Nghệ thuật quyến rũ

3. Phát những tín hiệu khó hiểu

Một khi người ta đã ý thức sự có mặt của bạn và trí tò mò của họ có lẽ đang bắt đầu bị kích thích, bạn phải khơi gợi sự quan tâm ở họ, tránh để họ tìm đến một người khác. Lúc đầu những điều lộ liễu và ấn tượng sẽ gây được chú ý nhưng thường thì sự chú ý này tồn tại không lâu; về lâu dài, sự khó hiểu sẽ hiệu nghiệm hơn nhiều. Đa số chúng ta thường quá lộ liễu – thay vì vậy, hãy tỏ ra khó hiểu một chút. Phát ra những tín hiệu khó hiểu – vừa cứng rắn vừa dịu dàng, vừa cao quý vừa trần tục, vừa ngây thơ vừa xảo quyệt. Một tính cách hỗn hợp cho thấy chiều sâu trong tâm hồn, một điều mà cho dù có khó hiểu vẫn có thể mê hoặc người khác. Một thoáng bí ẩn, khó nắm bắt khiến người ta cứ muốn biết thêm nữa, cuốn họ vào quỹ đạo của bạn. Hãy tạo ra sức mạnh đó bằng cách gợi ý điều trái ngược với tính cách của bạn.

Xấu và tốt

Vào năm 1806, khi nước Phổ và nước Pháp còn chiến tranh, chàng Auguste 24 tuổi đẹp trai là hoàng tử của nước Phổ và cháu trai của ông Federick vĩ đại đã bị vua Napoleon bắt giữ. Thay vì giam giữ hoàng tử, vua Napoleon đã để cho chàng đi lang thang khắp biên giới nước Pháp, cho mật thám canh chừng sát nút chàng. Vị hoàng tử rất nhiệt tình trong các thú vui của chàng, dành ra thời gian đi hết thị trấn này sang thị trấn khác, mê hoặc các cô gái trẻ. Vào năm 1807, chàng quyết định viếng thăm lâu đài Coppet ở Switzerland, ở đó có Stael, nữ văn sĩ Pháp.

Hoàng tử Auguste được chủ nhà chào đón nhiệt liệt với tất cả mọi nghi thức mà nàng có được. Sau khi đã giới thiệu chàng với các vị khách khác của nàng, tất cả bọn họ đều rút vào phòng khách. Tại đây họ nói về cuộc chiến của vua Napoleon ở Tây Ban Nha, về những kiểu thời trang hiện hành ở Paris… Đột nhiên cánh cửa mở ra và thêm một vị khách nữa bước vào, một người phụ nữ vì lý do nào đó đã ở lại trong phòng của mình trong suốt cuộc huyên náo do vị hoàng tử đến. Người đó là Bà Recamier 30 tuổi, người bạn thân nhất của Stael. Recamier tự giới thiệu mình với hoàng tử rồi sau đó nhanh chóng lui về phòng ngủ.

Auguste biết rằng Recamier đang ở trong lâu đài. Thật ra, hoàng tử đã nghe rất nhiều câu chuyện về người đàn bà tai tiếng này, một người trong những năm sau cuộc cách mạng Pháp được cho là người đàn bà đẹp nhất ở nước Pháp. Cánh đàn ông thất điên bát đảo vì nàng, đặc biệt là ở những buổi khiêu vũ khi nàng cởi bỏ lớp áo choàng của mình, để hở ra chiếc váy dạ hội màu trắng mờ ảo (điều này làm nàng trở nên nổi tiếng) và nhảy cuồng nhiệt. Hai họa sĩ Gerard và David đã vẽ lên sự bất tử trong khuôn mặt và thời trang của nàng và thậm chí cả bàn chân của nàng. Bức tranh này được người xem bình chọn là bức tranh đẹp nhất. Và Recamier đã làm xiêu lòng trái tim của Lucien Bonaparte – người anh trai của Đại đế Napoleon. Auguste thích những cô gái trẻ hơn Recamier và ông đã đến lâu đài để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, lúc Recamier chủ động tìm đến đã khiến ông bất ngờ và hơi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nàng. Đúng là Recamier rất đẹp, đặc biệt vẻ đẹp đó được thể hiện qua ánh mắt đằm thắm, si tình của nàng. Chính vẻ đẹp đó đã khiến Auguste điên đảo, lúc nào cũng chỉ nghỉ đến nàng.

Trong bữa ăn tối hôm đó, Auguste quan sát nàng. Recamier không nói nhiều, chỉ đăm đăm nhìn xuống, nhưng một hay hai lần nàng cũng ngước mắt nhìn lên, nhìn trực tiếp vào hoàng tử. Sau bữa ăn tối, khách lũ lượt kéo nhau vào phòng nghe nhạc và đàn hạc được đem vào. Hoàng tử ngạc nhiên khi thấy Recamier chơi đàn và hát một bản nhạc tình yêu. Đang chơi nhạc nàng đột nhiên thay đổi, liếc nhìn hoàng tử với ánh mắt tinh ranh. Giọng nói thiên thần, những cái liếc mắt và sức sống trên khuôn mặt của nàng khiến đầu óc chàng quay cuồng. Chàng rất bối rối. Khi sự việc trong đêm sau diễn tiến như ngày hôm trước thì vị hoàng tử quyết định kéo dài ngày ở lại trong lâu đài.

