Edit: Mộc Tử Đằng
Tô Hiển Ngôn thấy cô uống hết nước trái cây thì nói, “Đi theo anh, soạn hành lý ra trước đã.”
“Vâng.”
Tô Hiển Ngôn dùng một tay kéo vali hành lý vào phòng để quần áo của anh.
Trình Tư Miên đi theo phía sau lưng anh vào phòng, đây là nơi để đồ của anh, trong tủ là từng hàng áo sơ mi, âu phục, quần áo ở nhà… được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Mỗi một ô là một lại quần áo, hơn nữa màu sắc cũng không có nhiều màu, đại khái chính là trắng đen và xám.
“Đồ của em cũng treo ở đây à?”
“Ừ, mở vali ra đi.”
“Ồ.” Trình Tư Miên mở vali hành lý lấy quần áo của mình ra. Cô nhìn quần áo trong tay mình, sợ rằng sau khi treo vào sẽ phá vỡ hình ảnh hài hòa nơi đây.
Tô Hiển Ngôn thấy Trình Tư Miên đứng yên không nhúc nhích, nên anh nhận lấy quần áo trong tay cô, sau đó mở một cái tủ khác ra. Lúc này Trình Tư Miên mới phát hiện trong ngăn tủ mới này hoàn toàn trống rỗng, một bộ quần áo cũng không có.
Cô nhìn Tô Hiển Ngôn treo từng bộ quần áo của mình lên, nhìn phòng để quần áo đơn sắc của anh dần tăng thêm những màu sắc bất đồng.
Trình Tư Miên đột nhiên cảm thấy trong lòng ngọt ngào như nếm mật, anh đã sớm tính toán đến tương lai của hai người, ngay cả nơi treo quần áo cũng giữ lại chỗ cho cô, sự chân thực đầy lãng mạn, khiến cho cô không có cách nào không động tâm được.
Sau khi treo xong quần áo, Tô Hiển Ngôn quay đầu lại nhìn cô, “Đi tắm đi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt.”
Trình Tư Miên, “Tối nay, em ngủ đâu?”
Tô Hiển Ngôn hơi khựng lại, “Anh dọn phòng khách cho em.”
Nói xong, đang lúc Tô Hiển Ngôn chuẩn bị đi ra khỏi phòng treo quần áo thì cánh tay đột nhiên bị giữ lại, Tô Hiển Ngôn quay đầu nhìn cô, chỉ thấy mặt của Trình Tư Miên hơi đỏ, nhưng ánh mắt lại rất có tinh thần, không hề trốn tránh.
“Không cần dọn phòng khách, phiền phức lắm, em ngủ chung với anh là được rồi.”
Tô Hiển Ngôn nhìn cô, trầm mặc mấy giây, ngay tại lúc Trình Tư Miên nghĩ rằng anh sẽ từ chối thì thấy anh chậm rãi mở miệng nói, “Được.”
Cô nhướng nhướng mày, anh đột nhiên đồng ý như vậy khiến cô hơi kinh ngạc, trước kia đều sống chết không chịu cho cô lên giường của anh, hôm nay lại đồng ý rất nhanh đó nha…
Trình Tư Miên tắm rửa trong phòng tắm của anh, sau khi đi ra cô thì phát hiện anh đã thay quần áo khác, chắc là tắm ở phòng tắm bên ngoài rồi.
Lúc này anh đang ngồi trước máy vi tính, trong tay là một tách cà phê nóng đang bốc khói nghi ngút phả ra hương thơm nồng đậm.
Trình Tư Miên cười một tiếng, dựa vào cửa nhìn anh, hình ảnh này vô cùng quen thuộc với cô, ba năm trước mỗi lần cô vào phòng anh đều sẽ thấy anh nghiêm túc làm việc giống như vậy.
Đoán chừng anh đã nghe được tiếng vang nên anh ngước mắt lên nhìn cô, “Xong rồi?”
Trình Tư Miên ừ một tiếng, rồi đi về phía anh, sau đó khom người tựa cằm lên vai anh, cô nhìn dòng chữ tiếng anh chằng chịt trong máy vi tính, nói, “Anh luôn bận rộn thế này sao?”
Tô Hiển Ngôn lắc đầu, xoay người lại nhẹ nhàng ôm cô, “Không có, chẳng qua chỉ nhàm chán không có việc gì làm.”
