Hai người liếc nhau một cái, Tùng Võ run rẩy hỏi, “Có phải Hoàng An Chính không?”
A Viên thấp giọng đáp, “Tôi không rõ, cứ trốn trước rồi tính sau.”
“Thế nhưng… phòng nào cũng khóa hết trơn! Chúng ta phải trốn đâu bây giờ? Phải làm sao đây phải làm sao đây?” Tùng Võ có điểm kinh sợ, hắn liên tục đảo xung quanh, lại sợ mình tạo ra tiếng động quá lớn hút quỷ mò tới.
Cũng may A Viên tinh nhạy, “Chỗ này có lỗ thông gió, chắc sẽ chui vừa người.”
Một cái hộp thông gió nho nhỏ khảm chặt vào tường, dường như từng có người vào đó, đồ chắn bị mất một nửa, nghiêng lệch ngã dưới đất.
Tiếng bước chân vẫn vang lên đằng kia, hai người tận lực giảm tối thiểu âm thanh, cùng nhau mở tấm chắn ra.
Tùng Võ vào trước, hắn mở đèn pin di động soi sáng chung quanh, quả thực dơ bẩn, bụi bặm trùng trùng điệp điệp tạo thành một lớp dày cộm, may mà họ không thấy thứ kinh tởm nào. Hắn quỳ rạp trên đất từ từ chui vô, A Viên ngồi xổm, thấy hắn dịch dịch chừa một vị trí rồi mới ngừng thở cong lưng bò vào.
Không gian lỗ thông gió khá rộng, đủ cho hai người trưởng thành cuộn tròn, ống dẫn vẫn còn rất sâu, thò tay không thấy năm ngón, cũng không biết dẫn đến đâu.
Hai người ổn định xong thì không lên tiếng nữa. Tiếng bước chân vừa vặn đến gần.
Cộp — cộp — cộp —
Tùng Võ khẩn trương nắm chặt cánh tay A Viên, A Viên nhìn chằm chằm bên ngoài, cậu nghe tiếng bước chân đến gần, dừng ngay trước cửa thông gió, rồi lại đi về xa xa, nhưng thủy chung không hề thấy bàn chân của ai.
Tiếng bước chân tiếp tục xa dần, sau đó mất hẳn ở cuối hành lang vắng vẻ. Tiếng bước chân đi về phương hướng cầu thang, có lẽ muốn vòng xuống lầu.
Hít thở nặng nề giữa không gian chật hẹp, Tùng Võ buông lỏng bàn tay, thở phào một hơi trầm trầm nói, “Cũng may chúng ta tránh được một kiếp.”
A Viên hé môi, định đáp lời, nhưng mới lên cổ họng lại mạnh mẽ nuốt vào.
Cộp — cộp — cộp —
Vẫn là tiếng bước chân đó! Tiếng bước chân đang vòng trở về, tiến thẳng đến chỗ họ đang trốn!
Tùng Võ tựa bên cạnh run rẩy thật mạnh, hắn sợ hãi cực điểm, hai hàm răng trên dưới liên tục vang lách cách, A Viên vội duỗi tay che miệng hắn, cảm thấy trái tim sắp vọt lên tận cổ họng.
Tiếng bước chân vẫn dừng ngay trước cửa thông gió, một lát sau, lại chậm rãi rời đi.
Tùng Võ không còn run lợi hại như khi nãy, A Viên bỏ bàn tay che miệng hắn ra, lòng bàn tay ướt đẫm nước, không rõ là mồ hôi hay nhiệt khí trong miệng.
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, tiếp theo là tiếng ấn phím Nokia, video truyền tin tức lần nữa mở ra, tiến độ kéo thẳng đến gần cuối, sau đó tiếng la bén nhọn của Chu Linh Linh vang lên, một lần lại một lần, “Tôi phải trở về! Tôi phải trở về!”
Hai người đồng thời biến sắc, họ nghe thấy tiếng bước chân đang quay về đây, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh!
Tùng Võ hét thảm một tiếng, xoay người bò sâu vào ống thông gió, A Viên bị hắn kích thích, tay chân luống cuống đuổi theo sau, hai người trông như kẻ điên, mặc kệ tro bụi dính đầy lên mặt cũng không dám dừng lại giơ tay phủi.
Bò như thế một hồi, dường như cách cửa thông gió càng xa, cho nên không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, A Viên bỗng nhiên dừng lại, quay đầu trộm nhìn thoáng qua — cậu thấy một gương mặt đang nghiêng xuống.
Giữa bóng tối đặc sệt lại trắng bệch dọa người, khom người trước lỗ thông gió ngơ ngác nhìn bọn họ chằm chằm, nhìn bọn họ xa dần.
A Viên nhìn hàng mi và đôi mắt đấy, trái tim đập càng nhanh, đó rõ ràng… đó rõ ràng là người đã hi sinh vì cậu, Thường An Tại!
Thường An Tại nhìn cậu, khóe miệng mỉm cười thành hình cung quỷ dị, nhưng đôi đồng tử đang nhìn cậu lại mập mờ bi ai không rõ.
A Viên chỉ thấy hai lỗ tai ù ù, khóe mắt nong nóng, trên mặt như có con gì đang bò, cậu lặng lẽ vươn tay sờ mới phát hiện thì ra chính là nước mắt, không một tiếng động ướt đẫm gương mặt.
Cậu như nhớ lại gì đó, lại dường như chẳng nhớ gì cả. Cậu thậm chí không phân rõ đâu là sợ hãi, đâu là đau khổ, chỉ biết cắn chặt răng thu hồi tầm mắt, tiếp đó không ngừng bò về phía trước, dường như chỉ cưỡng bức chạy trối chết mới có thể đè nén cảm xúc mãnh liệt trào dâng.
Cậu cứ vô tri vô giác mà bò, Tùng Võ đằng trước đột ngột kêu to sợ hãi, A Viên hoảng hồn ngẩng đầu, chỗ vươn tay vịn lại là khoảng không, ống dẫn đột nhiên chuyển xuống, khiến cậu mất trọng lượng ngã chúi đầu, trượt thẳng một đường.
May mà có quần áo vướng víu cho nên miễn cưỡng chậm bớt. Kinh hoảng qua đi, A Viên lập tức điều chỉnh tư thế, hai tay tìm kiếm chung quanh muốn ổn định cơ thể, nhưng còn chưa kịp thấy gì, một tiếng động mạnh vang lên, cái trán chẳng biết đụng trúng gì, hoảng hốt ngắn ngủi trôi qua, đau đớn như muốn nổ tung đầu, trước mắt xuất hiện vô số màu sắc rực rỡ, nhất thời, cậu quên mất mình đang ở đâu, ký ức phủi bụi như một cơn hồng thủy ồ ập nuốt chửng tâm trí.