Trong những ngày tiếp theo, hoàng tử và Recamier cùng nhau đi dạo, chèo thuyền ra hồ và tham dự những buổi nhảy đầm, ở đó cuối cùng chàng cũng nắm được tay nàng. Cả hai nói chuyện đến khuya. Tuy nhiên, không có điều gì trở nên rõ ràng với chàng: Nàng sống tâm linh, quá quý tộc, rồi sau đó là sự va chạm nhẹ trên tay, một dấu hiệu gợi tình bất ngờ. Sau hai tuần lễ ở lại lâu đài, hoàng tử độc thân ở Châu Âu đã bỏ hết những thói quen trụy lạc của mình ngỏ lời cầu hôn nhân Recamier. Auguste sẽ theo tín ngưỡng của nàng – đạo Thiên chúa và Recamier sẽ ly dị người chồng già khụ của mình. (Recamier đã kể cho hoàng tử nghe về cuộc hôn nhân chưa bao giờ hoàn hảo của nàng và nhà thờ sẽ hủy bỏ nó). Sau đó nàng sẽ sang sống với chàng ở nước Phổ. Recamier hứa sẽ làm những gì chàng muốn. Vị hoàng tử nhanh chóng về nước Phổ để kiếm tìm sự ủng hộ của gia đình và Recamier quay lại Paris để hủy bỏ cuộc hôn nhân. Trong thời gian đó Auguste đã gửi thư tới tấp cho nàng và ngày đêm mong ngóng nàng trở lại. Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Nổi khắc khoải chờ mong nàng đã khiến chàng phát điên lên mất. Nhưng cuối cùng nàng viết thư báo cho chàng biết là nàng đã thay đổi suy nghĩ.

Một vài tháng sau, Madame Recamier gửi cho Auguste một món quà. Đó là bức tranh nổi tiếng do họa sĩ Gerard vẽ nàng trong tư thế nằm dài trên chiếc ghế sô pha. Hoàng tử đã dành ra nhiều tiếng đồng hồ trước bức tranh đó, ra sức soi toạc mức bàn bí ẩn dưới ánh nhìn của nàng. Auguste đã gia nhập vào đội ngũ những người chinh phục của nàng – những người đàn ông như nhà văn Benjamin Constant, ông nói về bà: “Nàng là tình yêu sau cùng của tôi. Trong quảng đời còn lại, tôi giống như gốc cây bị sét đánh.”

Giải thích: Recamier ngày càng chinh phục được những nhân vật tầm cỡ như: Hoàng tử Metternich, Công tước xứ Wellington, hai nhà văn Constant và Chateaubriand. Đối với tất cả những người đàn ông này thì Recamier là một nỗi ám ảnh. Nguồn quyến rũ trong bà tăng lên gấp bội lần. Đầu tiên, bà có một gương mặt thiên thần thu hút đàn ông đến với mình. Có lẽ do bà thừa hưởng các bản năng của bên nội, duyên dáng với vẻ vô tư. Nhưng rồi có một khả năng thứ hai hé ra, những cái nhìn gợi tình, điệu nhảy man dại, vẻ vui mừng bất ngờ, tất cả những điều ấy làm đàn ông mất cảnh giác. Rõ ràng có nhiều thứ ở Recamier hơn là họ tưởng, một điều phức tạp quá thu hút. Khi ở một mình, họ suy nghĩ cân nhắc về những điều mâu thuẫn, như thể một chất độc đang trên đường vào trong máu của họ. Recamier là một điều bí ẩn, một vấn đề cần phải được giải quyết. Recamier chắc chắn khuyến khích giữ lấy hình bóng này bằng cách để cho đàn ông ở một khoảng cách nào đó, do đó họ không bao giờ có thể tìm ra được. Recamier lại là nữ hoàng của những hiệu quả có tính toán trước, như khi bà xuất hiện đột ngột tại lâu đài Coppet, làm bà trở thành trung tâm điểm của sự chú ý dù chỉ là chốc lát.

Quá trình quyến rũ bao gồm làm cho hình ảnh của bạn tràn ngập trong đầu của người đó. Vẻ vô tư của bạn, vẻ đẹp hay vẻ gợi tình của bạn có thể thu hút sự chú ý của họ chứ không phải vật ám ảnh họ. Để làm tăng thêm sở thích của họ, bạn phải gợi ý đến một điều phức tạp mà không thể nắm bắt được trong vòng một hay hai tuần. Bạn là một điều bí mật khó nắm bắt, một sự mê hoặc không tài nào cưỡng lại nổi, hứa hẹn mang lại nhiều thú vị một khi có thể sở hữu được. Khi họ bắt đầu mê muội bạn thì họ đang ở trên đà lao xuống bờ vực không thể nào kìm hãm được.

Nhân tạo và tự nhiên

Vở hài kịch ngắn gây cú hích lớn của năm 1881 là vở Sự kiên nhẫn do Gilbert và Sullivan viết, một vở kịch châm biếm về thế giới tự do phóng túng của nhiều nhà thẩm mỹ và những người thích ăn mặc diêm dúa, một thế giới đã trở nên quá thời thượng ở London. Để kiếm chác được trong trào lưu đang hình thành này, những người khởi xướng ra vở hài kịch này đã quyết định mời một trong những nhà thẩm mỹ tai tiếng đến Hoa kỳ cho một tua thuyết trình, ông Oscar Wilde. Thời điểm đó Wilde chỉ mới 27 tuổi đã nổi tiếng là người của công chúng hơn là phần công việc nhỏ nhoi của ông. Những người đề xướng của Mỹ tự tin rằng quần chúng sẽ bị người đàn ông này thu hút, một người mà họ luôn tưởng tượng là tay cầm một bó hoa đi vòng quanh. Tuy nhiên họ cũng không mong đợi việc nào kéo dài; ông sẽ thuyết giảng, rồi thì sự việc mới mẻ này cũng sẽ lắng xuống và họ sẽ cho tàu đưa ông về. Tiền trả tốt Wilde chấp nhận. Lúc đến New York, một nhân viên hải quan hỏi ông có muốn thông báo điều gì không. Ông trả lời: “Tôi không có gì để tuyên bố ngoại trừ tài năng của tôi.”

