dáng của thiếu niên, cũng chỉ có Nhị Diện mới có thể làm được, kết quả đi làm một nhiệm vụ nho nhỏ, liền bị người giết chết, nghĩ lại đều cảm thấy mất mặc, gã cười lạnh đón đầu nam nhân, hét lên “Đến rất đúng lúc!”
Thẩm Tu khẽ mỉm cười.
“Xem ra ngươi lại thích cận chiến, cái này rất hiếm khi gặp nha, đến đây đi, nhìn xem trình độ đấu lộn giữa chúng ta chênh lệch lớn như thế nào!” Ngũ Diện lạnh lùng cởi áo choàng cùng với áo ba lỗ ở bên trong, lộ ra bộ cơ bắp nổi cuồn cuộn, gân xanh nổi lên thành từng đường nhỏ, gã trực tiếp ném quần áo ra chỗ khác, xoay xoay cổ tay, tạo thành tư thế đấu vật.
Nhìn đi, một số nhân vật phản diện có sở thích cướp lời kịch của người khác, Thẩm Tu âm thầm thô tào, sắc mặt bình tĩnh, tạo cho mình một thuật pháp phòng ngự, Thuật Sĩ thích cận chiến cũng rất ít thấy, thế nhưng thích cận chiến mà không chú ý phòng hộ, trực tiếp lao vào vật lộn với địch nhân…… Đó chính là thẳng thắn ngu ngốc.
Đối với cái nghề nghiệp Đấu Linh này, cũng không phải sở thích đặc biệt duy nhất của hắn, đối diện với kẻ địch mạnh, không thể chỉ dùng một loại cách thức chiến đấu để đi chống lại một loại sức mạnh khác, trừ phi đó là loại người kinh tài tuyệt diễm, hoặc là loại người bỏ công sức ra dày công tôi luyện, không thì chỉ có tương đương tự đi tìm ngược… Thẩm Tu tự nhận hắn không quá cảm thấy hứng thú với cái phương diện này.
Ngũ Diện đánh một quyền lên trên tầng phòng hộ, một bộ sắc mặt xem thường hắn gian lận, Thẩm Tu sắc mặt không đổi, trong nháy mắt ngưng tụ tinh thần lực, đang định trực tiếp dùng sức mạnh của Đấu Linh kết hợp với pháp thuật, thử sử dụng kỹ năng mới xem sao, khóe mắt lại phát hiện có thứ gì đang chạy lại gần.
Hắn theo bản năng lui về phía sau nửa bước, Ngũ Diện còn đang không biết làm sao, đã trực tiếp bị viên đạn pháo Lục Chiến lao tới đâm cho ngã lăn ra mặt đất, sau đó đất đá bay lên tung tóe, tạo ra một vệt đất bị lún thật dài, đầu gã đập vào một khối đá to, ầm một tiếng, góp phần làm cho tấm đá vỡ vụn.
Lục Diện đang triền đấu với Hạng Phi nhất thời co rụt ánh mắt, chuẩn bị chạy qua đó hỗ trợ, lại phát hiện tên sát thủ này có cắt cũng cắt không được.
“Cút ngay!” Lục Diện gầm lên giận dữ.
“Thật không tiện.” Hạng Phi nghiêng đầu né tránh một cú quật tay thật mạnh của gã, cười híp mắt, tốt bụng giải thích “Theo dõi là một loại kỹ năng cơ bản, giống như gõ mõ cầm canh, nó là trụ cột của trụ cột.”
Ngũ Diện không hề nghĩ đến việc bản thân sẽ bị một con quỷ tộc cao đẳng đột kích, hơn nữa đối phương lại còn tức giận! Trong tình huống bình thường, Quỷ tộc rất ít khi rat ay với ngoại tộc, kỳ thật quỷ tộc không phải một bộ tộc dũng mãnh hiếu chiến, tính cách chúng nó vốn lạnh lùng, bởi vậy rất khó có thể khai thác tiềm lực của chúng nó, trừ phi chúng nó gặp một chuyện vô cùng phẫn nộ, nhưng gã đã làm gì a?!
Lục Chiến chậm rãi đi về phía tên nhân tộc cả người đều là đất đá, đáy mắt tràn ngập lãnh ý, lúc nãy đống quần áo Ngũ Diện ném ra ngoài, vừa vặn rơi vào chân của Lục Chiến, nhất thời khiến cho cảm giác áy náy khi nó không thể bảo vệ chủ nhân, lại còn để cho chủ nhân lao lên phía trước trực tiếp chuyển hóa thành chiến ý nồng đậm! Trước mặt nó cởi quần áo câu dẫn chủ nhân, còn đem quần áo vất xuống dưới chân nó thị uy?
Một con ngự quỷ bình thường đều sẽ không nhịn được.