Ký ức của Nguyễn Viên với Thường An Tại bắt đầu từ trái mận năm ấy.
Trái mận nho nhỏ rơi từ trên cây xuống, khiến cho vầng trán trơn bóng xuất hiện một mảnh hồng hồng.
Tiểu A Viên che trán, nhưng lại không thấy đau mấy. Cậu khom lưng nhặt mận, dùng tay phủi phủi bụi đất, sau đó thực quý trọng bỏ vào túi mình, ngẩng đầu vui vẻ nói với cậu nhóc trên cây, “Cảm ơn ca ca!”
Cậu nhóc cười cười, từ cành cây to lớn nhẹ nhàng trượt xuống.
A Viên vội vàng bám theo sau, đôi dép hình con vịt không ngừng kêu cạc cạc.
Cậu nhóc quay đầu đuổi cậu, “Em theo anh làm gì? Mau về đi.”
Tiểu A Viên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh không nói lời nào.
Cậu nhóc cho rằng bé con đã hiểu, lại đi về phía trước, tiếng vịt cạc cạc lập tức bám theo đằng sau.
Cậu nhóc tỏ vẻ bực dọc, quay đầu huơ huơ tay, ‘”Không đi anh đánh em nha.”
A Viên hấp hấp cái mũi, nhỏ giọng kêu, “Ca ca.”
Cậu nhóc nhíu mi, dường như cảm thấy khó xử trước bé con mắng không nỡ đánh không xong. Cậu nhóc nghiêm mặt, xoay người bước đi thật nhanh. A Viên cũng không hé răng, chân ngắn chân nhỏ đuổi theo phía sau, ngẫu nhiên không cẩn thận vấp té, nhưng không hề kêu một tiếng, gượng người phủi phủi đầu gối rồi dùng đôi bàn chân bé nhỏ chạy theo.
Dưới bờ ruộng, ếch kêu to chim ca hát, chim yến bay sà xuống, cánh chim tạo thành một gợn gió nhẹ, khiến cho những cọng cỏ dại lung lay lung lay.
Cậu nhóc đi mệt, cuốn ống quần cởi dép ra, sau đó dùng chân trần nhảy xuống mương, vũng bùn cao tận đầu gối.
A Viên không rõ anh định làm gì, đạp đạp đôi dép con vịt đi tới đi lui, cũng định học theo anh cởi dép nhảy xuống.
Cậu nhóc bị A Viên chọc phiền, thấp giọng mắng, “Đừng ồn.”
Tiểu A Viên rụt cổ, thành thành thật thật ngồi xổm trên bờ ruộng.
Cậu nhóc cong người hạ tầm mắt băn khoăn nhìn chung quanh, sau đó tiến lại gần cái lỗ nhỏ ẩn nấp sau lớp cỏ dại, cánh tay lập tức vói vào bên trong đào đào. Anh nhíu mày, dường như tìm thấy một thứ bảo bối khó lường.
A Viên đứng nhìn không khỏi nín thở, một lúc sau đôi mày cậu nhóc mới buông lỏng, rút tay về sau, tay cầm một con vật đỏ sậm dính đầy bùn.
Tiểu ngoạn ý toàn thân bọc một lớp vỏ, những cái chân nhỏ cong lên đạp giữa không trung, nâng hai cái càng to kẹp kẹp.
“Đây là gì vậy?” A Viên thò đầu sang nhìn nhìn nửa ngày, mới phát hiện sau lớp bùn chính là con tôm hùm nhỏ cậu từng nhìn thấy trên bàn cơm. Cậu ngạc nhiên há miệng, cảm thấy ca ca siêu siêu lợi hại, có thể bắt một con tôm từ đống bùn đó.
Cậu nhóc không để ý tới A Viên, bò lên mương rồi dùng nước rửa sạch bùn đất, tiếp theo lắc lắc khiến con tôm choáng váng cả đầu, anh xoay người vươn tay, móc vào túi áo A Viên.
A Viên hoảng sợ, cúi đầu nhìn con tôm hùm trong túi mình lại cảm thấy vui vẻ, “Tặng cho em?”
Cậu nhóc không nói gì, chỉ vươn bàn tay hơi ẩm ướt dịu dàng xoa đầu cậu.
Lòng bàn tay anh thực ấm áp.
