NGÀY TÀN NGỤY CHÚA

Chương 18

Docsach24.com

m không giận anh chứ?

Cô gái mỉm cười.

- Có thể chỉ một chút thôi. - cô trả lời. Họ đã nói chuyện với nhau được mấy tiếng đồng hồ rồi.

Người đàn ông duy nhất đã từng làm việc này vớí Lily trước đây là tướng Xằng. Trong cuộc hôn nhân kéo dài 17 năm ấy, cô luôn là kẻ chỉ biết phục tùng và tuân theo những ý thích rất khác người của người chồng hơn cô 28 tuổi và cũng rất phong trần trong chốn tình trường. Ông ta luôn tự thỏa mãn nhu cầu tình dục của mình bằng việc chinh phục hết cô gái này đến cô gái khác, càng trẻ, càng trinh tiết thì càng hấp dẫn nhiều hơn. Cho dù luôn không tìm thấy khoái cảm khi ở bên vợ, nhưng với những cô gái khác thì ông ta sẵn sàng làm tất cả những gì có thể để chiếm đoạt và làm hại cuộc đời của những cô gái trong trắng ngây thơ.

- Với ông ta - cô tâm sự - không bao giờ có khái niệm gọi là khả năng cảm thụ mà chỉ đơn giản là sự chiếm đoạt. Ông ta luôn phải làm mọi cách để chiếm đoạt ngay cả vợ mình. Và để làm được điểu đó, ông ta luôn đòi hỏi vợ mình phải làm những điều mà em luôn cho là rất ghê tởm.

- Thế ông ta muốn cái gì cơ?

- Rất nhiều trò. Em không thể kể cho anh biết đâu. Xấu hổ lắm. Và đến khi em thấy quen với những thứ đó hoặc là em chấp nhận làm điều đó hay có một chút biểu hiện nào đó là em thích làm như thế thì nó lại khiến ông ấy mất hết hứng thú. Tới lúc ấy, ông ta lại muốn những điều còn bị cấm đoán nhiều hơn, càng hoang dại hơn và càng đồi bại hơn trước.

Theo lời kể của cô, cuộc sống tình cảm của cô ngày càng trở nên tồi tệ, quá đáng và thưa dần đi. Trong năm cuối cùng trước khi ông ta bị giết, họ chỉ làm tình với nhau khoảng hơn chục lần là cùng. Thực ra, viên tướng ấy cũng chẳng quan tâm tới điều đó nhiều lắm. Ở đâu mà ông ta chẳng có gái đẹp, đấy là chưa kể đến một cô nhân tình được nuôi giấu ở Đà Nẵng, người mà ông ta đã mua cho cả một ngôi biệt thự ở gần bãi biển Trung Hoa nổi tiếng.

- Bây giờ cô ta ở đâu rồi?

- Cô ta vẫn còn ở Đà Nẵng và đang quản lý một nhà hàng chuyên bán đổ ăn kiểu Pháp ở trên đường Hàm Nghi. Cô ta vẫn bảo là hai đứa con trai của cô ấy là con của ông Xằng. Nhưng đó không thể là sự thật.

- Tại sao em không ly dị đi?

- Không thể được.

Gia đình cô là một gia đình theo đạo Thiên Chúa, rất nghiêm túc. Ba cô sẽ không bao giờ tha thứ cho việc ly hôn. Ông ấy là người con út trong gia đình có năm người con và ông ấy đã gần năm mươi tuổi khi cô cất tiếng khóc chào đời. Mặc dù ở rất xa nhưng ông ấy vẫn còn là một hình tượng gia trưởng và đầy quyền uy giống như một người ông đối với cô trong suốt cuộc đời. Và mặc dù ở Việt Nam không giống như ở Ấn Độ, nhưng vẫn phải khẳng định rằng tương lai cho một người phụ nữ đã có hai đứa con và cho dù có xinh đẹp như cô đi chăng nữa vẫn có thể coi là hết sức ảm đạm. Kết hôn một lần nữa với những người bỏ chồng như cô luôn phải đồng nghĩa với sự dị nghị từ mọi người, phải mất tất cả những gì mà cuộc hôn nhân lần trước đem lại, đấy là chưa tính đến tình huống là ở tình cảnh này, sẽ chẳng có một người đàn ông Việt Nam tử tế nào muốn lấy cô về làm vợ. Lòng can đảm của cô khi đó cũng chỉ đủ để cô tự lý giải một điều rằng nếu cô ly dị thì cô sẽ chỉ tự làm cho tựơng lai của mình thêm phần ảm đạm mà thôi.