Lời mời dồn về tới tấp, người dân Mỹ tò mò muốn gặp mặt con người kỳ dị này. Các phụ nữ thì thấy Wilde say mê, nhưng các tờ báo thì ít tử tế hơn. Tạp chí New York Times gọi Wilde là ‘người giả làm thẩm mỹ’. Wilde thuyết trình một tuần sau khi ông đến. Hội trường đông nghẹt; hơn một ngàn người đến, nhiều người trong số họ đến chỉ muốn xem ông trông như thế nào mà thôi. Họ đã không thất vọng. Wilde đã không mang theo bó hoa và ông cao hơn mọi người nghĩ, nhưng ông lại có một mái tóc dài xõa xuống và mặc một bộ com lê bằng nhung xanh lá cây và thắt cà vạt, quần ống túm đến đầu gối và đôi bít tất tơ. Nhiều khán giả chần chừ, họ ngước nhìn ông từ phía hàng ghế của mình. Việc kết hợp giữa kích cỡ bự với các đồ trang trí xinh xinh của ông trông khá chọi nhau. Một vài người cười cợt một cách công khai, số khác thì không giấu được sự khó chịu. Rồi người đàn ông bắt đầu nói.

Đề tài lần này nói về phong trào “sự phục hưng của nước Anh” và “nghệ thuật vị nghệ thuật” vào cuối thế kỷ 19 ở Anh. Giọng nói của Wilde tỏ ra thôi miên người nghe. Ông nói bằng giọng cầu kỳ, đo lường và nhân tạo và rất ít người có thể hiểu được điều ông đang nói, nhưng bài diễn văn của ông rất dí dỏm và bài cứ thế trôi chảy. Chắc chắn là ngoại hình của ông rất kỳ lạ, nhưng nhìn chung, không có người New York nào đã từng thấy và nghe một người có sức hấp dẫn đến thế và bài diễn văn là một thành công lớn lao. Thậm chí các báo đài cũng hâm nóng bài diễn văn này. Ở Boston vài tuần sau, khoảng 60 thanh niên Harvard đã lập ra một cuộc mục kích: Họ sẽ chọc vui nhà thơ ẻo lả này bằng cách mặc quần túm tới đầu gối, mang hoa và vỗ tay từ xa khi ông bước vào. Wilde không hề có chút bối rối nào. Khán giả cười nhiệt tình trước lời bình luận ứng đối ngay của ông và khi những cậu con trai đó hỏi vặn lại ông thì ông vẫn giữ được sự uy nghiêm của mình, không hề có chút dấu hiệu giận dữ nào. Một lần nữa, sự trái biệt giữa cá tính và ngoại hình của ông đã làm cho ông có vẻ khá khác thường. Nhiều người thật sự có ấn tượng sâu sắc và Wilde đang trở thành một vấn đề náo động.

Ông thực hiện tua diễn thuyết ngắn hạn ở một số nước. Ở San Francisco, nhà diễn thuyết về thẩm mỹ và nghệ thuật đã tỏ ra là người hòa đồng với mọi người, uống rượu và chơi bài xì, điều này khiến ông trở thành một cú hích trong mùa. Trên đường trở về West Coast, Wilde sẽ phải dừng lại ở nhiều nơi tại Colorado và ông bị cảnh báo là nếu như nhà văn xinh trai này dám xuất hiện ở thị trấn mỏ của Leadville thì ông sẽ bị treo lên cây cao nhất. Đây là lời mời mà Wilde không thể từ chối. Đến Leadville, ông phớt lờ những kẻ truy vấn mình và những cái nhìn khó chịu; ông ghé vào mỏ, uống rượu và chơi bài, rồi sau đó diễn thuyết về Botticelli và Cellini tại phòng khách. Cũng giống như tất cả mọi người, những người thợ mỏ rơi ngay vào bùa chú của ông liền. Người ta nghe một tay cao bồi nói: “Gã đó là một tay nghệ sĩ, thế nhưng gã lại có tửu lượng uống rượu hơn chúng ta và rồi sau đó gã vác một lúc hai người về nhà.”

Giải thích: Trong bữa ăn tối, Oscar Wilde ứng khẩu ngay lập tức, ông nói về những thanh sắt tự nhiên ao ước được đến thăm một thanh nam châm gần bên. Khi những thanh sắt nói với nhau về việc này, tự bản thân chúng đang nhích gần đến thỏi nam châm mà không thể nhận ra như thế nào và tại sao. Cuối cùng những thanh nam châm bị quét sạch thành một đống về bên thanh nam châm. “Rồi thỏi nam châm mỉm cười bởi vì những thanh sắt rốt cuộc rồi cũng phải trả giá cho sự thăm viếng tùy tiện của chúng.” Đây chính là tác dụng mà tự bản thân của Wilde tác động lên mọi người xung quanh ông.

Sức hấp dẫn của Wilde chỉ là một cá tính phụ của ông mà thôi, nó đã được ông hơi tính toán. Wilde là một kẻ đam mê sự nghịch lý, ông đã lợi dụng có ý thức sự lập dị và mơ hồ của chính mình, sự trái ngược giữa vẻ ngoài cầu kỳ và tính dí dỏm sâu sắc của ông, việc trình diễn không cần bỏ ra nỗ lực. Wilde đã xây dựng hình ảnh của mình một cách ấm áp tự nhiên mà không gò bó, trái hẳn với bản chất của ông. Mọi người bị hố, bối rối, tò mò để rồi cuối cùng bị hút vào người đàn ông mà họ dường như không thể nào khám phá ra được.