Bắt tôm hùm xong, cậu nhóc tỏ ý muốn đuổi A Viên về nhà lần nữa. Anh nghiêm mặt, tuy vẫn nhỏ tuổi, cư nhiên có mấy phần dọa người.
A Viên cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời, cậu nhóc bấy giờ mới thư thả ung dung rời đi.
Tiểu A Viên đứng một chỗ thật lâu, cậu búng búng con tôm trong túi mình, học theo anh lấy ngón tay vân vê lưng nó, tầm mắt cậu dán chặt trên bóng dáng ca ca, mãi đến khi sắp đến sườn núi chuẩn bị không thấy nữa, cậu mới giơ chân bẹp bẹp đuổi theo.
Kiến trúc quê nhà bọn họ rải rác trên núi. Hai ba thôn xóm tụm một chỗ, nhà ngói không đồng đều, hoặc xa hoặc dính gần nhau, giống như cây xanh vờn quanh trước sau.
Cậu nhóc vẫn luôn đi thẳng, dường như không biết phải tiến về đâu. Thôn dân quanh đó tỏ vẻ không thích anh, có một đứa bé ném đá qua, người lớn không hề ngăn cản, chỉ đứng một bên lớn tiếng xua đuổi.
Cậu nhóc không để ý, cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Tiểu A Viên sợ anh phát hiện mình bám theo, nên chỉ dám đi ở xa xa, nhiều khi cậu nhóc quay đầu nhìn, bé con liền vội vàng trốn ở đằng sau thân cây, chờ đối phương xoay người không để ý nữa, cậu mới lạch bạch đi theo phía sau.
Tiểu A Viên thực vui vẻ, coi đây là trò chơi trốn tìm của riêng hai người.
Trò chơi vẫn tiếp tục cho đến khi tiến vào sân phơi lúa trong thôn, cậu nhóc gặp phải bốn năm tên lưu manh du đãng.
Đám lưu manh ngồi xổm trên đất hút thuốc lá, vừa nhìn sang cậu nhóc liền đứng dậy, sau đó vây xung quanh không cho anh đi.
A Viên sợ mấy người đó, cậu đứng khá xa nên không nghe rõ lắm, chỉ loáng thoáng được mấy từ như “phạm tội cưỡng hiếp”, “đồ điên”, “thằng tạp chủng”, “đen đủi” linh tinh.
Mới đầu cậu nhóc còn mặc họ xô đẩy chửi rủa, về sau không biết lời nào chọc giận anh, vì thế nhào vào đánh túi bụi. Cậu nhóc dựa vào chiều cao thấp chủm của mình mà nhanh nhẹn né tránh chiếm thượng phong, dần dần vết thương ngày càng nhiều, sau đó đến phiên đám lưu manh ấn anh xuống đánh hội đồng.
Tiểu A Viên gấp muốn chết, loay hoay nhìn chung quanh, thấy gần đó có một khu nhà mở cửa, vội vàng giơ chân ngắn chạy tới cầu cứu. Vừa vặn trong nhà có vài người đàn ông đang ngồi đan giỏ tre, nghe tiểu đậu đinh nói xong, lập tức cầm vũ khí chạy ra can ngăn.
Thấy họ chạy tới, đám lưu manh lập tức sợ hãi, cúi đầu chạy tán loạn, một mống cũng không còn. Đợi đến khi đứa nhóc đang nằm xuất hiện, sắc mặt những người đàn ông lập tức thay đổi.
Một người lớn tuổi hỏi, “Sao lại là nó?”
Người trẻ hơn thì không chút nào che giấu, trực tiếp phun một ngụm nước miếng mắng, “Xui xẻo.”
Người còn lại thì muốn đi tìm đứa trẻ báo tin, nhưng cậu bé đâu mất rồi? Vì vậy họ đành quay trở về.
Chỉ còn đứa nhóc nằm rạp dưới đất, một hồi lâu mới lảo đảo bò dậy.
Có khả năng khi nãy bị đá trúng đầu gối, anh lung lay bước, tùy tiện phủi phủi vết thương trên người, rồi bước thẳng tới chỗ bụi cây đối diện, “Em trốn ở đó làm gì?”
Bụi cây run lên, bên trong thò ra một chú củ cải nhỏ.
Tiểu A Viên rụt cổ, trông có vẻ sợ hãi.
Cậu nhóc không thay đổi sắc mặt nhìn bé con, đôi mắt lạnh đến mức muốn đóng băng người khác, “Em gọi người tới sao?”
