Nghề Vương Phi

Chương 77: Sư tử Hà Đông

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm hành nghề, mụ vừa liếc mắt một cái là nhìn ra ngay vị công tử mặc y phục sang trọng này xuất thân không tầm thường, ít ra cũng là con nhà quý tộc. Bọn họ còn trẻ tuổi, nếu đã thích cô nương nào, thường sẽ vung tiền như rác.


Tú bà vội vàng cười cầu tài, dẫn Vũ Lâu lên thẳng lầu hai. Buổi tối là lúc kinh doanh phát đạt nhất, tiếng cười nói ɖâʍ đãng vang lên không ngớt.
Đưa Vũ Lâu vào phòng, mụ cười tươi hỏi: “Không biết công tử muốn đến nghe ca hay là…”


Vũ Lâu vắt chéo chân, tay vuốt cằm ra điều suy nghĩ: “Sở thích của bản công tử hơi khác người……”
“Công tử cứ nói, mỗi một cô nương của ta ở đây đều có bản lĩnh riêng, không sợ không làm công tử hài lòng.”


“Không phải.” Vũ Lâu xua xua tay: “Cái bản công tử thích, là giành nữ nhân với người khác. Đêm nay cô nương nào được ra giá cao nhất, bản công tử trả cao hơn! Chủ yếu là trả giá, để nữ nhân đó không được ngủ với người khác.”


Cái gọi là ngủ với nữ nhân người khác nhìn trúng, là để cho bọn họ chỉ có thể giương mắt ra mà nhìn thôi.
“A ha ha.” Mụ tú bà hắng giọng cười sung sướng: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, để ta đi xem lại, đêm nay hình như Phục Linh cô nương, hoa khôi của chúng ta đứng đầu bảng.”


Mụ lắc người đi ra ngoài, Vũ Lâu cầm quạt gõ gõ lên bàn chờ kết quả.
Lương Vương đưa Thập đệ hắn ra ngoài chơi bời, tất nhiên sẽ không dám lộ thân phận của mình, nhưng chắc chắn sẽ chọn kỹ nữ cấp cao nhất, như thế mới xứng với thân phận của bọn họ.


Muốn tìm nữ nhân phải không, hừ, nghĩ hay lắm‼!
Mụ quay lại rất nhanh, nói với Vũ Lâu: “Đêm nay giá cao nhất là Phục Linh cô nương, một ngàn lượng bạc.” Nói rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán: “Thời tiết hôm nay thật lạ, vừa mới qua tết Đoan ngọ mà sao nóng thế.”


“Một ngàn lượng phải không.” Vũ Lâu cười lạnh một tiếng, rút ra hai tờ ngân phiếu: “Bản công tử trả hai ngàn lượng, đêm nay để Phục Linh cô nương hầu ta.”
“Được được.” Mụ cười tít mắt vồ lấy ngân phiếu.


“Ta muốn hỏi một chút, vốn là Phục Linh cô nương đang hầu chuyện ai? Đến lúc nào?”


“Để ta nghĩ một chút. Là hai công tử đến hồi chiều, nghe cô nương xướng khúc nói bọn họ là thương nhân. Một vị trẻ tuổi nhìn chắc tầm tuổi như công tử đây. Hơn nữa, cũng rất giống công tử đây nha, đều là những vị công tử tuấn tú phi phàm, a ha ha, xem ta đang nói gì kìa, vả miệng, vả miệng…”


Quả nhiên là hai tên đáng chết kia.
“Theo mụ thấy, hai người đó lần đầu tiên tới đây sao?”
“Vị lớn tuổi hơn là khách quen ở đây, còn vị trẻ tuổi thì là lần đầu tiên đến, nhưng tám phần mười rồi cũng sẽ lưu luyến hương hoa thôi.”
“A? Sao lại nói vậy?”


“Vị công tử đó à, vừa vào đến đây liền ồn ào không ngừng.” Mụ che miệng cười nói: “Người đó cứ liên tục nói, Ngũ ca, Ngũ ca, cô nương ở đây dịu dàng hơn Vũ Lâu nhiều.”
Vũ Lâu nén giận, tay nắm chặt cán quạt, gằn từng chữ một: “Vậy hắn có nói Vũ Lâu là ai không?”


“Không có, nhưng nghe là biết sư tử Hà Đông ở nhà rồi, chẹp chẹp, tướng công nhà mình nhìn tuấn tú như vậy mà còn dám hung dữ, nữ nhân đó thật không biết hưởng phúc mà, nếu ta mà có vị tướng công đẹp như ngọc đó, đừng nói là hung dữ nha, hắn có đánh ta cả ngày ta cũng chịu nữa đó…”


“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Cầm ngân phiếu đi lo liệu đi.”
“Vâng vâng, ma ma không làm phiền công tử nữa.”


Mụ cười khanh khách nhanh nhẹn đi ra ngoài, mấy tên sai vặt liền bưng rượu tới, đặt lên bàn, một lát sau, một âm thanh vang lên: “Phục Linh cô nương tới.” Cửa phòng chầm chậm mở ra, một nữ tử trẻ tuổi dung mạo mỹ lệ bước vào.