Sự nghịch lý tạo nên quyến rũ bởi vì nó phảng phất nhiều ý nghĩa. Chúng ta bị những điều hợp lý trong cuộc sống của mình (nơi mà mọi thứ đều có ý nghĩa riêng của nó) bí mật đè nén; ngược lại, sự quyến rũ đẩy mạnh điều mơ hồ, những dấu hiệu pha trộn, bất cứ thứ gì mà tránh né sự diễn giải. Hầu hết mọi người hiển nhiên là đau khổ. Nếu như tính cách của họ phô trương quá, thì chúng ta có lẽ chỉ bị thu hút trong chốc lát mà thôi, rồi sự thu hút đó cũng lụi đi; không hề có một chiều sâu, không có chuyển động trái ngược nào để hút chúng ta vào. Chìa khóa để vừa thu hút và giữ được sự chú ý là phát ra sự bí ẩn. Và không một ai tự nhiên sinh ra là có vẻ bí mật, ít ra là không có trong một thời gian dài; điều bí ẩn là thứ mà bạn phải cất công làm ra, là một phần thủ đoạn trong con người bạn, là thứ mà bạn cần phải sử dụng ngay lúc đầu trong quá trình quyến rũ. Hãy để cho một phần cá tính của bạn được thể hiện ra để mọi người chú ý đến. (Như trong ví dụ về Oscar Wilde, cá tính kiểu cách đó được truyền đạt qua quần áo và dáng người). Tuy nhiên cũng nên phát ra những tín hiệu pha trộn, một dấu hiệu nào đó mà khiến bạn không giống bạn, một sự nghịch biến. Đừng nên lo lắng nếu như việc hạ thấp này là một điều tiêu cực, như nguy hiểm, tàn nhẫn; dẫu sao người ta cũng bị lôi kéo vào điều khó hiểu này.

Bí quyết quyến rũ

Không có gì có thể tiến thẳng đến sự quyến rũ trừ phi bạn có thể thu hút và níu giữ được sự chú ý của nạn nhân. Sự hiện diện về mặt thể xác của bạn trở thành một sự hiện diện tinh thần đều đặn đến ám ảnh. Thật sự ra để tạo nên sự dao động ban đầu đó thì khá dễ dàng như một lối ăn mặc lôi cuốn, một cái liếc mắt đầy ngụ ý, hay một điểm gì đó nổi bật ở bạn. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra sau đó đây? Đầu óc của chúng ta bị những hình ảnh dồn dập tới tấp, những hình ảnh không chỉ từ phương tiện truyền thông mà còn là những hình ảnh xuất phát từ những xáo trộn trong cuộc sống hằng ngày. Mà rất nhiều hình ảnh này rất ấn tượng. Bạn trở nên là một thứ kêu hét đòi sự chú ý, sự hấp dẫn ở bạn sẽ mất đi nếu bạn không nháng lên một thứ bùa chú bền bỉ để mê hoặc người ta nghĩ về bạn khi bạn vắng mặt. Điều đó có nghĩa là bạn đang hòa hợp trong sự tưởng tượng của họ, làm cho họ nghĩ rằng ở bạn có nhiều thứ hơn là điều họ đang trông thấy. Một khi họ bắt đầu tô chuốt hình ảnh bạn với lòng đam mê thì có nghĩa là họ đã bị mắc câu rồi.

Tuy nhiên, bạn bắt buộc phải thực hiện điều này ngay từ đầu trước khi các mục tiêu của bạn biết quá nhiều và ấn tượng của họ về bạn đã được ấn định. Việc này nên thực hiện ngay lúc họ để mắt tới bạn. Bạn sẽ tạo ra được một chút ngạc nhiên, một chút căng thẳng bằng cách gửi đi những tín hiệu lẫn lộn trong cuộc gặp đầu tiên: Bạn có thể ra vẻ là một người vô tư, ngỗ nghịch, tri thức, dí dỏm; bạn cũng có thể ném cho họ cái nhìn của một con người khác nữa, một con người ma lanh hơn, mắc cỡ, thoải mái, buồn bã. Hãy giữ cho mọi thứ thiên tư. Nếu như cá tính thứ hai trong bạn quá mạnh, bạn sẽ có vẻ như tâm thần phân liệt. Nhưng hãy làm cho họ phân vân tại sao bạn lại có vẻ mắc cở và buồn bã bên dưới vẻ lém lỉnh đầy tri thức mà ngông ngênh của bạn, rồi bạn sẽ tạo được sự chú ý ở họ. Làm cho họ một sự mơ hồ để họ thấy cái mà họ muốn thấy, truy bắt sự tưởng tượng của họ bằng cái liếc mắt đầy khiêu dâm vào trong linh hồn đen tối của bạn.

Triết gia người Hy Lạp, Socrates, là một trong những bậc thầy quyến rũ trong lịch sử. Những thanh niên trai trẻ đi theo ông không chỉ bị những quan điểm của ông làm cho mê mẩn mà họ còn yêu luôn ông. Điển hình là sinh viên Alcibiades, một tay ăn chơi khét tiếng, người đã trở thành một nhân vật chính trị đầy quyền lực vào cuối thế kỷ V trước công nguyên. Trong một hội nghị chuyên đề ở Plato, Alcibiades đã miêu tả những năng lực quyến rũ của Socrates bằng việc so sánh ông với những hình ảnh nhỏ của thần Silenus. Trong thần thoại Hy lạp, thần Silenus khá xấu, nhưng cũng là một nhà tiên tri thông thái. Vì thế những bức tượng của thần Silenus rỗng không và khi bạn tách những bức tượng đó ra, bạn sẽ thấy một số hình ảnh của những vị thần trong đó (sự thật bên trong và vẻ đẹp bên dưới cái bề ngoài không mấy hấp dẫn). Và Alcibiades thấy Socrates cũng tương tự như thế, Socrates quá xấu xí đến nỗi mọi người phải bật dội người ra, nhưng gương mặt lại tỏa ra vẻ đẹp bên trong và sự mãn nguyện. Chính hiệu quả đó làm bối rối và thu hút mọi người. Thêm một bậc thầy quyến rũ thời cổ đại nữa là Cleopatra, cũng phát ra những dấu hiệu gây lẫn lộn: Theo ý kiến chung là bà có những lôi cuốn về mặt thể chất như chất giọng, gương mặt, thân hình và cá tính; Cleopatra còn có một trí óc cực kỳ minh mẫn mà rất nhiều nhà văn thời đó viết về bà với vẻ nam tính về mặt tinh thần. Những cá tính trái ngược này cho nữ hoàng Cleopatra vẻ phức tạp mà chính sự phức tạp đó mang lại cho bà quyền lực.

