Nghe Lời Anh Nhất

Chương 54: Triển lãm tranh

Edit: Mộc Tử Đằng
Phóng túng cả đêm để lại hậu quả là ngày hôm sau khi thức dậy cô phát hiện ra mình không nhúc nhích được.
“Ôi, đau…” Trình Tư Miên mê mang nhìn chằm chằm vào trần nhà, theo bản năng nỉ non một tiếng.


“Đau lắm sao? Để anh xem một chút.” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói dịu dàng, sau đó cô thấy một cánh tay đang di chuyển đến chỗ không thể nói ấy.
Trình Tư Miên chấn động trong lòng, chợt nhích qua bên cạnh, “Anh…khoan đã, đừng, đừng chạm vào đó!”


Tô Hiển Ngôn ngừng lại động tác, trong con ngươi đen nhánh của anh khi nhìn cô vừa sâu thẩm lại còn mang theo chút thương xót và đau lòng.


Đến giờ phút này Trình Tư Miên mới hoàn toàn tỉnh ngủ, đúng rồi…Tối hôm qua cô đã đạt được ước nguyện bao nhiêu năm qua của mình, cuối cùng cũng tấn công người nào đó trên giường. (Này? Ai tấn công ai hở?)


Trình Tư Miên đè lại cánh tay đang vươn vào trong chăn của anh, nguyện vọng đã đạt được nhưng hậu quả cũng quá nặng rồi, “Không cần nhìn đâu, nó, tự nó sẽ ổn.”
Tô Hiển Ngôn nắm ngược lại tay cô, “Thật sự không sao?”


Nội tâm Trình Tư Miên điên cuồng lắc đầu nhưng ngoài mặt cô lại tỏ ra mình không sao, “Không có chuyện gì đâu mà, chỉ là lần đầu nên không kịp thích ứng thôi, nhiều thêm vài lần sẽ không sao nữa.”


Tô Hiển Ngôn hơi ngây ra, bàn tay đang nắm lấy tay cô siết chặt thêm chút nữa, anh kéo cô vào trong ngực mình, nhẹ giọng nói, “Ừ, nói đúng lắm.”


Vừa nói xong, những nụ hôn vụn vặt liên tiếp rơi vào tai cô, Trình Tư Miên cứng đờ cả người, cho tới giờ cô cũng chưa từng nghĩ tai mình lại bị hôn như vậy, cảm nhận được nụ hôn của anh ở tai mình, cả người cô như bị điện giật, dòng điện tê dại truyền đi khắp người, khiến cả người không còn sức lực gì nữa.


“Em, em, em không phải nói lúc này…” Trình Tư Miên muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay đã bị anh vững vàng giữ chặt, muốn động cũng không động được, “Tô Hiển Ngôn, a…”
“Ai nói làm nhiều lần sẽ quen?” Anh dừng động tác lại nhưng không buông cô ra, “Hửm?”


Trình Tư Miên rúc vào ngực anh, chơi xấu nói, “Em nói khi nào chứ.”
Tô Hiển Ngôn cười khẽ một tiếng, ôm cô chặt thêm chút nữa, “Cũng biết giở trò xấu, hôm qua không phải rất to gan sao.”
Trình Tư Miên mếu máo, “Anh quản được em à.”


“Được, em nói sao cũng được. Anh cũng không chạm vào em, nhưng em phải ngoan ngoãn lại, đừng có lộn xộn.”
Thật ra sáng nay Tô Hiển Ngôn không có ý định chạm vào cô, anh biết tối qua mình đã quá phóng túng, trên làn da trắng mịn của cô là từng mảng xanh xanh đỏ đỏ, cô còn than đau nữa…


Nhưng đã nếm qua một lần, ngày hôm sau lại gần gủi dựa sát vào nhau thế này, lửa trong người anh không hừng hực bùng cháy mới là lạ.


