Hắn kéo hai tay nàng vòng quanh cổ mình, Vũ Lâu vùi đầu vào cổ hắn thở dốc: “Lam… Lam Tranh… có người đến, mau dừng lại đi…”
Lam Tranh ngậm lấy phiến môi nàng, nuốt hết lời cầu xin mềm mại nhu hòa ấy, động tác ở thân dưới càng thêm kịch liệt. Vũ Lâu chỉ cảm thấy thân mình bị hắn xâm nhập như muốn rời ra từng mảnh, đầu óc cũng đình chỉ suy nghĩ, tùy hắn làm loạn.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
“Vũ Lâu —- Vũ Lâu —- “
Là cha.
Đúng lúc đó, Lam Tranh đột nhiên thả môi nàng ra, nơi giao hợp dâng lên một luồng khoái cảm nóng bỏng khiến tâm trí nàng trở nên mờ mịt, thân mình run rẩy ngã vào lòng hắn. Mà hắn, vẫn không hề dừng lại, đúng lúc toàn thân nàng suy yếu, hắn lại càng tăng thêm lực đạo, khoảnh khắc trầm luân mê muội khiến nàng nhẹ phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
“Lam Tranh… Lam Tranh… Buông ra, xin ngươi…”
Nàng không muốn để cha nhìn thấy bộ dạng của họ lúc này.
Nhưng Tần Khải Canh đã đến gần đến mức nghe rõ ràng tiếng rên rỉ và cầu xin của con gái mình. Ông trốn thoát được Chân thị, đang muốn tìm Vũ Lâu để dặn nàng, đừng trêu chọc vào Thái tử. Không ngờ lại chứng kiến được chuyện này.
Ông đem con gái mình, gả cho Huệ vương, người đã bị ông hãm hại. Giờ phút này, con gái ông lại bị Huệ vương chiếm lấy, làm tổn thương nàng theo một cách khác. Cảm xúc trong lòng lúc này thật hỗn loạn, cảm giác đau đớn, rối rắm khắc sâu vào lòng ông.
Tiếng cầu xin của con gái khiến ông dừng chân, sau đó vội vàng chạy trốn.
Vũ Lâu nghe tiếng bước chân của cha càng ngày càng xa, nhất định cha đã biết chuyện gì đang xảy ra, nàng còn phát ra những âm thanh không biết xấu hổ như thế, thực sự là có khác nào đang chiếu cáo thiên hạ chuyện nàng đang làm đâu.
Nàng vừa đánh vừa kéo Lam Tranh, khóc nức nở: “Ngươi buông ra… ngươi buông ra… hu hu….”
Lam Tranh hôn lên nước mắt của nàng, khàn giọng nói: “Buông nàng ra, để nàng trốn đi đâu?”
Ngày thường, dù nàng có diễu võ dương oai, mau mồm mau miệng, nghiêm khắc trách mắng hắn, thì lúc này, dưới sự tiến công của hắn, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đón nhận hắn.
Chẳng qua là nàng tự nghĩ rằng mình thắng thôi. Hắn mới đúng là chúa tể của nàng.
Tần gia thiếu nợ hắn, nàng phải trả lại cả vốn lẫn lời. Tần Khải Canh, lão già kia vừa rồi chắc hẳn đã biết, con gái của hắn nũng nịu cầu xin dưới thân Độc Cô Lam Tranh này như thế nào đấy sao.
Sự ma sát vào vách tường mềm mại của nàng rất nhanh đã khiến hắn đạt khoái cảm. Hắn dựa vào nàng một lúc, mới nhẹ nhàng rút phân thân của mình ra. Vũ Lâu vừa rời khỏi vòng tay hắn, liền nhũn người trượt theo cánh cửa, ngã ngồi xuống đất.
Hắn kéo nàng lên, lại áp vào cửa, dụi dụi, chóp mũi đụng vào chóp mũi nàng: “Vũ Lâu ngoan, nàng khóc gì thế?”
Nàng bị hắn làm cho tóc tai hỗn loạn, quần áo xộc xệch, mà hắn thì một chút cũng không tổn hao gì, chỉnh tề như lúc vừa vào phủ.
Nàng vừa xấu hổ, vừa nhục nhã, cảm giác như chính mình đã bị biến thành một người đàn bà ɖâʍ đãng, liền tát hắn một cái, đẩy hắn ra xa, chỉnh trang lại y phục của mình.
“Rõ ràng ngươi biết cha ta đang đi đến, ta đã bảo ngươi dừng lại, vì sao ngươi cố tình không dừng?”
Lam Tranh đưa tay ngăn nàng, cười: “Ta thấy nàng có vẻ thoải mái, hưởng thụ, nên nghĩ là nàng nói dối.”
“Ngươi ngươi ngươi — ” Lục phủ ngũ tạng của nàng đều tức đến muốn bùng nổ, dùng chút khí lực còn sót lại, nàng đẩy mạnh hắn ra: “Về sau không cho ngươi chạm vào ta nữa.” Dứt lời liền quay người mở cửa, phẩy tay áo bỏ đi.
Lam Tranh nhìn theo bóng dáng của nàng, hừ giọng: “Lời cô nói không tính được.”
Nàng đã bao giờ chống cự thành công chưa?
Đáp án là: Bây giờ đây.
