Độc Cô Diệp Thành hành lễ với Thái tử: “Tham kiến Hoàng huynh, không biết Hoàng huynh cho gọi thần đệ tới đây là vì việc gì?” Hắn nhìn thấy Lam Tranh và Vũ Lâu cùng ngồi trong điện, cũng hơi nghi ngờ, không biết hai người này ở đây làm gì.
Thái tử chỉ từ tốn thuật lại mọi chuyện: “Là thế này, Huệ vương phi chơi cờ thắng ta, nên phạt ta bắn cung cho nàng xem, nhưng mà… khụ khụ…” Vừa nói đến đó, thân thể hắn cực kỳ phối hợp, ho khan hai cái: “Nhưng cũng đồng ý cho người hỗ trợ, nên Tứ ca nghĩ đến đệ, việc nhỏ này, Cửu đệ có thể giúp ca ca được không… Hả?” không để cho Tấn vương kịp cân nhắc, hắn lại hỏi dồn: “Không được sao?”
Độc Cô Diệp Thành hắn còn có thể nói gì đây?! “Chỉ là chuyện nhỏ mà, Hoàng huynh cứ giao cho đệ đi.”
Thái tử hài lòng vuốt vuốt cằm, đưa mắt về phía Vũ Lâu: “Vậy mời Vương phi đi cùng ta đến bãi cưỡi ngựa bắn cung ở Tây uyển đi.”
Thái giám bên cạnh giúp hắn đứng dậy, chờ cung nhân khoác thêm cho hắn một chiếc áo choàng rồi mới chậm rãi đi ra ngoài điện.
Lúc này, Lam Tranh đi đến trước mặt Diệp Thành, túm ống tay áo của hắn cười cười: “Haha, đệ hay khoe với Vũ Lâu là tài bắn cung của Cửu ca rất thiện xạ, hôm nay huynh phải cho nàng ta sáng mắt ra nhé.” Diệp Thành nhướng mày cười: “Ta chỉ có chút tài mọn, sợ là sẽ làm Vương phi chướng mắt thôi.” Nói rồi trong lòng lại thấy căm ghét Lam Tranh, biểu hiện của hắn như thế, muốn khoe khoang với hắn sự thân mật của hai người sao.
“Không đâu, không đâu, suốt ngày nàng chê ta ngu ngốc, nhất định là sẽ thích nam nhi mạnh mẽ như Cửu ca rồi.” Lam Tranh cười nói.
Tần Vũ Lâu túm lấy Lam Tranh kéo qua: “Vương gia đi cẩn thận, để thϊế͙p͙ đỡ ngài.” Vừa nói vừa tươi cười như hoa, lại quay sang Tấn vương chào hỏi: “Tham kiến điện hạ.” Sau đó nhanh chóng kéo Lam Tranh sát vào gần mình, ghé tai hắn uy hϊế͙p͙: “Câm miệng lại cho ta!”
“Ta nghe lời ngươi, nhưng lúc về ngươi phải cho ta…” Yêu cầu không an phận của hắn còn chưa kịp nói xong thì đã thấy chân đau tê tái, hắn vội kêu lên: “Ta không nói, không nói nữa, đừng giẫm ta mà.” Giọng của hắn hơi lớn nên mọi người đều quay lại nhìn, Vũ Lâu làm ra vẻ thản nhiên quay sang quan tâm hỏi Lam Tranh: “Vương gia, ngài làm sao thế, ta đã dặn ngài phải chú ý dưới chân rồi mà.”
Tần Vũ Lâu, cô chờ đó! Lam Tranh ta nhịn: “Được, ta sẽ cẩn thận…”
Mùa đông ở Tây Uyển thật hiu quạnh, không thể so với mùa thu được, ngay cả thái giám trông coi cũng chỉ có một vài tên. Gió thổi to khiến Thái tử ho khan càng nhiều, tuy ngồi trong xe liễn nhưng sắc mặt cũng rất kém.
“Huệ vương phi là muội muội của Tần tổng binh đúng không nhỉ…” Độc Cô Tĩnh Thần xuống xe: “Ca ca của muội nổi danh là dũng mãnh thiện chiến, không biết Huệ vương phi có được ca ca chỉ cho cưỡi ngựa bắn cung hay không?”
“Bẩm Thái tử điện hạ, ca ca của Tần thị vốn phạm vào trọng tội, đã không còn là tổng binh nữa rồi, giờ chỉ là một tội nhân sung quân mà thôi. Hơn nữa, đối với kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, Tần thị cũng chỉ biết qua loa thôi.”
“Tiếc thật, bản Thái tử đang nghĩ, nếu Huệ vương phi có thể thắng được Cửu đệ, thì ta sẽ giảm nửa thời gian sung quân cho Tần Viễn Địch.”
Vừa nghe câu đó, hai mắt Vũ Lâu như tỏa sáng: “Thái tử nói thật chứ?”
Hắn cười mỉa mai: “Chẳng lẽ muội nghi ngờ chữ tín của bản Thái tử hay sao?”
“Không, không.” Vũ Lâu vội cười nói: “Nếu đã vậy, vì gia huynh, Tần thị chỉ có thể bất kính mà khiêu chiến với Tần vương rồi.”
“Ha ha.” Thái tử chờ chính là câu trả lời này đây: “Nếu Huệ vương phi đã động ý, vậy để ta ra luật chơi nhé, đấu ba trận, thắng hai là được. Trận đầu, ai vào giữa hồng tâm là thắng.” Hắn nhìn Diệp Thành, ra vẻ muốn hỏi ý.