Nàng mặc một chiếc quần lụa mỏng xanh nhạt, toàn thân lại toát ra vẻ bi thương, lạnh nhạt, khí chất bất phàm không hề giống một nữ tử chốn thanh lâu.
Vũ Lâu thầm nghĩ, may mà nàng cuỗm tay trên rồi, nếu để tên tiểu sắc lang kia nhìn thấy, chắc chắn sẽ rơi cả mắt ra mất.


“Công tử muốn nghe khúc nào?” Phục Linh nhẹ nhàng hỏi.
Hay cho giọng nói dịu dàng như nước, điều này khiến Vũ Lâu vô cùng tự ti, cùng là nữ nhân, sao nàng lại không thể nói ra được ngữ điệu thế này?
“Tùy cô nương.”


Phục Linh mỉm cười, nhẹ nhàng gảy đàn, âm thanh thanh lệ dễ nghe cũng theo cử động đầu ngón tay nàng mà chậm rãi vang lên. Vũ Lâu cũng mê đàn, nên không chỉ nghe tiếng đàn, mà còn xem kỹ thuật đàn nữa.
Đúng lúc nàng đang chìm đắm trong tiếng đàn của Phục Linh.


Cánh cửa phịch một tiếng bị đá văng ra, bốn tên nam tử khôi ngô xông vào, vừa thấy Vũ Lâu liền chỉ tay về phía nàng nói: “Thằng nhãi này chán sống rồi sao, dám cùng Vương… vương công tử nhà ta tranh cướp nữ nhân!”
“Hừ.” Vũ Lâu gập quạt lại: “Tranh thì sao?”


“Hắc hắc, ngươi còn không biết mình sắp chết đến nơi hay sao.” Bốn tên nam tử xoa tay, lắc lắc cổ, giãn gân giãn cốt khiến khớp xương vang lên từng tiếng cục cục.
Vũ Lâu cười to, cũng duỗi tay duỗi chân: “Gần đây cũng không được thuận lợi lắm, tức giận còn chưa có chỗ phát tiết đây.”


“Ngươi còn dám ngông cuồng như vậy.”
Vũ Lâu cười lạnh: “Ta sợ một lúc nữa các ngươi bị đánh đến hoa mắt, không nhớ được lời của ta, nên ta nói trước cho các ngươi biết, lát nữa quay về phục mệnh, nhớ nói với tên ngu ngốc kia, sư tử Hà Đông đến.”


Nghe lời nàng nói rất kỳ quái, nhưng mấy gã kia còn không kịp hỏi rõ ràng, chỉ thấy nhoáng một bóng đen lao đến trước mặt, trúng ngay một quyền vào mắt, tối sầm mặt mũi.
*****************
“Gia, tên đó…… Tên đó nói…… Bảo thuộc hạ nhắn với gia…… Sư tử Hà Đông đến.”


Thị vệ bị đánh quỳ trên mặt đất, ôm khuôn mặt bị đánh sưng lên, chuyển lại lời của Vũ Lâu.


Lương Vương kêu trời một tiếng, sau đó đạp cho tên thị vệ kia một cước: “Ta nuôi không các ngươi sao, một người mà cũng không đánh được, lại còn dám quay về nữa, sao không đi nhảy sông luôn đi‼! Ai? Ai? Hắn nói cái gì? Sư tử Hà Đông đến đây?…… Ách…… Sư tử Hà Đông…… Nữ nhân của bản vương không ai dám làm việc này cả‼!” Lương vương liếc qua Lam Tranh: “Có phải Vương phi hung hãn của đệ đến không?”


Đương nhiên là hắn đang chờ nàng.
“Cũng có thể.” Lam Tranh làm ra vẻ cực kỳ sợ hãi: “Làm sao bây giờ, Vũ Lâu lợi hại lắm, ta mà bị nàng bắt, nhất định sẽ bị đánh te tua mất.”


“………” Lương Vương nói: “Bản vương đi trước, chuyện riêng của phu thê nhà đệ, bản Vương không tiện nhúng tay vào. Đệ mau đi nhận sai đi, may ra còn được xem xét nhẹ tay một chút.”


Đúng là Lương vương nên rời đi rồi, bởi vì kế hoạch lợi dụng hắn của Lam Tranh cũng chỉ dừng ở đây thôi.
“Được rồi.” Lam Tranh yếu ớt nói: “Ít một hai chưởng cũng là ít.”
“Nhanh lên nhanh lên, đừng để nàng truy tới đây.”


Lương vương rút lui bằng tốc độ nhanh nhất, rời khỏi Ca Phỉ Lâu, thà về ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong phủ cho an toàn.
Lam Tranh ở lại cũng không vội, nói với Lưu Hi: “Ngươi đi hỏi ma ma cho ta mấy thứ này, ở đây chắc chắn là có……”