“Cuồng công việc.” Trình Tư Miên chậc chậc lắc đầu, “Rảnh rỗi nên làm việc, anh quá vô vị.”
Tô Hiển Ngôn cong môi cười, “Những lúc không có em, cảm thấy nhàm chán sẽ tìm việc làm để cho mình bận rộn.”
“Ồ, vậy khi có em thì sao?”
“Có em.” Tô Hiển Ngôn ngước mắt, ánh mắt sâu thẩm nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Vậy thì không cảm thấy nhàm chán nữa.”
Tim Trình Tư Miên đập nhanh hơn một nhịp, cô nhìn anh, trên môi nở một nụ cười thản nhiên.
Tính tình anh dường như là như vậy, hơn nữa nguyên nhân lúc trước là do mối quan hệ của hai người nên cô cảm thấy anh rất bình tĩnh. Nhưng bây giờ cô lại nhận ra, chẳng qua anh không nói mà thôi, nhưng chỉ cần mở miệng nói sẽ khiến cô động tâm ngay lập tức…Lời nói đơn giản như vậy, tại sao từ trong miệng anh nói ra lại khiến cô mặt đỏ tai hồng thế này chứ.
Một người đứng một người ngồi, bàn tay anh ôm lấy eo cô, hai người yên lặng nhìn nhau. Trình Tư Miên từ từ cúi người, đang định hôn xuống môi của anh thì chợt nhìn thấy con ngươi u ám của anh nên cô dời môi nhẹ nhàng hôn xuống sống mũi anh, cuối cùng mới hôn xuống môi.
“Tô Hiển Ngôn, anh luôn nói chờ em lớn lên, bây giờ em đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng không cần cố kỵ điều gì nữa.”
Bàn tay của anh bên eo cô càng siết chặt hơn.
Trình Tư Miên bị anh nhìn có hơi hoảng hốt, nhưng thấy anh vẫn không nói lời nào nên cô giả vờ nổi giận, “Anh chỉ biết gạt người thôi.”
Nói xong cô liền hất tay anh ra rồi xoay người đứng thẳng lên muốn rời đi.
Một giây kế tiếp đột nhiên anh đứng lên, lấy tốc độ như ánh sáng mà ngay cả cô cũng không phản ứng kịp áp sát cô lên tường, anh cúi sát vào người cô, nói giọng khàn khàn, “Ai nói anh lừa em.”
“Anh là…Uhm?”
Anh đột nhiên cúi đầu chặn lại lời nói của cô.
Bên ngoài là bóng đêm bao trùm khắp trời đất, bên trong nhà là hình ảnh say đắm động lòng người.
Dưới ánh đèn, cả người anh như bao phủ lấy cô, anh giam cầm cô trong phạm vi của mình, không cho cô một khoảng trống để chạy thoát.
Anh hôn cô, giống như muốn chứng minh cho cô thấy anh không hề gạt cô nên nụ hôn vừa mạnh mẽ lại vừa sâu. Trình Tư Miên không đẩy anh ra, cũng không có khả năng làm việc đó, cô nắm chặt áo anh, từ từ chìm vào nụ hôn say đắm này.
Cô dùng cả thanh xuân để yêu anh, hởi thở của anh, ánh mắt của anh, tất cả mọi thứ của anh làm cô không thể nào xem thường được.
Có lẽ do tình cảm bị đè nén quá lâu, cũng có lẽ do nỗi nhớ nhung chồng chất bao nhiêu năm, hơi thở của hai người dần dần rối loạn, Trình Tư Miên mơ hồ cảm thấy dường như sắp phát sinh chuyện gì đó.
Ý nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu cô thì đột nhiên cô cảm thấy cả người mình bị nhấc bổng lên sau đó cô trực tiếp bị đặt xuống giường.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn anh, chỉ thấy anh đang ở trên người mình, anh nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt nóng rực như lửa, sự ẩn nhẫn và khắc chế dường như hoàn toàn biến mất vào giờ phút này.
“Trình Tư Miên, em đã nghĩ xong chưa?” Giọng nói của anh từ tính lại thô cát, nghe vào tai khiến tâm tư của cô nhộn nhạo.
Anh hỏi như vậy dù cô có lớn gan cỡ nào cũng thấy xấu hổ, cô rũ mắt nhìn chằm chằm vào ngực anh, ấp a ấp úng nói, “Nói thừa rồi, em đã nghĩ xong mấy năm nay rồi…”
Anh hơi sững sốt, sau đó khẽ cười một tiếng rồi cúi đầu hôn môi cô. Ban đầu môi anh dừng lại trên môi cô, sau đó từ từ hôn một đường đi xuống, gặm cắn cổ cô, rồi hôn dọc theo đường cong dời xuống ngực cô.