Để nắm bắt và níu giữ được sự chú ý, bạn cần thể hiện những nét thuộc tính quy về bạn mà đi ngược lại với vẻ ngoài, tạo ra được chiều sâu và sự huyền bí. Nếu bạn may mắn sở hữu được một gương mặt xinh đẹp và vẻ vô tư thì bạn hãy bộc lộ ra những ẩn ý về điều gì đó đen tối, thậm chí hơi tàn nhẫn trong tính cách của bạn. Bạn không thể quảng cáo những ẩn ý đó bằng lời nói được mà phải bằng chính cách cư xử của bạn. Nam diễn viên Errol Flynn có một gương mặt nam nhi hơi thiên thần và đượm một chút buồn buồn. Tuy nhiên, bên dưới vẻ ngoài này, phụ nữ có thể cảm nhận được một sự tàn nhẫn tiềm ẩn, một tính cách xấu xa, một kiểu nguy hiểm dễ bị khích động. Việc chơi trò sử dụng những tính cách trái ngược là để lôi cuốn sở thích ám ảnh. Một ví dụ đại loại như trên trong giới nữ đó là nữ diễn viên Marilyn Monroe. Cô có một gương mặt và giọng nói của một thiếu nữ, nhưng ở cô cũng tỏa ra một điều gì đó nữ tính và quậy phá. Madame Recamier thể hiện được tất cả những điều này bằng ánh mắt của bà, cái nhìn chăm chú của một thiên sứ, rồi bất chợt một điều gì đó với vẻ nữ tính và gợi tình xen lẫn vào.

Việc thể hiện những vai trò thuộc về giới tính là một loại nghịch lý gây tò mò, nó có lịch sử dài trong nghệ thuật quyến rũ. Những anh chàng Don Juan bậc thầy đã làm được sự xinh xắn và yểu điệu thục nữ và những cô gái điếm đầy hấp dẫn nhất có được tính cách nam nhi. Dù vậy, chiến lược chỉ có công lực khi mà một tính cách thấp kém hơn được gợi ý đến. Nếu như sự lẫn lộn giữa hai cá tính quá hiển nhiên và gây nổi trội thì nó sẽ có vẻ hơi kỳ dị và thậm chí đe dọa nữa. Cô gái điếm Người Pháp ở thế kỷ 17, Ninon de l’enclos có vẻ ngoài yểu điệu thướt tha, nhưng mọi người gặp cô đều bật dội lại ngay với cái vẻ xông xáo và tự do trong bà, nhưng đó chỉ là một nét tính cách thôi. Tiểu thuyết gia người Ý cuối thế kỷ 19, Gabriele d’Annunzio rất là nam tính trong những cách tiếp cận của ông, nhưng trong ông lại có một sự dịu dàng, một sự cân nhắc, trộn lẫn và một sở thích ăn mặc nữ tính, những sự kết hợp đó có thể được tung hứng lại theo mọi cách: Oscar Wilde có vẻ ngoài và cách cư xử hơi nữ tính, nhưng có một sự gợi ý nho nhỏ là thật ra ông khá là nam tính đã lôi hút cả đàn ông lẫn phụ nữ đến với mình.

Sự khác nhau mạnh mẽ về chủ đề này chính là sự pha trộn lẫn lộn giữa sức hút về cơ thể và sự lạnh nhạt về tình cảm. Những người đàn ông thích ăn diện như Beau Brummel và Andy Warhol kết hợp những vẻ ngoài cơ thể nổi bật với cách cư xử lạnh lùng, một khoảng cách giữa mọi người và mọi thứ. Cả hai người đều rất lôi cuốn và rất khó sở hữu được mà mọi người dành cả cuộc đời để đuổi theo những người đàn ông như thế. Năng lực của người mà ta rõ ràng không thể có được này là một sự quyến rũ đầy ma lực. Chúng ta muốn được là người đi chinh phục họ. Họ cũng gói mình trong sự lấp lửng và huyền bí, hoặc nói chuyện rất ít hoặc chỉ nói về những vấn đề mặt nổi mà thôi, nhẹ nhàng khơi gợi lên chiều sâu cá tính mà bạn chẳng bao giờ có thể vươn tới. Khi Marlene Dietrich bước vào phòng, hay đến dự một buổi dạ tiệc thì tất cả mọi cặp mắt đều đổ dồn về bà. Và bà có một vẻ dửng dưng lãnh đạm. Cả đàn ông lẫn đàn bà đều bị Marlene ám ảnh, họ nghĩ đến cô rất lâu sau những ký ức khác của buổi tối đã dần phai. Hãy nhớ rằng ấn tượng ban đầu đó (sự lôi cuốn) là rất quan trọng. Bạn thể hiện quá nhiều ham muốn được gây sự chú ý thì bạn đã ra dấu hiệu không an toàn và thông thường sẽ khiến mọi người bỏ đi hết. Mặt khác, tỏ vẻ lạnh lùng và vô tư thì không ai thèm đến gần bạn nữa. Cái mẹo ở đây là phải kết hợp cả hai thái độ trên cùng một lúc. Đây là điều thiết yếu của việc chinh phục.

Có lẽ bạn có một sự nổi tiếng về một phẩm chất đặc biệt mà khi mọi người thấy bạn thì ngay tức khắc trong đầu họ nghĩ đến phẩm chất đó. Bạn nên níu lấy sự chú ý của mọi người bằng cách tỏ ra đằng sau sự nổi tiếng này còn có một vài phẩm chất khác nữa đang ẩn mình. Không người nào sở hữu một sự nổi tiếng đầy tội lỗi và đen tối hơn Lord Byron. Điều khiến phụ nữ mê mệt Byron đó là đằng sau vẻ bề ngoài khinh khỉnh và lạnh lùng của ông, họ có thể cảm nhận được rằng Byron thật ra rất lãng mạn, thậm chí là người sống về tinh thần. Byron phô trương ra bằng vẻ sầu muộn và thình thoảng có hành vi nghĩa hiệp. Nhiều phụ nữ bị ngẩn ngơ và lẫn lộn, họ nghĩ là họ có thể là người hướng Byron tới điều tốt đẹp, biến Byron thành người tình trung thành. Khi một phụ nữ ấp ủ một ý nghĩ như thế này thì người đó đã hoàn toàn trúng phải bùa mê của Byron rồi. Chẳng có gì khó khăn để tạo ra hiệu quả quyến rũ như thế. Bạn nên được mọi người biết đến là một người nổi tiếng là hợp lý, như là gợi ý đến điều gì đó gây phi lý. Johannes, người tường thuật lại Nhật ký của kẻ quyến rũ của Kierkegarrd, lúc đầu cư xử với cô bé Cordelion bằng vẻ nhã nhặn lịch thiệp kiểu bàn thảo công việc, vì danh tiếng này của ông sẽ đưa cô gái đến với những gì mong đợi. Tuy nhiên, Cordelia ngay từ đầu đã nghe lỏm được ông nhận xét về ông còn có những tính cách thi sĩ và hoang dại. Và nàng Cordelia đã bị khích động và tò mò.

