Editor: AM
Chung Tử Kỳ không biết có nhân vật lớn sắp đến quầy hàng của hắn, lúc này quầy của hắn vẫn còn năm sáu người đang ăn, Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ làm mì xong liền ngồi vào bàn nghỉ ngơi với Triệu Thăng và Triệu Chính An.
"Tử Kỳ, ngươi nói xem, thuyền hàng chở gì?" Triệu Trữ tò mò hỏi, bởi vì chưa từng tiếp xúc cho nên trong đầu hắn không biết được thuyền hàng bán cái gì.
"Ta cũng không biết." Chung Tử Kỳ lắc đầu, hắn cũng chưa thấy bao giờ, nhưng mà vẫn có thể tưởng tượng ra: "Chắc là bán mấy thứ quý hiếm!"
Triệu Trữ gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy... Vì sao không bán ở phía Nam mà phải chạy đến phía Bắc?"
Đây là một loại thủ đoạn buôn bán mà Chung Tử Kỳ rất quen thuộc, ở cổ đại thế này, vật quý hiếm rất được hoan nghênh, người cổ đại xem việc buôn bán thế này có thể thành công, cho nên nhiều người dựa vào việc chạy thương để làm giàu.
"Chạy thương Nam Bắc này, các ngươi có biết vì sao có thể kiếm tiền không?" Chung Tử Kỳ thừa nước đục thả câu.
Triệu Trữ lắc đầu như trống bỏi, Triệu Chính An không hiểu nương tử đang nói gì, cũng lắc đầu góp vui, làm Chung Tử Kỳ cảm thấy buồn cười.
Nhưng Triệu Thăng ở bên cạnh lại có dáng vẻ đăm chiêu.
"Ví dụ, ừm... nói về cam ngọt đi, mọi người điều biết nó rất đắt tiền, chỉ có người giàu mới có thể ăn được, nhưng mà có tiền cũng chưa chắc đã mua được, bởi vì cam ngọt chỉ trồng được ở phía Nam, chỗ nào cũng có thể trồng được, rất tiện lợi, mà khí hậu phía Bắc lại không thể gieo trồng cam ngọt, như vậy thứ có thể thấy được ở khắp nơi ở phía Nam sẽ trở thành vật quý ở phía Bắc, cho nên giá cả cứ thế mà tăng cao, ngược lại, ở phía Bắc của chúng ta cũng có đồ tốt mà phía Nam không có, hiểu chưa?"
Triệu Trữ và Triệu Thăng lập tức hiểu ra.
"Tử Kỳ, ngươi biết thật nhiều!" Triệu Trữ sùng bái.
Triệu Thăng cũng rất bội phục, trong đó còn có một chút ngại ngùng, hắn một hán tử mà còn không bằng một tiểu ca nhi, Triệu Thăng âm thầm hạ quyết tâm sau này phải học hỏi nhiều thêm mới được.
Chung Tử Kỳ cười cười: "Là lúc trước A phụ nói cho ta biết." Chuyện gì cũng đổ lên đầu người đã mất, hắn cũng có chút ngại ngùng, nhưng nếu không nói như vậy thì sẽ bại lộ, cho nên chỉ có thể xin lỗi thân nhân của cơ thể này.
Tuy Triệu Chính An nghe không hiểu nương tử nói gì, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ bội phục của Triệu Thăng và Triệu Trữ, hắn lập tức tự hào: "Nương tử lợi hại nhất."
"Ai là lão bản?" Giọng nói lạnh lùng cắt ngang việc nói chuyện của bốn người, Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ lập tức ngẩng đầu nhìn đến nơi phát ra âm thanh, sau đó sửng sốt.
Không chỉ bọn họ ngây ngẩn, có thể nói quầy hàng rất yên tĩnh, người nói chuyện có dáng vẻ anh tuấn và một chút hung hăng, nhưng hắn không phải nhân vật chính, nhân vật chính là nam nhân còn xinh đẹp hơn ca nhi ở đằng sau hắn, đang phe phẩy quạt giấy, ánh mắt lười biếng đánh giá bốn phía, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy một chút ghét bỏ và khinh thường.
Chung Tử Kỳ thất thần một chút liền tỉnh táo, đứng dậy nói lạnh nhạt: "Ta là lão bản, hai vị muốn ăn gì?"
Triệu Trữ và Triệu Thăng lập tức đứng lên, cho dù bọn họ có vụng về thế nào thì cũng biết hai người này không phải là người thường, Triệu Chính An không hiểu rõ mọi chuyện cũng đứng lên theo.
Nhìn thấy hai người đang tới, trong lòng mọi người đều thầm đoán, đây là người trên chiếc thương thuyền kia sao?
Nam tử lạnh lùng nhìn lướt qua những người đang ăn: "Giống bọn họ, hai bát."
