Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 12: 12: Hoa Hồng

Giống như một viên đá rơi xuống sông, giọng nói của cô khiến đôi mắt anh thêm chút gợn sóng.
Lạc Dĩ Hành không trả lời, chỉ cúi đầu xuống, áp suất trong không khí so với lúc trước còn thấp hơn.


Lâm Khinh lo lắng nuốt nước miếng, vừa nói ra đã hối hận, nắm chặt tay, mơ hồ có thể cảm giác được sự ẩm ướt trên tay.
Phản ứng của người trước mặt khiến cô hơi bối rối, mở miệng nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Nói đừng tin, thật sự chỉ là đùa thôi? Hay là xin lỗi chân thành?


Nhiều ý nghĩ thoáng qua trong đầu Lâm Khinh, nhưng dường như không có cái nào khiến cô thỏa mãn.
Kim phút lặng lẽ quay vài vòng, thức ăn trên bàn vài món đã nguội lạnh.
Lâm Khinh nhìn một bàn đầy đồ ăn, giờ phút này chỉ muốn đấm cho một mình cái.
Thật là, nói lung tung gì vậy chứ!


Nhìn là biết kết quả rồi.
Trái tim của Lâm Khinh đập nhanh hơn, sau đó cô ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Lạc Dĩ Hành.
"Được thôi."
"Mình xin lỗi, mình thực sự...!hả?" Lời xin lỗi mới nói được một nửa, nửa còn lại bị mắc kẹt trong cổ họng.
Lâm Khinh tròn mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt.


Không thấy anh có thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ thờ ơ như cũ, chỉ là lúc này anh đang nhìn cô, lại tiếp tục gật đầu.
"Mình đồng ý với cậu." Lạc Dĩ Hành nói chậm lại, "Bạn học cũ giúp nhau mà thôi."
Cũng chỉ là bạn cũ thôi.


"Cảm ơn cậu! Thực sự cảm ơn cậu!" Vui sướng lẫn xấu hổ hỗn loạn trào dâng trong lòng khiến Lâm Khinh đứng thẳng dậy đi về phía anh.
Lạc Dĩ Hành đối diện dường như lại bị cô dọa sợ, lùi người lại.


Nhận ra mình kích động, Lâm Khinh ngồi trở lại, sau khi kích động nhất thời qua đi thì cô lại cảm thấy xấu hổ.
"Xin lỗi, lại khiến cậu bị cuốn vào chuyện của mình.


Sau này nếu có chuyện gì mình có thể giúp, chỉ cần cậu nói mình nhất định sẽ giúp cậu." Gãi đầu, cô mỉm cười sau đó phản ứng lại, khoé miệng chợt dừng: "À, nhưng cậu chắc là cũng không thiếu gì..."
"Yên tâm, mình sẽ làm vậy."


Vẻ mặt người trước mặt vô cùng linh động, có chút vui vẻ chút lo lắng, tựa như mèo con, từng cử động đều khiến lòng anh mềm nhũn.
Sự kìm nén tan biến ngay lập tức khi cô cười, chỉ còn lại mềm mại như đang ở trên mây.
Anh sớm xong đời rồi.


Rất nhiều năm trước, thời điểm gặp được cô thì đã định rồi.
Lạc Dĩ Hành thở dài, đem toàn bộ cảm xúc thở ra.
Anh nâng ly lên nhấp một ngụm, lại nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cô, không nhịn được vui theo.


Lúc chia tay Lâm Khinh vẫn cảm thấy có lỗi với Lạc Dĩ Hành, sau khi xuống xe, lần thứ hai cô gõ cửa kính xe anh
Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng trong ánh mắt nghi hoặc của anh, bật ra câu: "Lạc Dĩ Hành, cảm ơn cậu."
"...!Không có gì."
"Cậu quả nhiên là người tốt.


Từ lúc cao trung vẫn luôn như vậy." Cô vui vẻ cười, trong đầu đột nhiên hiện lên hình bóng anh thời cấp ba.
Cúi người lại gần, cô chỉ vào chân anh, sau đó dặn dò: "Nếu không thoải mái, cậu nhớ nói cho mình biết, Vương tiên sinh, ngày thường để ý Lạc tổng của các anh nhiều hơn nha."


"À? Tất nhiên rồi, đây là nhiệm vụ của tôi! Đột nhiên bị nhắc tới thư ký Vương ngẩn người, sau đó trả lời rất nhanh.
Cửa kính không kéo lên, Lạc Dĩ Hành nhìn theo bóng dáng cô rời đi, một lúc sau anh cảm thấy có chút choáng váng.
Chỉ trong một ngày, trái tim anh đón nhận quá nhiều, nhưng tóm lại.