Trình Tư Miên vốn đang mặc áo ngủ hai dây, động tác vừa rồi đã sớm làm cho một bên dây tuột xuống, để lộ ra phần da thịt trắng nõn trước ngực, vô cùng mê hoặc lòng người.
Chỉ ngắn ngủi mấy năm mà thôi, dáng vẻ trẻ trung thanh thuần của Trình Tư Miên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một hình dáng hoàn toàn khác, vai lộ phân nữa, tóc đen xõa xuống vai, chỉ nhiêu đó thôi cũng như một loại độc dược đầu độc tâm hồn người khác.
Trình Tư Miên không dám thở mạnh, cô nhận ra được bàn tay xoa nắn trên eo cô đang từ từ chui vào trong áo ngủ. Áo ngủ nhanh chóng bị anh cởi ra, lòng bàn tay anh nóng rực như mang theo lửa nhen nhóm khắp nơi trên người cô, khiến cô cảm thấy nóng bỏng và khó kiềm chế được mình.
Trình Tư Miên cắn chặt môi, không cam lòng yếu thế chịu thua anh. Để mặc anh chủ động như vậy không phải là phong cách của cô, vì thế cô cố gắng ổn định lại bản thân sau đó chủ động cởi áo anh ra.
Nhưng làm sao cô biết được, hành động sờ mó lung tung của mình càng khiến anh khó nhịn hơn, nên Tô Hiển Ngôn đè lại bàn tay cô, rồi từ từ kéo đến vị trí chính xác nhất, “Ở chỗ này.”
Trình Tư Miên đỏ mặt, vùi cả đầu vào ngực anh, “Em, em biết rồi.”
“Em biết thật chứ?” Tô Hiển Ngôn phả khí nóng bên tai cô, giọng nói trầm khàn không ngừng vang lên, nói xong anh còn cắn vành tai cô, gặm cắn khắp nơi. Trình Tư Miên bị hành động này của anh kích thích thần kinh không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng muốn né tránh, nhưng anh làm sao để cô chạy khỏi lòng bàn tay của mình.
Lúc trước là do anh kiềm chế nên cô mới có thể tự nhiên bày trò trêu ghẹo, nhưng hiện tại thì anh không muốn dung túng cô nữa.
Quần áo bị cởi ra trong vô thức, tư thế của hai người đã sẵn sàng cho bước kế tiếp.
Cả tối nay anh luôn không kiêng dè điều gì, nhưng đến giờ phút này lại ngừng mọi động tác lại.
Tô Hiển Ngôn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đó vừa trầm tĩnh vừa sâu thẩm. Trình Tư Miên chợt phát hiện ra ánh mắt anh đang du ngoạn trên người cô, mặt cô dần dần đỏ lên, cô chợt duỗi tay ra che ngực mình lại, “Anh, không cho phép anh nhìn.”
Âm thanh phát ra mềm nhũn vô lực, giống như một sợi lông chim mềm mại quét vào tim anh, ánh mắt Tô Hiển Ngôn tối sầm lại, đột nhiên anh nói, “Tư Miên, trong nhà không có T.”
Trình Tư Miên sững sốt vài giây, không ngờ đã đến bước này anh còn nghĩ đến cái đó.
Cô hơi do dự, trầm ngâm suy tư một chút rồi nói, “Không sao, em đang ở kỳ an toàn.” Nói xong, cô còn giả vờ lơ đãng liếc qua nơi tư mật nào đó, “Khụ, cho nên anh không cần nhịn.”
“…”
Đây là lần đầu tiên của cô, anh không hề qua loa chút nào.
Anh cũng biết cô là người to gan lớn mật, nhưng trong lòng thực ra đang lo lắng thấp thỏm, bởi vì rõ ràng cô là người kéo anh xuống nhưng thân thể nhỏ bé của cô lại run lên bần bật trong lòng anh.
Tô Hiển Ngôn than nhẹ một tiếng, dịu dàng làm cho cô thả lỏng người.
Bàn tay anh khẽ xoa nắn, cả người cô dần dần hóa thành một bãi nước dưới thân anh.
