Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 13: 13: Nụ Hôn

Lâm Khinh nhào vào lòng ba Lâm, lau nước mắt mới ngẩng đầu, đôi mắt đầy ý cưới.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, ôi, cuối cùng thì con cũng về rồi." Ba Lâm xoay người cô vài vòng, sau đó trên mặt lại hiện lên chút lo lắng.
Ông thở dài vỗ đầu cô: "Con gái tôi lại gầy đi rồi."


"Gầy xinh đẹp." Lâm Khinh cười đáp.
"Mập một chút mới đẹp." Ba Lâm buông tay ra, nhìn về phía sau: "Này, bạn trai của con đâu?"
Lúc này Lâm Khinh mới nhớ ra Lạc Dĩ Hành vẫn đang đợi trên xe, cô giật mình nói với ba Lâm một tiếng rồi lập tức xoay người chạy lon ton trở về.


Chiếc xe chỉ cách cô vài mét, quay đầu lại là lúc Lạc Dĩ Hành đang tự mình chống người chuẩn bị bước xuống.
Hai tay cầm chiếc nạng đã chuẩn bị sẵn, anh cẩn thận vừa bước ra vừa ổn định cơ thể của mình.
Lâm Khinh bất giác cau mày, trong đầu cô chợt nảy lên cảm xúc khó chịu.


Lạc Dĩ Hành không nên như vậy.
Cô nghĩ.
"Lạc Dĩ Hành."
Cô gọi tên anh, đưa tay ra đỡ lấy bàn tay vì dùng lực mà trở nên trắng bệch của anh.
Trả lời cô là ánh mắt kinh ngạc của Lạc Dĩ Hành.
"Nhìn cái gì, mình đẹp đến thế sao?" Lâm Khinh khó hiểu đùa hỏi.


"Ba của cậu đâu?" Lạc Dĩ Thành nhanh chóng cúi đầu hỏi: "Mình còn tưởng cậu sẽ ở cùng ông một lúc."
Lâm Khinh thở dài, giả bộ mất mát: "Này, hình như mình tới cậu không vui sao?
"Không có, mình chỉ..."


"Này này này, đừng kích động." Thấy anh sắp đứng lên, Lâm Khinh hoảng hốt giữ lấy anh, vội vàng giải thích: "Chân của cậu còn thế này, mình làm sao có thể mặc kệ cậu.
Xin lỗi nha, vừa rồi mình không để ý tới cậu."
"Không cần xin lỗi, cậu không làm gì sai."


Lâm Khinh vừa định trả lời, ba Lâm ở phía sau vội vàng chạy tới.
Ông đứng bên cạnh con gái, ba Lâm vừa tò mò vừa thích thú nhìn Lạc Dĩ Hành.
Mà Lạc Dĩ Hành nhận ra tầm mắt của ông lập tức sững người, hai tay giữ chặt tay cầm, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.


Anh đã từng đưa ra rất nhiều quyết định ảnh hưởng tới vận mệnh của công ty, anh cũng từng gặp nhiều đại lão có trong sách giáo khoa, nhưng cảm xúc chưa từng lo lắng đến vậy.
Thở ra một hơi nhỏ, Lạc Dĩ Hành buộc mình phải thả lỏng hết mức có thể.


Bất luận thế nào, anh đều muốn để lại ấn tượng tốt cho ba Lâm.
Lỡ như...
"Chân cậu..."
Giọng nói rất nhỏ của ba Lâm truyền tới, buộc Lạc Dĩ Hành phải mở hai mắt.
Anh nhìn vào chân mình, hy vọng tích tụ từ từ dường như vụt tắt trong chốc lát.
Đúng vậy, chân của anh.


Thậm chí không chỉ là chân...
Anh hiểu điều khiến anh khó khăn sẽ không bao giờ chỉ dừng ở đôi chân bị tật tạm thời.
"Ba, trước đây xảy ra một vụ tai nạn xe hơi nhỏ, hiện tại chỉ ngồi xe lăn một thời gian, qua mấy tháng nữa sẽ ổn thôi." Lâm Khinh cúi người lại gần, nhỏ giọng giải thích.


Ba Lâm lúc này mới nhận ra, nhìn anh với ánh mắt thương tiếc.
Là một người kinh doanh nhỏ, ông đã từng gặp qua vô số khách hàng.
Dáng vẻ của người đàn ông hay khí chất, cách ăn nói đều trông quá cao quý, làm ông nhất thời không biết phản ứng thế nào.


Nhưng ông dám chắc chắn hắn là một cậu bé ngoan.
Ông tin tưởng vào ánh mắt của bản thân và cả sự lựa chọn của con gái ông.
"Ai da, đến đây đến đây, đi cùng chú nào, chú cháu mình đi làm đồ ăn ngon, đi thôi đi thôi."


Ba Lâm thở dài, chủ động đi tới đẩy xe lăn, ông tới càng gần thì Lạc Dĩ Hành càng căng thẳng.
Vừa định từ chối, lập tức thấy ba Lâm đi đường với đôi chân bị thọt.
Cảm xúc từ chối âm thầm bị đè lại, cuối cùng chỉ nói một câu "Cảm ơn" cực kỳ lễ phép.