Trở thành một người phụ nữ khi còn đang ở cái tuổi thiếu niên đã khiến cho cô chỉ biết luôn phải sẩn sàng chấp nhận thực hiện những ái ân theo tất cả mọi cách, thậm chí đôi khi là rất quái dị mà ngưòi chồng dạy cô. Thế nhưng khi cô nhận ra rằng chồng cô cũng chỉ là một gã đàn ông có tính lăng nhăng không thể sửa được đang muốn dùng vợ mình để thử nghiệm những mánh khóe làm tình khác nhau mà hắn học được từ vô số những người đàn bà khác, thì quan hệ vợ chồng đối với cô đã trở thành một thứ gì đó quá nặng nề, đến nỗi cô quyết định là sẽ không thể tham gia vào một khi cô không có chồng nữa. Kết hôn khi chưa đủ 16 tuổi, cô trở thành một bà mẹ trước ngày sinh nhật lần thứ 17 của mình và lại trở thành bà mẹ của đứa con thứ hai khi chưa đến 18 tuổi.

- Đó là tất cả những gì về em. Tại sao nó lại đến như vậy? em cũng chẳng có ai để mà nói lên nỗi lòng của chính mình. Thế còn anh thì sao? Hãy kể cho em nghe về người tình đầu tiên của anh đi nào.

- Đấy là một người họ hàng của anh. Khi bố mẹ anh ly hôn, anh đã phải chuyển tới sống với vợ chồng hai bác ở Montreal. Hồi anh mới có 14 tuổi còn cô ấy 15 tuổi. Cô ấy đã dụ dỗ anh khi anh đang đến tuổi dậy thì. Hầu như suốt ngày, bố mẹ cô ấy phải làm việc ở ngoài cửa hàng. Cô ấy lại không có em trai hay em gái nào hết. Bọn anh bị bỏ mặc ở nhà có một mình suốt ngày này qua ngày khác. Và lâu rồi bọn anh cũng đã làm điều ấy. Bọn anh làm tình tới bốn hay năm lần gì đó mỗi ngày, rồi nói chuyện với nhau về tất cả mọi thứ. Và đấy cũng là lý do vì sao anh học tiếng Pháp nhanh đến vậy. Sau khoảng một năm được ở trên cái thiên đường ấy, mọi việc rồi đã đến hồi kết một cách nhanh chóng sau khi bọn anh bị tóm sống. Anh bị ném lên tàu trả về New York trong sự nhục nhã.

Anh nhìn sang phía cô và thấy rằng cô đang ngủ rất ngon lành. Họ tiếp tục nghỉ ngơi và chìm vào giấc ngủ lơ mơ sau đó thức giấc và lại làm tình một lần nữa. Rồi họ lại nằm ôm nhau trong màn, cô rúc đầu vào cánh tay anh mà bắt anh kể về những chuyện tình ái trước đây của mình và rồi cô lại kể về những khó khăn khác của cô - những nỗi vất vả mà cô đã phải đối mặt kể từ khi chồng cô qua đời; sự nhọc nhằn của cô khi phải nuôi dạy hai đứa con gái kể từ khi chúng bị mất cha.

Mặt trời đã lặn từ rất lâu rồi, bóng tối đã tràn ngập khắp trong phòng nên không còn nhìn thấy gì hết.

- Em biết là em đã làm cho anh hạnh phúc lắm không - anh thì thào hỏi nhỏ.

- Còn anh, anh đã làm cho em hạnh phúc hơn là anh thấy đấy.

Cả hai lại chìm vào giấc ngủ, nhưng D. Marnin đột nhiên thức giấc và nhẹ nhàng gọi cô dậy.

- Chúng mình không định về sao? - anh hỏi.

- Anh có đói không? anh yêu?

- Anh đói lắm rồi đây này.

Cô khoác lên người tấm vải mỏng và đi xuống nhà dưới đánh thức mấy người giúp việc mà với họ chẳng còn gì gọi là bí mật và cũng không bao giờ có thời gian làm việc thông thường. Sau đó cô dẫn anh vào nhà tắm, tại đây cô điểu chỉnh để nước nóng hơn rất nhiều và cô giúp anh kỳ cọ từng góc nhỏ trên cơ thể anh.