Trình Tư Miên cảm thấy mình sắp điên rồi, anh khiêu khích cô khiến cô cảm thấy như có cả đàn kiến đang bò trên người mình, thống khổ giày vò nhưng lại vô cùng thoải mái và kích thích. Cuối cùng khi bàn tay của anh chạm vào nơi chưa từng có ai chạm qua, cô đột nhiên khép hai chân lại, “Đừng, đừng….”
“Không phải em không sợ gì hết sao?” Giọng nói Tô Hiển Ngôn mang theo ý khiêu khích và nhẫn nại, giờ phút này anh thật sự không dễ chịu chút nào, nhưng anh vẫn có điểm kiêng dè với cô, anh chậm rãi chuyển động ngón tay, “Ngoan, thả lỏng ra một chút.”
Anh kiên nhẫn dụ dỗ cô, chờ cho cô từ từ thích ứng thì kéo hai chân cô ra…
Trình Tư Miên thật ra đã sớm xem cái loại phim kia, vào lúc người phụ nữ bị ngón tay người đàn ông làm cho cô ta kêu rên không ngừng nghỉ cô đã vô cùng khinh bỉ hành động đó, cô chỉ nghĩ người phụ nữ đó diễn rất tốt. Nhưng bây giờ khi bản thân tự trải nghiệm, cô chợt nhận ra người phụ nữ không hoàn toàn diễn như thế, ít nhất, cô càng cảm thấy cảm giác khó hiểu đang không ngừng khuấy động trong người mình, run rẩy không thể tự kiềm chế được, mà âm thanh phát ra khỏi cổ họng cũng không có dấu hiệu dừng lại, tiếng phát ra nũng nịu vô cùng.
Cái loại âm thanh đó đáng ra cô không nên phát ra!!!!
Về sau, mỗi một giây phút trôi qua, cảm giác thoải mái mãnh liệt xông đến, cô kêu lên một tiếng bén nhọn, cả người co ro lại một chỗ, trong đầu tựa như đang đốt pháo hoa đì đùng. Mà tất cả phản ứng này của cô đều rơi vào trong mắt Tô Hiển Ngôn. Phản ứng mờ mịt ngây ngô của cô như một loại thuốc kích thích khiến anh không thể nhịn được nữa. Vì vậy anh không đợi cô hồi phục lại tinh thần đã trầm người xuống, từ từ tiến vào…
Nhưng quá trình này không mấy thuận lợi.
Mới bắt đầu một chút cô đã hoảng sợ giãy giụa.
“Anh sẽ vào từ từ, em nhịn một lát được không?”
Giọng nói dịu dàng của anh làm cho Trình Tư Miên dần bình tĩnh lại, cô ngước mắt nhìn anh, chợt phát hiện trên trán anh đã đọng lại một lớp mồ hôi mỏng. Trình Tư Miên cắn răng nói, “Em, em không sao đâu! Anh tiếp tục đi!”
Nói tiếp tục…Thật sự anh đã tiếp tục.
Ban đầu đúng là chậm rãi từ tốn, nhưng một lúc sau khi trầm luân anh đã không kiềm chế gì nữa, anh rong ruổi trong người cô, bên tai là từng tiếng rên rỉ như có như không của cô, từng chút từng chút càng mạnh hơn.
Trình Tư Miên dần dần chịu không nổi nữa, cô biết lần đầu tiên nhất định sẽ đau, cô cũng đã chuẩn bị xong rồi! Bởi vì Tô Hiển Ngôn, đau thì tính là cái gì! Nhưng cô không ngờ mẹ nó lại đau đến như vậy! Cô cắn môi cố chịu đựng, chỉ có thể để cho âm thanh vụn vỡ tràn ra khỏi miệng.
Trong phòng là ánh đèn mờ tối, tiếng thở dốc dồn dập bủa vây bốn phía, trên ga giường có một vệt máu đỏ tươi, hình ảnh đó khắc cốt cả đời….
Một đêm này đối với Trình Tư Miên mà nói như một giấc mơ, trong mơ binh hoang mã loạn*, cô chỉ biết nộp vũ khí đầu hàng. Trong mơ mơ màng màng cô cũng không còn chút hơi sức nào mà vùng vẫy nữa, cổ họng cũng khô khốc, không nói được câu gì.
(Binh hoang mã loạn: Chiến đấu oanh liệt đến không còn gì nữa)
Sau khi kết thúc, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đàn ông cấm dục quá lâu thật đáng sợ.