Hắn cảm giác lần này nàng không phải chỉ là nói cho xong, thái độ của nàng cực kỳ kiên quyết. Buổi tối hắn bám lấy nàng, chưa nói được câu nào đã bị nàng ôm chăn đánh cho một trận. Thừa lúc nàng ngủ say, hắn chui vào trong ngực nàng, ngay lập tức bị nàng túm lấy tay, suýt nữa cổ tay cũng gẫy lìa.
Sự nhục nhã trước mặt cha khiến nàng tổn thương sâu sắc, ít nhất trong thời gian này cũng chưa thể quên được.
Đầu tháng năm về Tần phủ, đến tết Đoan ngọ cũng đã qua. Trong thời gian này, Lam Tranh không được đụng chạm một tí nào.
Vũ Lâu lợi dụng bất cứ cơ hội nào có thể để bỏ rơi hắn. Dù sao nàng cũng quen thuộc với Tần phủ rồi, nàng muốn trốn hắn cũng không tìm được, có lúc, suốt cả ngày, Lam Tranh không thể tìm được bóng dáng Vũ Lâu.
Cho đến buổi tối ngày mùng sáu tháng năm, cả nhà đoàn tụ ăn một bữa cơm để ngày mai quay về Huệ vương phủ. Vũ Lâu mới phái người đi tìm Lam Tranh.
Chỉ chốc lát, Phi Lục lo lắng đi đến, ghé vào tai Vũ Lâu nói: “Thị vệ Vương phủ nói, lúc chiều Vương gia cùng một vài thị vệ đi ra ngoài rồi.”
“Hắn đi đâu?”
“Nói là đi tìm Lương Vương ạ.”
“Phái người đi Lương Vương phủ tìm.”
“Nô tì đã phái người đi rồi, lát nữa chắc sẽ có tin tức.”
Qua nửa canh giờ, đang lúc Vũ Lâu lo lắng thì có tin tức, cũng không phải tin gì hay ho.
“Hồi báo nương nương, quản gia Lương Vương phủ nói, Lương Vương điện hạ đưa Vương gia đi Ca Phỉ Lâu rồi ạ.”
“Ca Phỉ Lâu?” Sao nàng không biết trong kình thành có nơi như vậy nhỉ.
Tần Khải Canh nói: “Là nơi tầm hoan.” (giống kiểu thanh lâu)
Bảo sao nàng không biết, đó là nơi chỉ có nam nhân mới biết mà.
Hắn lại dám đi đến nơi đó, nàng không cho hắn động vào, hắn lại dám ngang nhiên đi tìm vui nơi khác, dám tìm Lương vương đưa đi ra ngoài tầm hoan à.
Tần Vũ Lâu nàng đây đối với hắn là cái gì chứ? Là công cụ phát tiết dục vọng hay sao? Hay là công cụ có thể thay thế được?
Chân thị bất mãn nói: “Vũ Lâu, con không đi tìm sao?”
“Tìm cái đầu hắn, để hắn chết đi cho xong.”
Hắn là cái tên không tim không phổi, sao nàng lại phải tốn tâm tốn sức đi tìm hắn? Hắn xứng đáng sao? Hắn muốn chơi thì cho hắn chơi, chơi chết luôn đi càng tốt.
Nếu nhìn vừa mắt mấy ả ca cơ õng ẹo kia, đưa về làm thϊế͙p͙ thì càng tốt, sớm mà giải thoát cho nàng.
Hừ‼!
Trong đầu nàng thầm mắng chửi hắn đến trăm ngàn lần, đầu óc chỉ nghĩ đến hắn.
Đi chết đi! Ai thèm tìm ngươi chứ‼‼
********************
Một lúc lâu sau, trước cửa Ca Phỉ Lâu.
“Tiểu thư, không phải người nói không đi tìm Vương gia sao…” Phi Lục hì hì cười trộm.
Vũ Lâu: “………”
“Nhưng mà, tiểu thư, người mặc nam trang nhìn thật là đẹp, em nhìn mà cũng muốn làm tiểu thϊế͙p͙ của người rồi.”
“Em —- có —- thể —- quay —- về —- được —- rồi —- đấy—–”. Vũ Lâu kéo dài giọng.
“Không được, tiểu thư, người đập nơi này thì phải có người theo giúp chứ.” Phi Lục vén tay áo: “Đập tan cái nơi ô uế này, để cho mấy ả kỹ nữ khóc không ra nước mắt đi.”
“Em dựa vào cái gì mà muốn đập phá nơi kiếm ăn của người ta, cũng không phải lỗi của các nàng ấy, muốn trách thì phải trách mấy tên nam nhân đến trộm hương kia mới đúng.” Vũ Lâu nắm chặt tay, ánh mắt hung dữ trừng trừng nhìn cảnh tượng oanh ca yến hót trước cánh cửa kia, hận không thể dùng mắt mà xé nát nơi đó.
“Tiểu thư, việc này cũng không phải do Vương gia, đều là tại Lương Vương lôi kéo mà.”
“Em còn nói đỡ cho hắn nữa hả.”
“Đây là em an ủi người mà, để trong lòng tiểu thư dễ chịu một chút, đến lúc vào trong đó có thể kiềm chế tức giận, đập phá ít một chút, thì phủ ta cũng đỡ phải bồi thường nhiều.”
“Ta đã nói, ta không đến để đập phá chỗ này‼!” Vũ Lâu lấy một cây quạt từ trong tay áo, phóng khoáng mở ra: “Bản công tử tới đây để tầm hoan!”