Bạn học Trình không tim không phổi thực sự nằm im không lộn xộn nữa, cô càng không biết người đàn ông bên cạnh mình giờ phút này thống khổ ra sau, dần dần bất tri bất giác cô lại ngủ thϊế͙p͙ đi.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, ánh mắt trời bên ngoài đã chói chang.
“Mấy giờ rồi anh?”
“Mười hai giờ.”


“Ồ, mười hai giờ.” Trình Tư Miên nhắm mắt lại, đột nhiên lại mở ra, “Mười hai giờ?!”


“Ừ, sao vậy?” Thật ra Tô Hiển Ngôn đã sớm dậy, hai năm qua cuộc sống của anh rất quy luật, mỗi sáng đều rời giường lúc tám giờ, hôm nay là lần duy nhất anh nằm trên giường đến mười hai giờ nhưng vẫn không dậy. Bởi vì anh mãi ngắm người nào đó ngủ ngon lành tựa như một con mèo nhỏ, hiếm khi anh sinh ra cảm giác không muốn rời giường như vậy.


“Xong đời rồi!” Trình Tư Miên ngồi bật dậy, nhanh chóng vén chăn lên, vén lên lại sững sốt hai giây rồi đậy lại, cô quay đầu nhìn Tô Hiển Ngôn, “Anh muốn rời giường chưa?”
Tô Hiển Ngôn tựa vào gối, “Ừ, muốn.”
“Được, vậy anh đi trước đi.”


Tô Hiển Ngôn không mặn không nhạt lườm cô một cái, trên môi nở một nụ cười hiểu rõ, “Xấu hổ khi khỏa thân đi lấy quần áo à?”
Trình Tư Miên, “…”
Tô Hiển Ngôn duỗi tay ra xoa đầu cô, không trêu chọc cô nữa, nhưng ý cười trong mắt lại nồng đậm hơn, “Chờ dó.”


Nói xong, Tô Hiển Ngôn lập tức vén chăn lên đi xuống giường, Trình Tư Miên nhìn đôi chân dài của anh, cô thở dài một hơi, tại sao cô lại hoảng sợ chứ!


Tô Hiển Ngôn cầm quần áo đến cho cô, Trình Tư Miên lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo rồi chạy vào phòng tắm. Tô Hiển Ngôn đi theo cô vào trong, tựa vào cửa nhìn cô, “Hôm nay là cuối tuần không cần đi làm, em gấp cái gì?”


“Hôm nay thầy tổ chức buổi triển lãm tranh, em đã đồng ý với ông ấy sẽ đến, vậy mà em lại quên mất.” Trình Tư Miên luống cuống rửa mặt.
“Mấy giờ? Ở đâu?”
“Một giờ.” Trình Tư Miên nhớ lại địa chỉ rồi nói cho anh nghe.


Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng, “Vậy em không cần gấp, chắc chắn trễ rồi.”
Trình Tư Miên khựng lại, mặt đầy ai oán nhìn anh.
“Bây giờ đã 12h15, từ nơi này chạy đến đó cũng hơn một tiếng.” Tô Hiển Ngôn cầm bàn chảy đánh răng của mình lên đánh, “Từ từ thôi, chút nữa anh đưa em đi.”


“Được rồi…”
Dù sao cũng không đuổi kịp thời gian, nên Trình Tư Miên nghiêm chỉnh sửa soạn lại chính mình. Trình Tư Miên đi vào phòng quần áo lấy túi đựng đồ trang điểm của mình ra rồi đặt chúng lên bàn.


Sau khi làm xong các bước dưỡng da, cô trang điểm nhạt cho mình một chút, đang lúc thoa son thì Tô Hiển Ngôn đi vào, “Biết trang điểm nữa sao?”
Trình Tư Miên ngừng động tác lại, giọng điệu này của anh là sao hở, không hiểu sao lại có cảm giác ‘Nhà tôi có con gái mới lớn’ thế này.


“Tham gia sự kiện quan trọng tất nhiên phải trang điểm rồi.” Trình Tư Miên đậy thỏi son lại, “Đẹp không?”