Anh rất hạnh phúc.
Cửa kính xe từ từ được kéo lên, thứ cuối cùng là chính ý cười hiện rõ trong đôi mắt anh.
...
Công việc của Lâm Khinh luôn lẫn lộn ngày đêm, hôm nay ca đêm, ngày mai ca ngày, thỉnh thoảng sẽ có trường hợp khẩn cấp, với nàng mà nói nghỉ lễ không phải là chuyện đơn giản.


Kể từ ngày nói chuyện với Lạc Dĩ Hành, họ đã không gặp nhau gần ba tuần, Lâm Khinh cuối cùng cũng có kỳ nghỉ nhỏ vào cuối tháng ba.
Ba Lâm bên kia nhiều lần dò hỏi Lâm Khinh chuyện bạn trai, nói uyển chuyển nhưng hiểu cha không ai bằng con gái, sao cô không hiểu được ý của ba cô chứ.


Nhìn tin nhắn trên điện thoại, cô lắc đầu, cuối cùng cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười.
"Bác sĩ Tống, tôi về trước, tạm biệt." Lâm Khinh thu dọn đồ đạc, đứng dậy chuẩn bị rời đi.


"Ừm, đi đường cẩn thận." Mấy ngày nay thái độ của Tống Thành đối với cô không tốt cũng không tệ, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn.


Cơ bản cô đã gặp tất cả mọi người trong bệnh viện, trừ Trần Ý thì cô cũng có vài mối quan hệ khá ổn, thỉnh thoảng cũng sẽ có một ít tin đồn nhảm nhí như trước truyền tới tai, nhưng so với lúc đầu thì đã tốt hơn nhiều.


Tống Thành chợt nhớ ra điều gì, trước khi cô đi, anh dặn dò: "Bác sĩ Lâm, hai ngày nữa sẽ có bệnh nhân đến bệnh viện chúng ta, bệnh nhân từ nơi khác chuyển đến.
Chờ cô ấy chuyển tới thì cô cũng đã kết thúc kỳ nghỉ, cô xem kỹ tài liệu liệu một chút."
"Bác sĩ Tống, ý anh là..."


"Trường hợp bệnh nhân rất phức tạp.
Chúng tôi đã thành lập một đội và cần cô tham gia."
Ánh mắt Lâm Khinh bỗng chốc sáng lên, cô cong cong khoé miệng vui sướng, hùng hổ gật đầu: "Được! Tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô nhanh chóng đi về nhà.


Hà Thần Kiều bây giờ vẫn còn đang say ngủ, Lâm Khinh tất nhiên đã quen với thói quen đảo ngược của cô ấy.
Chỉ thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi vào phòng.
Nhiều ngày làm việc khiến thể xác và tinh thần cô kiệt quệ, tâm trạng tốt cũng không ngăn được.


Ngay trước khi Lâm Khinh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Cô mở to mắt ngay lập tức, nhìn thấy người gọi là ba Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Ba Lâm gọi điện tới hỏi ngày mai khi nào cô trở về.


Kế hoạch của Lâm Khinh là ngày đầu tiên đi về, còn hai ngày thì tuỳ duyên, vốn dĩ cô muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng ba Lâm không ngừng hỏi han, cô vẫn nên làm cho ba Lâm an tâm trước đã.


Sau khi giải thích ngắn gọn với ông, Lâm Khinh tiếp tục gửi tin nhắn cho Lạc Dĩ Hành, cô đã buồn ngủ tới mức không chịu được, nói vào voice chat gửi đi liền trực tiếp đi ngủ.


Lúc nói chuyện giọng cô đã rất mềm mại, cộng thêm cơn buồn ngủ nên âm cuối có chút cong lên, nhưng mềm mại đến khó tin, nghe không kỹ thì có khi không nghe được.
Tiếng cô hơi khàn, giống như đóa hoa nở vào ban đêm, mang theo hoàng hôn mềm mại và an tĩnh.


Tiếng "di" vừa kết thúc, Lạc Dĩ Hành cất điện thoại, cúi đầu không nhịn được bật cười.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đã bị lấp đầy.
"Bé mèo nhỏ lười biếng."
Giọng nói trầm thấp rơi vào trong căn phòng yên tĩnh, cuối cùng cũng tiêu tán theo gió trong không trung.


Chín rưỡi sáng hôm sau, Lạc Dĩ Hành lại dừng xe dưới lầu tiểu khu của Lâm Khinh.
Lần này Lâm Khinh ngồi vào xe thành thạo hơn rất nhiều.
Vừa ngồi xuống xe, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Ha, tốt quá."
"Sao vậy?"
"Không có gì, mình có một người bạn cùng phòng rất thích cậu.