Những nguyên tắc này có nhiều ứng dụng vượt xa hơn cả việc quyến rũ tình dục. Để giữ được sự chú ý của đông đảo quần chúng, để quyến rũ họ nghĩ về bạn thì bạn cần phải làm lẫn lộn mọi dấu hiệu về bạn. Bạn trưng bày ra quá nhiều về một phẩm chất của mình (cho dù phẩm chất đó là cao quý như kiến thức và năng lực). Mọi người sẽ cảm thấy rằng bạn thiếu tính nhân văn. Tất cả chúng ta đều phức tạp và mơ hồ, đầy rẫy những thôi thúc mâu thuẫn, nếu bạn chỉ thể hiện ra một mặt cho dù đó là mặt tốt của bạn thì bạn sẽ gây áp lực thần kinh lên họ. Họ sẽ nghi ngờ bạn là hạng người đạo đức giả. Mahatta Gandhi, một hình ảnh thánh thiện, đã công khai thú nhận đã có những cảm xúc giận dữ và mưu việc phục thù. John F.Kennedy, hình ảnh đầy quyến rũ của nước Mỹ của mọi thời đại là một nghịch lý sống động: Kennedy là một quý tộc vùng Biển Đông với một tình yêu của một người bình thường, của một nam nhi, một anh hùng thời chiến, mà bạn lại có thể cảm nhận được sự nhu nhược yếu đuối và một nhà tri thức yêu mến văn hóa thịnh hành. Người ta bị hút đến với Kennedy giống như câu chuyện ngụ ngôn của Wilde về những thanh sắt. Bề mặt sáng chói có lẽ là một nét duyên tô điểm thêm, tuy nhiên điều thu hút ánh mắt của bạn vào một bức tranh chính là chiều sâu nhận thức, một sự mơ hồ không thể diễn tả được và một sự phức tạp mang tính siêu thực.

Biểu tượng

Bức màn Nhà hát. Trên sân khấu, những nếp gấp màu đỏ sậm nặng nề của bức màn thu hút ánh mắt của bạn với bề mặt như thôi miên của những nếp gấp đó. Tuy nhiên điều mà thực sự cuốn hút bạn chính là điều bạn nghĩ cái gì xảy ra sau bức màn: Một cái nhìn trộm, một sự ám thị bí mật, một điều gì đó sẽ xảy đến. Bạn cảm thấy sự hồi hộp của một khán giả sẽ xem màn trình diễn.

Điểm yếu

Tính phức tạp mà bạn ra tín hiệu cho người khác biết sẽ chỉ ảnh hưởng đến họ một cách chính xác nếu họ có khả năng để thưởng thức sự huyền bí. Một vài người thì thích mọi thứ đơn giản và thiếu kiên nhẫn để đeo đuổi một người mà không có những điều đó. Họ thích được phản chiếu chói chang và bị áp đảo. Cô gái điếm bậc thầy Belle Epoque, hay còn được biết đến là La Belle Otero, ứng dụng một thứ ma thuật phức tạp lên những họa sỹ và những nhân vật trong chính trị đã đổ vì cô, tuy nhiên trong việc ứng xử với một người đàn ông thích nhục dục và đơn giản thì Belle sẽ khiến họ ngạc nhiên với vẻ đẹp lộng lẫy. Khi lần đầu gặp một người đàn bà, Casanova có thể ăn mặc với vẻ lôi cuốn nhất, nào là nữ trang cùng với những màu sắc sáng chói để làm lé mắt người đàn bà đó. Casanova sẽ dùng đến phản ứng của mục tiêu để ước chừng cô gái sẽ đòi hỏi bị chinh phục theo kiểu phức tạp hơn hay không. Một vài nạn nhân của ông, đặc biệt là những cô gái trẻ, không cần gì hơn ngoài vẻ lộng lẫy và ngoại hình đẹp mê hồn (đây thực sự là điều mà họ muốn) và việc quyến rũ sẽ dừng lại ở mức độ đó.

Mọi chuyện phụ thuộc vào mục tiêu của bạn: Đừng có mất công tạo ra sự sâu lắng cho những người vô cảm với điều đó, hay những người cứ chần chừ hay bị sự sâu lắng làm xáo trộn. Bạn có thể nhận ra được những loại người như thế bởi những sự thích thú những cái đơn giản hơn trong cuộc sống, bởi sự thiếu kiên nhẫn cho một câu chuyện mang nhiều sắc thái hơn. Với họ, hãy để cho mọi thứ đơn giản.

