Nghề Vương Phi

Chương 68: Tranh đấu

Vũ Lâu rời khỏi cung Hoàng hậu, lập tức chạy đi tìm Lam Tranh. Nhưng nàng lại không rõ phương hướng, đành phải túm một tiểu thái giám lại, sai hắn đi Đông cung thông báo có Huệ vương phi cầu kiến. Thái giám kia quay lại rất nhanh, truyền lời của Thái tử phi nói Huệ vương điện hạ không có ở Đông cung mà đang ở Xuân phường.


Hỏng rồi, đây không phải là đẩy hắn vào hang hổ hang sói đấy sao. Trước đây hắn đã từng nói huynh đệ của hắn đều bắt nạt hắn. Tuy Thái tử cũng là huynh đệ ruột thịt của hắn, nhưng chỉ qua giọng điệu cũng có thể thấy được, Thái tử đối xử với hắn cũng không tốt đẹp gì. Nghĩ tới đó, Vũ Lâu liền vội vàng chạy tới Xuân phường.


Thái giám thấy nàng mặc hoa phục nhưng mặt lại có vết sẹo, biết ngay là Huệ vương phi, lập tức đi vào thông báo.


Vũ Lâu được mời vào trong đại điện thư phòng. Ngồi ở ghế chính vị là một nam tử mặc kim long bào sáng rực, hốc mắt sâu hơi có quầng thâm, làn da trắng như sáp nhìn có vẻ hơi bệnh tật, xung quanh là một vài vị hoàng tử. Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Vũ Lâu, liếc mắt nhìn nàng một cái rồi ôn hòa cười nói: “Đây chắc hẳn là Huệ vương phi.”


“Huệ vương phi Tần thị, bái kiến Thái tử điện hạ.”
“Không cần đa lễ, muội là Vương phi của Thập đệ, tức là đệ muội của bản Thái tử rồi, người một nhà không cần phải xa cách như vậy.”


Tần Vũ Lâu nhớ phụ thân đã từng nói qua về Thái tử Độc Cô Tĩnh Thần, trí tuệ, cung hiếu (cung kính, hiếu thuận), thân thể suy nhược: “Tần thị đường đột đến tận đây là vì…”


“Ha ha, chắc chắn là tới tìm phu quân phải không.” Độc Cô Tĩnh Thần cười nói với Lam Tranh: “Vương phi của Thập đệ thật là tốt, lúc nào cũng nhớ đến đệ, đệ mới qua đây không được bao lâu đã tìm đến rồi.”
Lam Tranh cau mày trách Vũ Lâu: “Nhiều chuyện, ngươi tới đây làm gì!”


Thái tử khoát tay: “Thập đệ, đừng nổi cáu, Vương phi cũng là có ý tốt, sợ đệ bị ta bắt nạt thôi.” Không cho Vũ Lâu cơ hội giải thích, hắn liền nói với nàng: “Để Thập đệ chơi một ván cờ với ta, xong sẽ về cùng muội. Người đâu, mau mang ghế đến cho Vương phi.”


Cờ với quạt cái gì chứ, Vũ Lâu bực bội trong lòng.
Cung nhân đem bàn cờ đến đặt giữa hai người, Thái tử cầm một quân cờ trắng lên ngắm nghĩa, giọng lười biếng: “Thập đệ đi trước đi.” Lam Tranh cầm cờ đen, tùy tiện đặt lên bàn cờ: “Đệ đi rồi.”


Thái tử cũng cười cười: “Nếu Thập đệ thua… thì kể cho ca ca nghe về vết thương của Vương phi nhé.”
Lam Tranh nói: “Cần gì phải chờ thua. Cô nàng ngu ngốc kia tự mình cứa đấy. A? Tứ ca không biết à?”


Thái tử nhìn kỹ Vũ Lâu, chậm rãi đưa tay chỉ chỉ cổ mình: “Ý ta hỏi vết đỏ ở chỗ này của Huệ vương phi kìa.”
Dấu hôn.
Vài năm không gặp, Tứ ca ngươi càng ngày càng biến thái. Muốn thử ta à?
“Vết đó à—” Lam Tranh cười toét miệng đáp ngay: “Là đệ hôn.”


“Ha ha…” Độc Cô Tĩnh Thần tiếp tục hỏi: “Hôn lúc nào vậy?”
“Ở trên giường. Lên giường chơi hôn nhẹ đó.”


Vừa rồi Độc Cô Tĩnh Thần thấy Thanh Hà vương trêu chọc Lam Tranh thất bại, cũng có chút nghi ngờ. Đầu tiên là thử hắn chơi cờ, thứ hai là dùng ngôn ngữ mà đả kích hắn. Với tính cách lúc trước của Huệ Vương, làm sao chịu nhục được như thế, chắc chắn sẽ mỉa mai trả lời, dồn người dám nói móc hắn vào chỗ chết mới chịu.


“Trên giường… làm gì vậy?”
Độc Cô Tĩnh Thần‼!
Ba!
Trên bàn cờ đột nhiên xuất hiện một ngón tay thon dài, đặt xuống một quân cờ đen, Độc Cô Tĩnh Thần nhìn lên, cười: “Vương Phi ngồi không yên à?”
Vũ Lâu cũng cười: “Thái tử đừng bắt nạt người quá đáng!”


“A?” Bị chỉ trích, nét mặt Độc Cô Tĩnh Thần vẫn rất thản nhiên: “Mời chỉ giáo cho.”