"Được, chờ một lát."
Trên quầy hàng có bốn bàn có vài người ngồi, chỉ có cái bàn trống duy nhất là bàn mà bọn họ đang ngồi, đám người Triệu Chính An lập tức tránh ra cho họ ngồi.
Đúng là Cao Hàn Cẩm có chút khinh thường quầy hàng nhỏ như vậy, trong ấn tượng của hắn, những nơi như thế này rất ầm ĩ và bẩn thĩu, nếu không phải có nhiều người nói đồ ăn ở đây rất ngon, chắc chắn hắn sẽ không đến. Nhưng mà cũng thật thú vị, dọc theo đường đi, hắn nhìn thấy quầy hàng toàn là đại thúc và a mẫu, đột nhiên xuất hiện người có gương mặt thanh tú như vậy làm hắn kinh ngạc, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn không có xoay người rời đi, hắn cũng muốn ăn thử xem mỹ vị là như thế nào.
"A Trác."
Nam tử lạnh lùng hiểu ý, lấy một cái khăn tay ra khỏi ngực, cẩn thận lau ghế và bàn, lúc này Cao Hàn Cẩm mới vừa lòng ngồi xuống.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt những người đang bận rộn. Triệu Trữ tức giận nói thầm: "Gì chứ, ghét bỏ chúng ta sao? Không thích thì có thể đi mà!"
Triệu Trữ không biết lời thầm thì của hắn đã bị nam tử lạnh lùng tên là A Trác kia nghe thấy.
Tuy Chung Tử Kỳ có chút mất hứng nhưng mà hắn biết có những người mắc bệch sạch sẽ, huống chi còn là nhân vật lớn, ghét bỏ cái quán nhỏ hẹp của hắn cũng là bình thường: "Được rồi, đừng nói nữa, làm xong rồi thì bưng lên đi."
Triệu Trữ và Triệu Thăng bưng bát mì lạnh lên bàn. Giọng nói thanh thuý của Triệu Trữ vang lên: "Mười văn tiền."
A Trác lấy mười văn tiền ra đưa cho Triệu Trữ.
Cao Hàn Cẩm nhíu mày nhìn đồ ăn trước mặt, trong bát không có chút mỡ nào, giống như toàn là nước, hắn cầm đũa kéo một sợi mì, bỏ vào trong miệng, sau đó dừng một lát, hắn phát hiện mì này kỳ lạ ở chỗ chính là nó lạnh, hèn chi được gọi là, gì ta? À mì lạnh!
Hắn lại gắp một đũa nữa, cho vào miệng, có hơi chua, trong vị chua còn mang theo cái ngòn ngọt nhè nhẹ, Cao Hàn Cẩm đã nếm qua rất nhiều mỹ thực, hắn có thể nói đây không phải là tuyệt thế mỹ vị gì hết, nhưng mà ở trong mùa hè nóng nực thế này thì nó chính là mỹ vị trong mỹ vị, ngay cả hắn cũng không thể không tán thưởng, ăn một chén mì giống như có thể thổi bay một trận khô nóng.
Đương nhiên hắn không biết nước mì toàn là nước giếng, đương nhiên là rất lạnh, không lạnh không được, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà có rất nhiều người đến ăn.
A Trác bất ngờ khi thấy thiếu gia vậy mà không kén cá chọn canh, trên mặt hắn xuất hiện một chút kinh ngạc, cũng ăn một ngụm mì, sau đó lập tức biết được nguyên nhân, thiếu gia của hắn rất là sợ nóng, nếu không phải không thể không đi a ngoài, chắc chắn thiếu gia sẽ ở mãi ở phía Nam. Còn nữa, bên trong mì này có vị ngọt và chua hợp với khẩu vị của thiếu gia, hắn vui còn không kịp, sao lại có thể ghét bỏ chứ.
"Hắc hắc, cho dù có ghét bỏ thế nào thì cũng thua dưới tay nghề của Tử Kỳ đó hả?" Triệu Trữ cực kỳ đắc ý.
Chung Tử Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, mì của hắn, hắn biết, phần lớn mọi người yêu thích nó đều là do nó mát mẻ, nói mỹ vị gì đó thì còn kém một chút.
Cao Hàn Cẩm ăn xong một chén liền no, hắn ngồi trên ghế nghỉ ngơi, đôi mắt phượng tuỳ ý đánh giá bốn phía, gương mặt Chung Tử Kỳ cứ thế mà rơi vào mắt hắn, Cao Hàn Cẩm híp mắt nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy rất quen mắt, luôn cảm thấy hình như đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu rồi, nhưng mà sao hắn lại không có ấn tượng? Không nghĩ ra được thì thôi, không nghĩ nữa.
"Lão bản, trả bát này." Lúc này có một a mẫu cầm bát đi lại.