Reichart đã thấy Juliette tại một buổi vũ hội nữa, nàng rụt rè từ chối rằng nàng không biết khiêu vũ, và rồi một lát sau, Juliette tháo bỏ chiếc áo đầm dạ hội nằng nề, để lộ ra một lớp váy mỏng bên dưới. Tứ phía, tiếng xì xào, nhỏ to về sự làm dáng và màu mè của nàng. Từ trước giờ, Juliette mặc chiếc váy sa tanh màu trắng, xẻ rất thấp ở phía sau lưng làm lộ ra đôi bờ vai duyên dáng. Cánh đàn ông khẩn nài nàng khiêu vũ với họ… tiếng nhạc êm dịu, nàng Juliette lướt nhẹ vào phòng trong chiếc áo choàng Hy lạp trong suốt. Trên đầu mình nàng quấn một chiếc khăn mỏng. Nàng e lệ cúi chào khán giả, và rồi nhẹ nhàng xoay người, ngón tay nàng lắc nhẹ chiếc khăn choàng cổ trong suốt để cho chiếc khăn lần lượt phồng lên thành một hình giống như bức màn, một đám mây. Tất cả những hình ảnh này cùng với sự pha trộn lạ lùng giữa sự chính xác và thờ ơ. Nàng sử dụng cặp mắt của mình theo kiểu lôi cuốn tế nhị – “nàng nhảy bằng mắt”. Nhiều phụ nữ ngĩ rằng tất cả những sự uốn éo như rắn của cơ thể, tất cả những nhịp điệu nghiêng đầu cúi chào hờ hững của nàng đều đem lại cảm xúc. Đàn ông thì bị thu hút vào cõi đê mê siêu phàm. Juliette nguy hiểm hơn nhiều khi nàng trông giống như một thiên sứ. Âm nhạc trở nên lắng dịu dần. Bất ngờ, bằng một hành động hết sức khéo léo, nàng thả lỏng mái tóc màu nâu hạt dẻ rớt bồng bềnh quanh nàng. Một vài người nín thở, nàng biến mất vào trong khuê phòng được thắp sáng lờ mờ. Và đám đông đi theo sau nàng, ngắm nhìn nàng nằm tựa người trên chiếc ghế đi văng trong chiếc váy dài màu nước trà, trông nàng xanh xao rất thời trang (giống như Gerard’s Psycher, trong khi những cô hầu gái làm mát long mày của nàng bằng nước lạnh).

Ý kiến rằng hai yếu tố khác biệt được kết hợp trong nụ cười nàng Mona Lisa là ý kiến đã làm cho một vài nhà phê bình ấn tượng. Họ cũng tìm thấy sự tương ứng trong nét đẹp của nàng Florentine, một nét đẹp đại diện hoàn hảo nhất của những sự trái ngược mà nắm quyền thống trị trong đời sống tình dục của phụ nữ; sự trái ngược giữa tính bảo thủ và tính chinh phục, và giữa sự dịu dàng ân cần nhất với một cảm xúc được đòi hỏi một cách lỗ mãng, gặm nhấm những người đàn ông như thể họ là những người xa lạ. Leonardo Da Vinci và ký ức thời thơ ấu của ông” – SIGMUND FREUD – ALAN TYSON biên dịch.

Hai bàn tay của Oscar Wilde mập mạp và nhẽo nhèo; cái bắt tay của ông không chắc nịch và tại lần ra mắt đầu tiên, một người có thể bị dội lại vì sự ẻo lả này. Tuy nhiên, sự chống đồi này nhanh chóng được khuât phục khi Wilde bắt đầu nói tự vì sự thân ái thiệt tình và niềm mơ ước để làm hài lòng mọi người đã khiến cho người ta quên đi cái không mấy dễ chịu trong diện mạo và sự tiếp xúc của ông, đem lại sức mê hoặc trong cách cư xử của ông và sự có duyên trong bài diễn văn. Cái nhìn đầu tiên về ông ảnh hưởng đến mọi người theo nhiều cách. Một vài thì không thể nhịn cười được, số khác thì cảm thấy không mấy thân thiện, một số ít người thì thấy sợ hãi, nhiều người thì nhận thức được sự bồn chồn, nhưng ngoại trừ một nhóm thiểu số không bao giờ có thể thu hồi lại cảm giác không thích lúc đầu này và cho nên họ tránh xa ông; cả hai giới đều thấy ông hấp dẫn không cưỡng lại được. Và đối với những thanh niên trai tráng cùng thời Wilde, như W.B.Yeats nói rằng Wilde trông giống như một người chiến thắng và táo bạo đến từ một thời đại khác – Oscar Wilde: Cuộc đời và tính dí dỏm của ông.

Ngày xửa ngày xưa có một thỏi nam châm, sống kế bên cạnh nó là những thanh sắt. Một ngày kia, tự dưng có hai hay ba thanh sắt muốn đi thăm thỏi nam châm, và chúng nói với nhau rằng chúng rất vui khi được làm chuyện này. Những thanh sắt còn lại gần đó đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa bọn chúng, và những thanh sắt đó cũng bị nhiễm luôn cái ý muốn đó. Chúng gia nhập vào hội, cho đến cuối cùng tất cả những thanh sắt bắt đầu bàn vào vấn đề và ý muốn mơ hồ của chúng ngày càng theo đà tăng dần lên. Một trong số những thanh sắt nói: “Sao không đi luôn ngày hôm nay?”, nhưng những thanh còn lại cùng nhất trí tốt nhất đợi đến ngày mai. Trong khi đó, chúng không hề chú ý rằng bọn chúng đang vô tình dần nhích đến gần thỏi nam châm đang nằm bất động, rõ rang thỏi nam châm không hề lưu tâm đến chúng. Và chúng cứ thế bàn luận, lúc nào cũng hút đến gần người hàng xóm của chúng. Chúng càng nói nhiều, chúng càng cảm nhận được ý muốn thôi thúc tăng lên mạnh mẽ cho đến khi nhiều thanh sắt tuyên bố rằng chúng sẽ đi ngày hôm đó cho dù đám còn lại có muốn gì đi nữa. Một vài thanh sắt nói là nhiệm vụ của bọn chúng là phải đến thăm thỏi nam châm, và chúng lẽ ra phải đi từ lâu lắm ròi. Và trong khi chúng nói chuyện, chúng di chuyển đến gần hơn nữa (mà không hề nhận ra chúng đang đi). Rồi cuối cùng, phần thắng đã nghiêng về phía những thanh sắt không kiên nhẫn và với một lực không cưỡng lại được, toàn thể những thanh sắt hét lớn lên: “Thiệt vô ích khi cứ phải chờ đợi. Chúng ta sẽ đi ngay hôm nay. Chúng ta sẽ đi ngay lập tức. Và rồi đám đông nhất trí, chúng lướt nhanh tới và chẳng mấy chốc chúng bị dính chặt vào hai đầu thỏi nam châm. Thỏi nam châm mỉm cười tự vì những thanh sắt rõ rang đã không nghi ngờ chúng đang trả giá cho ý định của chính chúng. – Oscar Wilde, được Richard le Gallienne trích dẫn trong phần Cuộc đời và tính dí dỏm của Oscar Wilde.