“Ừ, đẹp.” Tô Hiển Ngôn cầm thỏi son của cô lên nhìn hai lần, rồi lại nhìn một loạt kiểu son giống vậy trên bàn. Trình Tư Miên nhìn ra được vẻ khó hiểu trong mắt anh, cô giải thích, “Không giống màu với nhau.”
Tô Hiển Ngôn hơi khựng lại, “…À.”


“Ha, anh không biết rồi.” Trình Tư Miên giống như phát hiện ra một châu lục mới, dương dương đắc ý nói, “Hóa ra cũng có thứ anh không biết.”


Tô Hiển Ngôn ho khan vài cái. Trình Tư Miên dọn dẹp lại đồ trang điểm, rồi kéo lấy tay anh, “Được rồi, chúng ta có thể đi được rồi. Thứ này anh không cần phải biết đâu, em biết là được.”


Không hiểu sao lại cảm thấy bị khiêu khích, Tô Hiển Ngôn nói thầm trong lòng: Xem ra anh cần phải tìm hiểu kỹ lưỡng mới được.


Lúc hai người đến nơi buổi triển lãm tranh đã trôi qua hơn nủa tiếng. Trình Tư Miên trên đường đi nhận được điện thoại của Chuck Hanlin nên khi xe dừng lại cô đã nhanh chóng chạy vào trong đó.
“Sau khi đỗ xe rồi thì gọi cho em.”
“Được, em đi nhanh đi.”
“Vâng.”


Trình Tư Miên đi vào nơi triển lãm tranh, Tô Hiển Ngôn không gấp gáp tìm nơi đỗ xe, hôm nay có rất nhiều người đến đây, bãi đỗ xe cũng muốn kín cả rồi.


Lúc này bên trong phòng triển lãm, Chuck Hanlin đang trò chuyện với vài nhân vật lớn có danh tiếng. Mấy người này đều là người quyền thế hơn nữa còn rất thích sưu tầm tranh, nhiều tranh vẽ của Chuck Hanlin đã được bọn họ sưu tầm.


Chuck Hanlin cũng có vài người bạn tốt trong số đó, không phải bởi vì bọn họ có đủ năng lực mua tranh mà vì bọn họ thực sự yêu thích tranh vẽ, nên tất nhiên sẽ có nhiều đề tài để trò chuyện với ông.


“Bức tranh này rất đặc biệt, đây là tác phẩm mới của anh sao?” Mọi người đang đứng trước một bức tranh có tên là ‘Niệm Tưởng’, “Tên này là bằng tiếng Trung hay đã được phiên dịch ra vậy, hay anh đã lấy tên tiếng Trung để đặt cho nó?”


“Đây không phải là tác phẩm của tôi, đây là tác phẩm của học trò tôi yêu quý nhất.” Chuck Hanlin mặt đầy kiêu ngạo nói, “Học trò của tôi là người Trung Quốc nên bức tranh này có tên bằng tiếng Trung.”


“Thì ra là vậy, không hổ là học trò của Hanlin tiên sinh, bức tranh này không tệ chút nào.” Giám đốc của một hãng trang sức quốc tế nổi tiếng nào đó ở Trung Quốc nói.
Vị bên cạnh hỏi ông lão kế bên, “Tô đổng, ông cảm thấy thế nào?”


Tô lão gia tử đang thưởng thức bức tranh trước mặt, từ xưa ông đã là người thích sưu tầm tranh vẽ, hơn nữa bản thân cũng biết vẽ một chút, nên ánh mắt đánh giá tác phẩm luôn luôn không tệ, “Quả thật không tệ, màu sắc và nét vẻ đúng là chân truyền của Hanlin tiên sinh.”


Thấy người có mắt nhìn rất cao như Tô lão gia tử cũng đã lên tiếng, những người sau lưng đều rối rít đồng ý, “Không biết học trò của ông có đến không, tôi thật sự muốn gặp người có năng khiếu như vậy.”
“Hơn nữa còn là một người Trung Quốc, tôi càng tò mò hơn đó.”