Ba Lâm sống ở tầng năm, vừa bước vào nhà là phòng khách ấm áp bên ngoài, còn có thêm một bàn ăn thịnh soạn như ông nói.


Căn phòng tuy không lớn nhưng khắp nơi đều tinh tế và ấm áp, trên tường treo rất nhiều thứ, Lạc Dĩ Hành đưa mắt nhìn toàn bộ, cơ bản đều là ảnh chụp chung của ba Lâm và Lâm Khinh.
Anh chậm rãi chớp mắt, xoay người đã bị đẩy tới trước bàn ăn.


Ba Lâm cười trách Lâm Khinh không nói chuyện Lạc Dĩ Hành với ông, đánh nhẹ cô cái cái rồi lại ngồi xuống đối diện anh.
Mà chỗ ngồi bên cạnh Lạc Dĩ Hành được dành cho Lâm Khinh.
Hầu hết các món ăn trên bàn đều là món mà Lâm Khinh thích ăn.


Sau khi cơm nước xong, Lâm Khinh thu dọn bàn ăn, cẩn thận nói với bố Lâm: "Bố, bố còn thuốc ở nhà không? Dạo này thời tiết ẩm ướt, nếu chân bị đau thì nói với con, đừng có tự chịu đựng một mình."


"Biết rồi biết rồi, thuốc vẫn còn, con yên tâm đi." Bố Lâm ra vẻ không kiên nhẫn: "Tiểu Lạc xem đi, con bé có điểm này không tốt, có chuyện gì là cứ nói hoài, chuyện này ta còn quên được sao?"
Lạc Dĩ Hành đột nhiên được gọi tên thì hơi sững người, có chút bối rối nhìn lên.


Anh biết cách đối phó với số liệu lạnh như băng, cũng biết cách đối phó với những giám đốc điều hành độc tài.
Nhưng chỉ có loại câu hỏi bình thường thế này anh không biết trả lời như thế nào.


Đầu óc suy nghĩ rất nhanh, Lạc Dĩ Hành nghĩ tới mấy câu trả lời nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp.
Có lẽ nhìn thấy anh khó xử, Lâm Khinh bước tới giải vây giúp anh: "Rõ ràng mấy lần trước ba ngại phiền nên không thèm đi mua thuốc.
Con gái ba là bác sĩ chỉnh hình đó."


"Không phải là vì sợ làm phiền con sao?"
"Con sợ ba phiền sao, được rồi được rồi, con đi dọn dẹp xong, ba ngồi yên đi, đừng trộm làm gì nha." Lâm Khinh đưa chén đĩa tới phòng bếp, nhìn ba Lâm cảnh cáo: "Nếu không để coi con nói gì về ba."


"Được rồi, cứ tự nhiên, đảm bảo tuân thủ mệnh lệnh." Ba Lâm đưa tay lên trán thề.
Tiếng nước bắt đầu chảy trong phòng bếp, phòng khách lại càng trở nên yên tĩnh hơn.


Lạc Dĩ Hành từ lúc vào đến khi ăn xong không nói quá mười câu, trước khi đến còn đọc vô số sách hướng dẫn, đến đây mới phát hiện bản thân một câu cũng không nói nên lời.
Dù là chiến lược nào đi chăng nữa thì họ đều có một điểm chung.


Tương lai họ sẽ kết hôn với con gái nhà người ta.
Mà anh thì có thời hạn.
Thậm chí chỉ là mối quan hệ quen biết.
Anh không có bất cứ tự tin nào để nói ra những lời quen thuộc đó.
Ở chỗ này anh chỉ là một người xa lạ, không thể chen chân vào bất cứ chuyện gì.


"Tiểu Lạc, cháu tâm sự với chú chút nhé?" Ba Lâm đợi kim đồng hồ quay vài vòng, lúc này mới ôm chân nhìn anh, nở nụ cười hiền lành: "Thế nào, có uống được không?"
Lạc Dĩ Hành nhìn ông, nghĩ ngợi rồi gật đầu, "Dạ có ạ."


"Được, ở đây chờ chú, chú đi lấy rượu." Ba Lâm đứng dậy, đi từng bước về phòng, nhanh chóng mang một bình rượu trắng ra ngoài.
Tiếng bình rượu đặt lên bàn có chút vang.


Ba Lâm lại lấy ra thêm hai ly rượu nhỏ, cười nói: "Cái này là chú giấu trộm, con gái chú không cho chú uống, con cũng đừng cho nó biết."
"...!Chú vẫn nên uống ít lại thì tốt hơn ạ."


"Con với nó đúng là giống nhau." Tuy nói như vậy nhưng giọng điệu lại không giấu được ý cười: "Được rồi, nghe theo hai đứa, chú uống ít đi, nào nào."
"Vâng ạ."
Lạc Dĩ Hành nhìn thoáng qua, cầm chai rượu lên rót một ít vào hai ly.
Ba Lâm cầm lấy nhấp một ngụm thở ra một hơi.