Chung Tử Kỳ đáp lời, nhận bát của mình rồi trả cho a mẫu hai văn tiền.
Cao Hàn Cẩm cảm thấy hình như có bí mật gì đó? Hắn cầm bát của mình, nhìn nhìn đáy bát, gì đây? Có một cái kỳ hiệu dưới đáy bát, nhưng với tri thức uyên bác của hắn, vậy mà không biết đây là cái gì, giống như là chữ nhưng lại không phải là chữ.
A Trác cũng học theo dáng vẻ cầm bát của thiếu gia: "Thiếu gia, dưới này cũng có..." A Trác cũng không biết nên gọi nó là gì.
"Hả? Đưa ta xem."
Cao Hàn Cẩm nhận lấy bát của A Trác, phát hiện ký hiệu không giống, với nét viết của ký hiệu nầy cũng đủ để nhìn ra người viết nó là người có tri thức. Cao Hàn Cẩm lập tức hứng thú, hắn đứng dậy, từ từ đi đến bên kia.
"Ô... Tử Kỳ, ngươi xem người đó đang đến kìa." Triệu Trữ khều khều Chung Tử Kỳ.
Chung Tử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, đúng là người đó đang đi về phía hắn.
Hắn bình tĩnh cười nói: "Vị khách quan này còn cần cái gì sao?"
"Không, ta chỉ tò mò, lão bản ngươi viết gì dưới bát này vậy?" Khoé miệng Cao Hàn Cẩm nâng cao, nhìn vào ca nhi thanh tú trước mắt, nếu là ca nhi khác thì đã bị hắn mê hoặc mà đỏ ửng hai má từ lâu, nhưng mà làm cho hắn ngoài ý muốn chính là không chỉ có ca nhi này mà ca nhi bên cạnh hắn cũng không có phản ứng gì, chẳng lẽ mị lực của hắn đã tuột giảm rồi sao?
Nguyên nhân thật sự chính là Chung Tử Kỳ chỉ có suy nghĩ thưởng thức cái đẹp mà thôi, lại không có chút hứng thú nào, đó không phải là đồ ăn của hắn, mà Triệu Trữ thì lại cảm thấy nụ cười của Cao Hàn Cẩm giống như một con sói đang cười, vừa nhìn liền biết không có ý tốt.
Ngược lại, Triệu Chính An khẩn trương đi đến bên cạnh Chung Tử Kỳ, tức giận trừng Cao Hàn Cẩm, đừng thấy hắn ngốc, nhưng hắn có thể cảm nhận được uy hiếp, giống như người này cho hắn cảm giác khác lạ, hắn không biết cảm giác đó gọi là gì, nhưng mà mặc kệ là cảm giác gì thì cũng không ai được đến gần nương tử của hắn.
Cao Hàn Cẩm liếc mắt nhìn Triệu Chính An, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra được đó là một thằng ngốc, hắn không có hứng thú với đồ ngốc nên lập tức dời mắt về phía người ca nhi kia.
Chung Tử Kỳ nhíu mày, hắn không thích ánh mắt của Cao Hàn Cẩm khi nhìn Triệu Chính An, nhưng mà hắn không thể đuổi người nên chỉ có thể cười nhưng không hề vui vẻ: "Đây là ký hiệu ta tiện tay viết mà thôi."
"À? Ngươi biết chữ?"
"Hồi nhỏ phụ thân ta dạy, cho nên biết một ít."
Cao Hàn Cẩm gõ quạt vào tay mình: "Vậy... Nhiều bát như vậy, ngươi không sợ người khác bắt chước ký hiệu rồi gạt tiền ngươi sao?"
Chung Tử Kỳ không kiên nhẫn ứng phó, nhưng mà lai lịch người này không nhỏ, cho nên hắn chỉ có thể chịu đựng: "Mỗi người có một chữ viết, ta biết đâu là chữ của mình, nếu có người bắt chước được thì là do họ lợi hại, ta nhận thua."
Cao Hàn Cẩm cười ha ha: "Hay cho một câu nhận thua."
Sau đó cũng không hỏi nữa, sao hắn lại không nhìn ra việc người này không kiên nhẫn, từ nhỏ tới lớn, hắn chưa bao giờ bị đối xử như thế, nhất là ca nhi, hắn không biết mình đã chọc ca nhi này bao giờ, nhưng mà cho dù người này rất thú vị thì hắn cũng sẽ không tự làm mình mất mặt. Ăn uống no đủ rồi, hắn nên đi thôi.
Cao Hàn Cẩm cũng không có dừng lại ở thị trấn này, bán xong hàng hoá, ở lại một đêm, ngày hôm sau liền tiếp tục đi đến mục tiêu cuối cùng -- Kinh thành.