Diệp Thành nói: “Hoàng huynh, huynh gọi đệ tới, cứ một lúc lại thế này một lúc lại thế kia, không thì để đệ đi thỉnh an phụ hoàng, chờ huynh nghĩ xong luật chơi rồi thần đệ về nghe lệnh vậy.”
Thái tử khẽ khép mắt một chút, trên mặt vẫn là nụ cười không nóng không lạnh: “Cửu đệ tức giận với ca ca à?”
“Chỉ là sợ làm không tốt, lại khiến hoàng huynh nổi giận, nên mới hỏi kỹ càng thôi.”
Tần Vũ Lâu thấy hai tên này cứ đá qua đá lại, không chịu nổi nữa, liền đi đến bên thái giám đang cầm cung tên, giương cung gài tên, bắn trúng hồng tâm rồi quay qua nói với Diệp Thành: “Đến lượt ngài.” Nàng còn muốn cứu ca ca, Tấn vương mà không tham dự, nàng sẽ mất cơ hội này.
Lam Tranh lại thêm một lần bị Vũ Lâu làm cho kinh ngạc. Hắn phải đánh giá lại thê tử của mình rồi, nàng có thể lợi hại đến thế sao. Dù là võ tướng dạy Hoàng tử bắn tên trước đây cũng không thể tùy tiện bắn trúng hồng tâm như vậy được.
Diệp Thành thấy Vũ Lâu đã bắn trước một tên, không thể từ chối, cười cười, cũng cầm cung tên, gài tên, cũng trúng hồng tâm.
“Hay!” Thái tử vỗ tay: “Xem ra hôm nay Cửu đệ gặp đối thủ rồi. Trận này coi như hòa, trận thứ hai, chúng ta đổi một chút đi, ta và Lam Tranh, mỗi người cầm một mũi tên lông chim, đứng ở phía trước, chỉ cần bắn gãy mũi tên trong tay chúng ta là thắng.”
Lam Tranh lên tiếng phản đối trước: “Không được, không được, nàng ta mà bắn trượt thì chết đệ à.” Vũ Lâu kéo hắn sang một bên, dụ dỗ: “Lam Tranh, giúp ta một chút đi, nếu chàng không đồng ý, ta không thể cứu ca ca ta được… Ngoan nào, ta cam đoan, tuyệt đối sẽ không làm chàng bị thương mà.”
Hừ, lại là vì ca ca, cô chịu gả cho ta không phải cũng vì ca ca sao. Coi như ta và cô hòa nhau, mục đích của cô đối với ta không trong sáng, ta cũng sẽ không còn áy náy gì với cô nữa.
“Không được.” Kiên quyết cự tuyệt, nhưng lại nhanh chóng có một chủ ý mới: “Ta đồng ý cũng được, nhưng đến khi về, ngươi phải cho ta hôn nhẹ mới được.”
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn à: “Trong đầu ngươi không nghĩ được cái gì khác hay sao!”
“Vậy thì thôi, ta về trước, Tứ ca, đệ cáo từ.” Dứt lời liền xoay người bước đi.
Vũ Lâu túm lấy áo hắn, cúi đầu cắn môi, thẹn thùng, miễn cưỡng gật gật đầu.
Lam Tranh thấy mục đích đã đạt được, lòng như nở hoa, bước lên chọn mũi tên rồi đi đến trước bia bắn. Tần Vũ Lâu à Tần Vũ Lâu, ngàn vạn lần cô phải cẩn thận, đừng có trượt tay mà thành mưu sát phu quân nhé.
Diệp Thành khẽ lắc đầu, đối với trò đùa này, hắn thực sự không có hứng thú. Hắn mím môi, cười như không cười rút một mũi tên, bắn gãy mũi tên trong tay Thái tử, xong hắn nhìn Vũ Lâu: “Huệ vương phi còn do dự gì thế?”
Đương nhiên là nàng sợ sơ suất sẽ làm bị thương Lam Tranh rồi. Căng dây cung ra, nàng càng hồi hộp. Hạ quyết tâm, một mũi tên của nàng bắn gãy đôi mũi tên trong tay Lam Tranh.
Lam Tranh vừa lau mồ hôi lạnh đã nghe Thái tử nói: “Thập đệ, chúng ta đổi chỗ đi, đệ cầm lấy đồng tiền này, để bọn họ bắn xuyên qua lỗ giữa đồng xu này là được.”
“Tứ ca, như thế quá nguy hiểm, không được. Nữ nhân của ta rất ngốc nghếch, sẽ làm huynh bị thương mất.”
Thái tử nhét đồng xu vào tay Lam Tranh, đổi vị trí với hắn: “Ta tin Huệ vương phi sẽ không làm ta bị thương, nhưng đệ thì sao, có tin được Tấn vương không?”
Lam Tranh đối với Cửu ca của hắn cũng không có hiềm khích gì, trừ việc hắn ta từng có hôn ước với Vũ Lâu thôi.
Chẳng lẽ chỉ vì như vậy, không đến mức mang thù mà định lợi dụng cơ hội này giết hắn chứ?
Chắc là không đâu nhỉ…
Lúc này Thái tử lại cười ha ha hai tiếng thần bí.
Lam Tranh sợ bại lộ nên cũng không dám hỏi nhiều, cầm đồng tiền lên, duỗi cánh tay ra.
“Không được, thế này mới hay.” Thái tử nói, đặt đồng xu lên đỉnh đầu rồi quay sang cười với hắn.
Đồ con ma ốm âm hiểm‼! Lam Tranh thầm mắng hắn đến trăm ngàn lần!