Tiểu A Viên có vẻ bị dọa, chớp chớp đôi mắt, hồi lâu sau mới gật đầu.
Khóe miệng cậu nhóc nhếch lên, dường như muốn mỉm cười, nhưng lại vì mấy vết bầm mà nhíu mi. Vì thế anh chỉ vươn tay xoa đầu A Viên, nhẹ nhàng nói, “Ngoan.”
A Viên mừng rỡ cười cong cả mắt.
Cậu nhóc nhéo nhéo mặt A Viên. Gương mặt bé con mềm mềm, cảm xúc ở đầu ngón tay mượt mà như vê miếng bánh sữa bò. Cậu nhóc luyến tiếc cảm giác đó, niết đến khi khuôn mặt nho nhỏ đỏ lên mới thôi, thấp giọng hỏi cậu, “Vì sao em lại đi theo anh?”
A Viên há miệng thở dốc, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Ca ca.”
Biểu tình trên mặt cậu nhóc dễ chịu hơn, “Em muốn đi theo anh à?”
A Viên vội vàng dùng sức gật đầu.
Cậu nhóc lại hỏi, “Không sợ ông bà ngoại em tức giận sao?”
A Viên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói, “Không sợ. Em muốn đi cùng ca ca.”
Cậu nhóc rốt cuộc mỉm cười, mặc dù vết máu bầm trên mặt khiến anh trông dữ tợn đáng sợ, nhưng anh không ngại gì, trong mắt phát ra ánh sáng ấm áp, “Vậy em theo anh nhé.”
A Viên vươn bàn tay béo đô đô nắm lấy góc áo anh.
Mặt trời lên cao, mây dày bị ánh nắng nướng thành tầng tầng kim huyễn, giống như làn khói trong lò thiêu. Dưới ánh sáng xán lạn, sau lớp cỏ dại ảm đạm là tầng tầng cái bóng màu đen.
A Viên nắm lấy tay anh đi một hồi lâu, sắp đến cuối thôn bỗng nhiên buông tay.
Cuối thôn có một hộ nhân gia, đằng trước bày một sạp nhỏ, bóng đèn trong lều vẫn chưa sáng, nhưng mùi thơm hoành thánh đã bốc hơi nghi ngút.
A Viên thấy bụng mình cứ sôi ùng ục không ngừng, bé con khó khống chế nổi tầm mắt, nhìn chằm chằm làn khói uốn lượn mà nuốt nước miếng.
Cậu nhóc đi đằng trước lúc này quay lại nhìn, thấy phản ứng của A Viên thì hỏi, “Đói bụng?”
Tiểu A Viên do dự thật lâu, nhưng vẫn gật gật đầu.
Cậu nhóc móc vài đồng tiền lẻ trong túi, đếm đếm miễn cưỡng đủ mua, rồi đưa cho cậu, “Nè, em mua một bát đi.”
Tiểu A Viên vui vẻ nhận tiền, chạy đến trước quán, leo lên bậc thang mua một bát hoành thánh nóng hầm hập, lại cực kỳ cẩn thận cầm bát quay trở về.
Cậu nhóc thấy vậy nhịn không được búng bé con, “Rõ ràng anh bị thương, vậy mà em còn đòi ăn.”
A Viên cầm chén đưa sang, “Ca ca ăn.”
“Không đánh em đâu.” Cậu nhóc cười cười, “Em ăn đi.”
Tiểu A Viên múc một viên hoành thánh, chu cái miệng hồng ra thổi thổi cho nguội, rồi đưa lại gần cậu nhóc, cố chấp nói, “Ca ca ăn.”
Cậu nhóc nhìn cậu, một lát sau mới há miệng ăn hoành thánh.
Về sau A Viên dùng cách nào đút anh cũng không chịu ăn, chờ tiểu A Viên tròn xoe cái bụng ăn không vô nữa. Anh mới cầm lấy ăn sạch sẽ vài miếng hoành thánh và nước canh còn sót.
Một chén hoành thánh dường như tăng thêm cảm tình giữa cả hai.
Cậu nhóc thò tay nắm bàn tay nhỏ nóng hầm hập. Tiểu A Viên thật nghe lời, cũng không hỏi anh đi đâu, nhìn bàn tay nắm chặt mà nghĩ chỉ cần đi với ca ca là được.
Vì thế hai người cứ thế rời thôn, tiến vào một khu rừng rậm gần đó.