Lần trước biết mình và cậu cùng ăn tối thì vô cùng kích động, nhưng lần này vẫn đang ngủ say ở nhà.
Mình lén lút ra ngoài mà không cho cô ấy biết." Lâm Khinh giải thích, vừa thấy quần áo của anh cô sửng sốt: "Sao hôm nay cậu ăn mặc trang trọng vậy?"


Bộ vest màu xám nhạt được mặc cùng chiếc áo khoác màu đen quen thuộc, để trông không quá trang trọng, chiếc áo sơ mi được nới lỏng một chút, giống như một tạo hình chỉnh tề vào buổi sáng.
Lỗ tai Lạc Dĩ Hành có chút đỏ lên, chớp mắt, không quay đầu lại: "Không ổn sao?"


"Không, không phải, chỉ là không ngờ cậu lại nghiêm túc như vậy." Lâm Khinh bị giọng điệu tủi thân của anh làm cho giật mình, lập tức an ủi: "Cậu mặc như vậy rất đẹp trai! Ba mình nhất định sẽ thích, đừng lo."


"Mình, mình tìm kiếm tài liệu trên mạng, phát hiện tất cả đều khuyên nên ăn mặc như thế này...!Có quá trang trọng không?" Tiếng của Lạc Dĩ Hành hơi bé, có chút lo lắng trong đó.
Từ gương chiếu hậu mơ hồ có thể thấy chút tủi thân khó phát hiện trong đôi mắt của anh.


Lâm Khinh chỉ cảm thấy nơi nào nó bị đánh trúng, suýt chút nữa phải che lại trái tim đang nảy lên.
Người này thực sự bằng tuổi cô sao?
Chẳng lẽ đây gọi là sự dễ thương đối lập.


"Không sao đâu, như vậy rất tuyệt! Coi như cậu diễn tập cho bạn đời tương lai thôi ha ha." Lâm Khinh ngồi thẳng dậy, "À, đầu tiên phải xin lỗi đối tượng tương lai của cậu, từ từ, bây giờ cậu không..."
"Không có." Anh nói rất nhanh, lập tức ngắt lời tiếp theo của cô.


Lạc Dĩ Hành như bị chọc vào điểm gì đó, lo lắng và ngại ngùng biến mất hoàn toàn, lại phủ lên một tầng áp suất thấp mà cô từng nhìn thấy.
"Xin lỗi, mình có hơi căng thẳng."
Lâm Khinh chớp mắt, cười gật đầu.
"Mình biết, rất ổn." Cô nói.


Cô không để trong lòng khiến Lạc Dĩ Hành nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng cảm thấy mất mát.
Mặc dù khuôn mặt vẫn còn lạnh lùng nhưng vẫn không nhìn ra.
Lần này Lạc Dĩ Hành tự mình lái xe, Lâm Khinh từ ghế sau nhìn bóng lưng của anh, chớp chớp mắt không nói gì.
Có đôi khi duyên phận thật bí ẩn.


Cũng giống như lúc cô học cao trung cũng chỉ là một người bình thường, vậy mà lại tồn tại một người như vậy bên cạnh.
Lạc Dĩ Hành ưu tú là điều không thể nghi ngờ, từ đối nhân xử thế hay dáng vẻ bên ngoài dường như Thượng Đế đều cho anh đạt tới đỉnh cao.


Không biết đối tượng tương lai của anh sẽ như thế nào.
Suy nghĩ của Lâm Khinh xa dần, đột nhiên trong đầu bắt đầu xây dựng hình ảnh đối tượng tương lai của anh.
Trong lúc đang phác hoạ khuôn mặt, xe từ từ dừng lại.


Nhà của ba Lâm cách đó cũng không xa, căn nhà này được Lâm Khinh mua cách đây hai năm, căn nhà không lớn nhưng cũng đủ cho một hai người.
Khi xuống xe ba Lâm đã đứng dưới tiểu khu chờ, nhìn xung quanh, thỉnh thoảng ngồi xuống đất quạt quạt cho mình.


Diện mạo của ba Lâm giống một ông bố Trung Quốc điển hình, mặc áo sơ mi và quần xà lỏn, điện thoại đeo bên hông, có hơi trễ xuống.
Gần như trong nháy mắt, Lâm Khinh lập tức chui từ trong xe ra ngoài.
Như là chim bay về tổ, trực tiếp chạy thẳng nhào vào lòng ba Lâm.
"Ba!"


Cô hét lớn, giọng nói còn có chút run rẩy.
Nhớ nhung sẽ luôn lợi dụng những thời điểm con người không đề phòng nhất, những sợi chỉ mỏng manh sẽ buộc chặt vào người, khi cô phản ứng lại, nước mặt đã giàn giụa.
Ba Lâm vừa nghe thấy tiếng lập tức quay lại, mở rộng vòng tay.


Cánh tay gầy guộc vừa đón được niềm hy vọng của nửa đời người.
"Ba, con về rồi!".