Khi họ bước vào nhà ăn thì đã quá nửa đêm và Đình Đình đang ngồi đợi họ với một nụ cười của một người bị mất ngủ. Cả hai người ăn ngấu nghiến toàn bộ số thức ăn có trên bàn - thịt gà nấu đông và salad khoai tây - và uống luôn cả chai rượu vang An-giê-ri còn lại. Với mái tóc buông xõa rối bù và một cặp mắt đầy ái ngại, Đình Đình rõ ràng không cảm thấy hài lòng với Lily một chút nào hết. Với tất cả những gì mà D. Marnin biết về cô thì đây nhất định là lần đầu tiên cô ăn mặc một cách thiếu thốn nhất và cô cũng cảm thấy thoải mái nhất. Sau bữa ăn tối, cô lại ôm chặt lấy cánh tay anh và dẫn anh quay trở vào trong màn. Nhưng cô cũng cảm thấy như anh có đôi chút lưỡng lự.

- Lái xe đi trong đêm tối như thế này không phải là một ý tưởng hay đâu anh ạ. Anh ở lại đây đêm nay với em chứ? - cô khẽ hỏi.

- Đúng ra thì anh không thể. Nhưng em đã thuyết phục được anh rồi đấy - anh trả lời.

Những màu xanh và màu đỏ trong các tấm bản đồ mà tướng Donnelly đã sử dụng trong mấy bản báo cáo gần đây cứ lập lòe trong trí óc của anh. Trong tất cả những tấm bản đồ đó, cả vùng này đều được tô màu đỏ.

Docsach24.com

Một tia sáng đầu tiên vừa len lỏi vào phòng qua khe cửa, bình minh đang lên phá tan sự yên tĩnh của một đêm tình ái. Không gian vẫn còn rất tĩnh mịch, Lily đã thức giấc còn D. Marnin vẫn đang say sưa chìm trong giấc ngủ. Thi thoảng đã có tiếng những con chim lách trách vọng ra từ trong những lùm cây gần nhà, tiếng côn trùng hồi đêm cũng đã thưa thớt hơn và nhường vào đấy là tiếng vọng của sự sống nơi núi rừng bắt đầu một ngày mới. Trong dãy nhà của mấy người phục vụ có tiếng một chiếc đài nào đó vọng ra tiếng một ca sĩ với bài hát buồn chiều miền biên ải. D. Marnin lật mình nằm ngửa ra.

- Anh dậy rồi sao? - cô hỏi.

Anh vươn tới ôm chật lấy cô và cô nép người vào bên cánh tay anh, đầu cô ngả hẳn vào vai anh.

- Chúc em một buổi sáng tốt lành - anh nói

- Em cũng chúc anh một buổi sáng tốt lành.

Trong khoảnh khắc đó, cả hai người cùng im lặng để lắng nghe giai điệu buồn buồn của bài hát.

- Bài hát đó nói về cái gì vậy? - anh hỏi - nghe hay quá đi mất.

- Về một người lính. Anh ta đang mơ tưởng về người tình của mình nhưng chiến tranh đã bắt họ phải xa nhau. Đấy là một đêm mưa thật dài và thật buồn nơi biên ải. Đã có thời gian nó bị bà chị Trần Lệ Xuân, người đã học cùng trường với em cấm, vì bà ấy cho rằng nó ủy mị và phản động quá. Nó có thể làm nhụt ý chí chiến đấu của chúng ta.

D. Marnin nhìn sâu vào đôi mắt cô, anh ôm chặt lấy cô vào trong lòng rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật nồng ấm.

- Anh không biết nói sao để em hiểu rằng em đã làm cho anh hạnh phúc đến mức nào đâu. - anh nói.

- Em cũng vậy - cô nhắc lại - em hạnh phúc nhiều hơn là anh có thể tưởng tượng ra đấy.

Cô khẽ gạt mấy sợi tóc đang che vào mắt anh và thì thầm

- Em chưa bao giờ biết đến một ngưòi thanh niên nào trước đây. Khi em chào đời thì bố em đã 50 tuổi. Khi em lấy chồng thì chồng em đã 42. Em không có anh trai hay em trai. Lúc học ở trường Lyce ’e ở Huế thì cũng toàn là con gái. Em chưa bao giờ có một người bạn trai hết. Anh có đồng ý làm bạn của em không?

- Được rồi em. Chúng ta sẽ làm bạn của nhau... mãi mãi nhé.

Họ hôn nhau thắm thiết và lại bắt đầu làm tình. Con vẹt Antoine ở góc phòng cũng đã tỉnh giấc và cất tiếng chào:

- “Ôi! Thật thú vị! Đến Chúa cũng phải thèm”.