Chuck Hanlin cười nói, “Là một cô nhóc, hôm nay cũng đến.”
“Cô nhóc? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Khoảng hai mươi tuổi.”


Mọi người đều khϊế͙p͙ sợ, người quen với Chuck Hanlin thì trêu chọc, “Mới hai mươi mà đã có thiên phú như vậy, Chuck, ông phải cẩn thận đó, đây rõ ràng là muốn vượt qua ông mà.”


Chuck Hanlin không hề quan tâm đến điều đó, ngược lại còn phấn chấn nói, “Con bé thật sự rất tài giỏi, chỉ một thời gian nữa chắc chắn sẽ vượt qua tôi.”
“Ôi, cô nhóc này ở đâu hả, khoảng hai mươi tuổi thì vừa vặn không chênh lệch mấy với thằng nhóc nhà tôi.”


“Chậc chậc, Ôn tổng à, ông có ý gì vậy, tìm đối tượng cho con trai mình sao.”
Mọi người đều bật cười.


Chuck Hanlin vừa định nói học trò của mình đã có đối tượng rồi nhưng còn chưa kịp nói thì đã nhìn thấy Trình Tư Miên đang đi trên hành lang về phía này, ông cười nói, “Học trò yêu quý của tôi tới rồi.”
Mọi người đều sững sốt, rồi nhìn theo ánh mắt của Chuck Hanlin.


Trình Tư Miên hỏi thăm nhân viên trong phòng triển lãm mới tìm được nơi này, từ xa cô đã thấy Chuck Hanlin đứng cùng với vài vị khách. Cô sửa sang lại quần áo một chút rồi ra dáng thục nữ đi đến cạnh Chuck Hanlin.


“Tới rồi, tôi giới thiệt với các vị một chút, đây chính là học trò của tôi, tên là Chainy, cũng chính là tác giả của bức tranh Niệm Tưởng này.” Chuck Hanlin nói.


Trình Tư Miên không hề kinh ngạc khi Chuck Hanlin giới thiệu cô, bởi vì trong một năm qua cô đã cùng Chuck Hanlin gặp không ít nhân vật lớn, mỗi lần ông ấy đều trịnh trọng giới thiệu cô với người khác thế này.


Trình Tư Miên cũng không nhìn hết mấy người đó, chỉ khẽ gật đầu, “Xin chào mọi người, tôi tên là Chainy.”


“Xin chào xin chào, cô nhóc này thật lợi hại, đúng là khiến tôi nhìn bằng cặp mắt khác mà.” Ôn tổng vội khen ngợi, “Chainy, tôi rất thích bức tranh này, không biết cô có ý định đấu giá nó ở buổi triển lãm sau này không?”


Trên mặt Trình Tư Miên mang một nụ cười khéo léo, lúc ngước mắt lên định nói chuyện thì đột nhiên ánh mắt đông cứng lại. Vừa rồi cô không quan sát kỹ, bây giờ mới phát hiện ra ông nội của Tô Hiển Ngôn đang đứng bên cạnh…


Tô lão gia tử vẫn nghiêm túc như thường lệ, ông ấy đứng trong đám người, tuy là người lớn tuổi nhất nhưng khí thế không hề thấp chút nào. Tô lão gia tử cũng nhìn thấy ánh mắt của cô, nhất thời hai người nhìn nhau không nói gì.


Chuck Hanlin thấy Trình Tư Miên đột nhiên không nói lời nào thì cảm thấy kỳ lạ, thường ngày cô nhóc này rất biết ăn nói với người khác mà, hôm nay làm sao vậy.


“Ôn tổng, trước mắt bức tranh này không được mang đi đấu giá, con nhóc này còn muốn mang đi triển lãm khắp nơi trên thế giới.” Chuck Hanlin giảng hòa nói.
Ôn tổng cũng không ngại, “Tôi mặc kệ, ông nhất định phải giúp tôi giữ lại bức tranh này, con trai tôi nhất định sẽ rất thích.”