Còn Lạc Dĩ Hành vẫn không có biểu cảm gì, uống rượu giống như đang uống nước.
Qua vài ly, cả hai vẫn không nói lời nào.
Lạc Dĩ Hành đếm số ly, cảm thấy không nên rót thêm cho ba Lâm, chỉ rót đầy ly của mình: "Con kính chú."


"Tiểu Lạc à." Có lẽ do rượu, ba Lâm nhìn Lạc Dĩ Hành rồi bất chợt thở dài.
Ông có chút hoài niệm, xúc động nói: "Bảo bối của chúng ta là một cô gái tốt phải không?"
"Cô ấy rất tốt." Lạc Dĩ Hành gật đầu, không hề nghi ngờ gì nữa.
"Là tốt nhất."


"Tiểu Lạc à, bảo bối đã nói với chú hai đứa là bạn học cao trung, cho nên chú cũng không gạt con.
Trước đây trong nhà rất nghèo làm nó phải chịu nhiều thiệt thòi.
Con có thấy tính tình nó rất lạc quan không?"
Lạc Dĩ Hành không nói gì, lẳng lặng chờ ba Lâm tiếp tục nói.


"Chú bị gãy chân từ mấy năm trước, tiền trong nhà đều dùng hết.
Học hành không cao, sau này mẹ nó còn bỏ đi, vốn dĩ đã khó khăn từ đó trở đi còn thêm cơ cực.
Lâm Khinh hiểu chuyện, học hành đặc biệt giỏi, lúc ấy chú nghĩ có liều mạng cũng phải cố gắng hết sức để cho nó học cao trung."


"Chú vốn tưởng lúc học cao trung Lâm Khinh sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn bị chú ngáng đường." Ba Lâm nhớ ra điều gì đó, trong mắt thoáng ngấn nước: "Có nhiều khách tới đây ăn cơm, ban đầu chú rất vui vì kiếm được ít tiền nhưng sau này mới phát hiện ra những người đó tới đây là để cười nhạo bảo bối, để người khác nhìn thấy người cha què của nó."


Lạc Dĩ Hành rũ mi, không nhìn ra được bất cứ suy nghĩ gì.
"Bảo bối rất hiểu chuyện, lúc tức giận cũng không ầm ĩ.
Nó cẩn thận chuẩn bị từng món ăn, từng đơn hàng.
Sau khi họ đi, nó lại trốn vào một góc trộm khóc." Ông xoa xoa khoé mắt nói tiếp: "Nó là một đứa trẻ mạnh mẽ.


Đó lần đầu tiên chú thấy nó khóc kể từ lúc mẹ nó bỏ đi."
"Chú nói cho con biết chuyện này không vì điều gì cả, chỉ là muốn nói rõ ràng với con, bảo bối nhỏ này của chú, chú phải bảo vệ nó cả đời." Ba Lâm nghiêm nghị nói: "Chú biết nhà con nhất định rất giàu có.


Nhưng điều này không quan trọng, chúng ta cũng không phải là người tham lam.
Nếu con đối xử với nó không tốt, thì chú cũng sẽ đánh cho con một trận, hiểu không? Nhưng chú thấy con là một đứa trẻ ngoan, con sẽ đối xử tốt với bảo bối của chúng ta thôi, đúng không?"


Lạc Dĩ Hành nhìn ba Lâm, nhưng ánh mắt bình tĩnh của anh lúc này lại tràn đầy vẻ nghiêm túc.
"Con sẽ đối xử tốt với cô ấy."
Bất cứ lúc nào cũng sẽ làm như vậy.
Cho dù phải trả giá bằng tất cả cũng sẽ làm như vậy.


Ánh trăng bên ngoài cũng đã lên cao, chiếu sáng mọi nơi trên trái đất.
Ánh trăng chạm vào ngọn cỏ khiến chúng ngượng ngùng trốn đi.
Bên trong phòng, Lạc Dĩ Hành cụp mắt, suy nghĩ bay xa.
Anh chỉ biết ngày đó Lâm Khinh kiên cường, lạc quan.
Mà không biết ngày đó cô đã khóc.


Năm thứ ba cao trung là thời gian học hành căng thẳng nhất, điểm của Lâm Khinh luôn lọt vào top đầu, vì tính cách vui vẻ nên xung quanh cô cũng không ít bạn bè.
Nhưng những loại bạn này có thể sẽ trở mặt đâm một cho bạn một nhát bất cứ lúc nào.


Luôn có những người không thích cô, không biết ở đâu mà nghe nói Lâm Khinh là học sinh nghèo, từ đó lan truyền trong trường.
Trong mắt một số đứa trẻ mười bảy hay mười tám, nghèo cũng trở thành một tội lỗi.


Vì thế ngày đó, có ai đó đã mang theo một đám người hùng hậu đi đến nơi mà có một người mà bọn họ gọi là "cha què".