Bấy giờ cuộc cởi ngựa đấu kiếm đã kết thúc và những chàng hiệp sĩ đang giải tán nhau, mỗi người đi theo hướng đến nơi mà ý nghĩ của họ muốn đến. Chàng Rivalin tình cờ hướng đến nơi nàng Blancheflor đang ngồi. Thấy nàng đang ngồi, Rivalin phóng nước đại đến và nhìn nàng bằng ánh mắt chào mừng hớn hở. “Chúa cứu độ nàng, hỡi cô gái đáng yêu ơi!”. Nàng Blancheflor e lệ nói: “Cám ơn chàng. Đấng Tối Cao, người làm cho nhiều trái tim reo mừng, hãy làm cho trái tim và trí óc chàng vui sướng. Và lởi cảm ơn chân thành của ta gửi đến chàng. Tuy vậy ta vẫn không quên cái đề tài tranh cãi với chàng.” Rivallin nhã nhặn đáp lại: “Chà, quả là một phụ nữ quá ư ngọt ngào, ta phải làm gì đây?” “Chàng đã làm phiền ta qua người bạn tốt nhất mà ta từng có được.” Rivalin thẩm nghĩ: “Trời đất quỷ thần ơi, chuyện này là sao? Mình đã làm gì khiến nàng không vừa ý? Nàng nói ta đã làm gì nàng”. Và Rivalin nghĩ chắc chàng đã làm bị thương một người bà con của nàng trong những buổi cưỡi ngựa đấu kiếm mà không hề hay biết và đó là lý do vì sao nàng tức giận với chàng. Nhưng không phải thế, người bạn mà nàng ám chỉ ở đây chính là trái tim nàng mà chàng đã khiến nàng tổn thương: Đó là người bạn nàng muốn nói đến. Nhưng Rivalin không hiểu điều đó. Chàng đáp lại với tất cả sự duyên dáng vốn có của mình: “Cô gái đáng yêu ơi, ta không muốn nàng giận dữ với ta hay nàng lộ ra ta thiếu thành ý.

Thành ra nếu điếu nàng nói với ta là sự thật, thì nàng hãy kết án bản thân của ta đi. Ta sẽ phục tùng mọi điều nàng ra lệnh.” Cô gái nói ngọt ngào: “Ta không ghét chàng vì chuyện đã xảy ra. Ta cũng không yêu chàng vì chuyện này. Nhưng ta sẽ xem coi chàng có sửa đồi lỗi lầm mà chàng đã gây ra cho ta hay không và ta sẽ thử chàng lần tới.” Rivalin cúi đầu chào như thể muốn ra đi. Và cô gái trẻ xinh bí mật thở dài với chàng, ròi nói bằng cảm xúc nhẹ nhàng. “Này người bạn thân yêu, Chúa chúc phúc cho chàng! Từ bây giờ suy nghĩ của người này sẽ là lên suy nghĩ của người kia.” Rivalin quay đi, suy nghĩ nhiều điều. Chàng cân nhắc từ nhiều phía lý do vì sao nàng Blancheflor lại phật ý chàng và rốt cuộc ẩn chứa đằng sau nó là việc gì. Chàng xem xét lời chào của nàng, lòi nói của nàng. Rivalin cứ từng phút một lại suy nghĩ về việc nàng thở dài, tất cả hành vi của nàng…nhưng do chàng không chắc chắn được động cơ của nàng (nàng hành động từ tình yêu hay từ sự thù hằn), chàng chao đảo trong sự hỗn tạp. Chàng chập chờn trong những suy nghĩ lúc thế này lúc thế kia. Có một lúc, chàng đi lệch qua hướng này, rồi đột nhiên qua hướng khác, cho đến khi chàng tự đặt bẫy mình trong chính ước muốn của mình rằng chàng đã bất lực để rút khỏi… Những vướng mắc đã đặt chàng vào thế khó xử, tự vì chàng không biết là nàng chúc chàng khỏe mạnh hay ốm đau, chàng không thể làm rõ chàng yêu hay là ghét chàng. Không có niềm hy vọng hay nỗi tuyệt vọng nào ngăn cản chàng bước lên hay lùi xuống – niềm hy vọng và nỗi tuyệt vọng dẫn chàng tới một bất đồng chẳng thể dứt điểm được. Hy vọng nói lên về tình yêu, còn tuyệt vọng thì lại bảo là sự căm ghét. Vì mối bất hòa này mà chàng mất niềm tin là không biết nên yêu hay là ghét đây. Cho nên những cảm giác của chàng trôi dạt đến một bến bờ không định – niềm hy vọng vực chàng đứng dậy, còn nỗi tuyệt vọng thì đẩy chàng đi xa. Chàng không tìm thầy sự kiên định nào trong cả hai thứ cảm giác này. Khi nỗi tuyệt vọng xâm chiếm và nói với chàng rằng nàng Blancheflor của chà ng là kẻ thù thì chàng nản lòng và tìm lối thoát, nhưng ngay khi niềm hy vọng vụt đến thì mang lại tình yêu cho chàng. Bề mặt ngoài của mối bất đồng, chàng không biết quay đầu chỗ nào: Không một nơi nào chàng có thể đi về. Chàng càng ra sức trốn chạy thì tình yêu lại ép chàng quay đầu về. Chàng càng cố gắng chạy trốn thì tình yêu sẽ chắc chắn kéo chàng quay về.