“Chậc chậc, Ôn tổng, tại sao ông lại nhắc tới con trai mình nữa rồi, tôi chỉ biết có mình ông thích tranh vẽ, cũng chưa từng nghe nói con trai ông có sở thích này nha.” Một người khác cười nói, “Đây không xem như nhìn trúng tác giả, mà giống như đang muốn mai mối hơn đó.”


Ôn tổng ha ha cười to, “Đùng nói đùa nữa, sẽ dọa cô nhóc này mất.” Nhưng mà trong lòng ông ta đúng là có ý đó, cô nhóc này là học trò của danh họa Chuck Hanlin, hơn nữa quả thật rất có thiên phú, tiền đồ tương lai vô cùng rộng lớn. Vã lại, năng lực và dáng dấp rất tốt, xinh đẹp động lòng người, có khí chất của tiểu thư khuê các, làm con dâu thì quá thích hợp rồi.


Lúc mọi người đang trêu chọc, đột nhiên thấy cô nhóc này trịnh trọng cúi chào Tô lão gia tử một cái, “Ông nội, đã lâu không gặp.”
Tất cả mọi người ngẩn ra, Hai người này…quen biết?


Chuck Hanlin cũng kinh ngạc không kém, ông không biết chuyện trong nước của cô càng không biết Tô lão gia tử là ông nội của chàng trai mà cô nhóc này luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng, “Chainy, con biết Tô đổng sao?”
Trình Tư Miên cười một tiếng, “Con đã gặp ông nội Tô vài năm trước.”


Tô lão gia tử nhìn cô, trong con ngươi nghiêm nghị thoáng hiện qua ý cười, sau đó đột nhiên nói, “Con nhóc này ngược lại không hề nuốt lời.”
Trình Tư Miên khiêm tốn nói, “Lời ông nói cháu đều nhớ, cũng cảm ơn ông đã chỉ điểm cho cháu lúc đầu, cháu luôn cố gắng hết mình.”


“Ừ.” Tôn lão gia tử không nói nhiều, nhưng ánh mắt của ông chứa đựng sự tán thưởng và hài lòng.
Mọi người trố mắt nhìn nhau không biết hai người đang nói gì.


“Tư Miên.” Đúng lúc này, Tô Hiển Ngôn đi từ bên ngoài vào trong, anh thấy cô và Tô lão gia tử đứng chung một chỗ thì trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, nhưng lại thay đổi suy nghĩ trong lòng ngay lập tức, ông nội nhà mình thích tranh vẽ như vậy, hơn nữa thích tranh của Chuck Hanlin nhất nên ở đây cũng không có gì kỳ lạ.


“Chainy, bạn trai con cũng đến à.” Chuck Hanlin cười nói, trước đó ông đã gặp Tô Hiển Ngôn ở Mỹ.
“Bạn trai?” Mặt Ôn tổng đầy khϊế͙p͙ sợ.” Tô đổng, cháu nội của ông là bạn trai của cô nhóc này sao?”


Ai mà không biết Tô Hiển Ngôn, cháu trai trưởng của nhà họ Tô chứ, hiện tại anh đang điều hành Tô thị, được người nhà họ Tô tín nhiệm vô cùng. Mấy năm qua, biết bao nhiêu người muốn gả con gái cho người này nhưng không ngờ anh đã có bạn gái. Ôn tổng buồn rầu trong lòng, mới vừa rồi ông đã nói mấy lời kia…không phải đang muốn đào góc tường của lão Tô sao.


Mọi người nhìn Tô lão gia tử chờ câu trả lời của ông, sau đó thấy Tô lão gia tử dời tằm mắt nhìn cháu trai nhà mình và Trình Tư Miên một chút, cuối cùng chậm rãi gật đầu, “Ừ.”