“Vì năm ngoái Cố đế sư rời khỏi Vương phủ, nên Huệ vương điện hạ cũng chưa từng có hôm nào ngồi đọc sách tử tế, sách đã không đọc được, thì đương nhiên cờ cũng không thể luyện được, nhất định là sẽ không thắng được Thái tử gia, người được thái phó ở Xuân phường dạy dỗ cẩn thận rồi.”


Không phải tại Lam Tranh ngu dốt, mà là tại không có thầy dạy thôi.
“Vậy theo Vương phi thì như thế nào mới là công bằng?”
“Tìm người hỗ trợ.”


Thái tử quét mắt nhìn mọi người trong phòng, cười lạnh một tiếng rồi nói với Vũ Lâu: “Cũng được, nếu muội là người hỗ trợ của Thập đệ, thì muội cũng cùng ngồi chơi đi.”
“Người hỗ trợ của điện hạ là ai?”
“Chính bản thân mình.”


Nàng cười nhẹ. Lam Tranh ở bên cạnh làm ra vẻ bị dọa phát ngốc lên, ngạc nhiên nhìn hai người đấu đá nhau. Vũ Lâu lại nói: “Nếu Thái tử điện hạ thua thì sao?”
“Nếu ta không thắng, thì tùy Vương phi xử trí đi.”


Đúng là một kẻ nham hiểm, phi tử của thân Vương làm sao dám phạt Thái tử? Phạt nhẹ thì là trêu chọc, còn, phạt nặng là tội lớn. Nhưng Vũ Lâu lại cười đáp: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Độc Cô Tĩnh Thần chỉ bình tĩnh, chậm rãi hạ cờ, nói: “Nhất giang xuân thủy tú thiên sơn.”


Thì ra là hắn ra câu đối, Vũ Lâu nghĩ một chút rồi trả lời: “Tứ quyển thi thư hương mãn thất.”
“Sơn thạch nham thượng cổ mộc khô, thử mộc vi sài.”
“Trường cân trướng trung nữ tử hảo, thiểu nữ canh diệu.”


(Mình search baidu thì thấy đây là một bộ câu đối, nhưng lại chưa có dịch nghĩa. Hôm nay bận quá, không có thời gian, mình sẽ tìm và bổ sung sau, mọi người thông cảm với nhé)


Mọi người xung quanh vừa nghe vừa than thầm, đã chơi cờ rồi còn đối thơ nữa, hai người này định đấu đến sống chết hay sao. Lam Tranh cũng thấy khâm phục Vũ Lâu, lúc này hắn chợt nhìn thấy một nước đi tuyệt sát, trong bụng cũng âm thầm cổ vũ, Tần Vũ Lâu, mau lên, đặt ở đó, đặt ở đó. Không ngờ Vũ Lâu lại đặt cờ ở chỗ khác, khiến hắn cực kỳ thất vọng. Nhưng điều làm hắn bất ngờ hơn là sắc mặt của Tứ ca lại thoáng sầm xuống, nhìn kỹ lại bàn cờ mới thấy, nước đi tuyệt sát kia mới là cái bẫy Thái tử giăng ra, Vũ Lâu đã nhìn thấu được điểm đấy, ngược lại còn dùng một nước cờ vây chết Thái tử.


Mục đích của Thái tử bất thành, liền thả quân cờ đang cầm trong tay vào hộp: “Ta thua rồi, Vương phi muốn thế nào.”


“Cưỡi ngựa bắn cung đi.” Vũ Lâu cũng cất cờ vào hộp, nở nụ cười ấm áp: “Ta đã được lãnh giáo kì nghệ của Thái tử, giờ muốn được mở mắt thỉnh giáo kỵ nghệ của ngài, không biết Thái tử có thể thỏa mãn yêu cầu quá đáng này của bản phi hay không?”


Kì nghệ, kỵ nghệ. Tần Vũ Lâu à, cô cũng thật là giỏi châm biếm người khác. Lam Tranh cười thầm, Tứ ca của hắn có khác gì người giấy, gió thổi là bay, làm sao còn cưỡi ngựa bắn cung được, muốn kéo dây cung còn không nổi. Quả nhiên, Độc Cô Tĩnh Thần vừa nghe xong, sắc mặt trở nên u ám. Vũ Lâu thấy hắn khó xử, cũng không muốn ép hắn quá đáng, chỉ muốn làm hắn mất mặt một chút thôi. Nàng nói: “Thái tử có thể nhờ người hỗ trợ mà, nếu không, ta đã trợ giúp cho Huệ vương, mà thái tử lại một mình đấu lại thì cũng không công bằng.”


Độc Cô Tĩnh Thần lập tức nắm lấy cơ hội này, phân phó hạ nhân: “Mời Tấn vương lại đây.”
Tần Vũ Lâu, ngươi vốn phải là Vương phi của Tấn vương, vậy coi như bản Thái tử hôm nay khai ân, cho các ngươi gặp mặt nhau đi.


Vũ Lâu không ngờ Thái tử lấy lui làm tiến, dùng mối quan hệ khó nói giữa nàng và Tấn vương để chế ngự nàng. Lam Tranh cũng bực tức không thôi, rủa thầm Thái tử còn tạo cơ hội cho Vũ Lâu và Độc Cô Diệp Thành gặp nhau nữa‼!


Đã đến nước này, càng bối rối càng thua, vì thế Vũ Lâu lạnh nhạt cười, quay lại chỗ ngồi, cùng đợi Tấn vương.
Qua một lúc mới thấy thái giám ngoài cửa thông báo: “Tấn vương điện hạ đến —”