Editor: AM
Chung Tử Kỳ lo lắng hỏi Triệu Chính An: "Nếu không nói, ta sẽ không để ý tới ngươi."
Chiêu này, trăm trận trăm thắng, quả nhiên, Triệu Chính An lộ ra thần sắc bối rối, vội vàng nắm góc áo, sợ Chung Tử Kỳ bỏ lại hắn.
Chung Tử Kỳ nói: "Nói cho ta biết, làm sao vậy? Ai bắt nạt ngươi, nương tử trút giận cho ngươi."
"Không ai bắt nạt ta, là bắt nạt ngươi." Đột nhiên Triệu Chính An mở miệng nói, trong giọng nói còn mang theo tức giận và phiền chán.
Chung Tử Kỳ không ngờ mọi chuyện lại liên quan đến mình, hắn sững sờ một lát rồi hỏi: "Ai bắt nạt ta? Có phải đã nói gì với ngươi không?"
Triệu Chính An không dấu được Chung Tử Kỳ nên kể những chuyện mà hắn đã nghe được cho Chung Tử Kỳ biết, cuối cùng còn nói rất nghiêm túc: "Nương tử không phải người như vậy."
Tuy Chung Tử Kỳ tức giận vì người trong thôn nhiều chuyện, nhưng vẫn bị dáng vẻ tin tưởng của Triệu Chính An hấp dẫn: "Ta là loại người nào?"
Triệu Chính An nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Nương tử là nương tử tốt nhất thế gian." Triệu Chính An chỉ cảm thấy hình dung này là đúng nhất, nương tử tốt nhất, hắn không kiềm được vui vẻ mà nhếch mép cười rộ lên.
Chung Tử Kỳ cũng dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng xuất hiện một chút cảm động, không cần làm gì, chỉ cần một tiếng an ủi đã là tốt rồi, làm vết thương của hắn khép lại.
"Tốt lắm, chúng ta không tức giận, bọn họ thích nói gì thì nói, cũng không mất miếng thịt nào."
"Vì sao họ lại nói như vậy?" Đây là điều Triệu Chính An khó hiểu nhất.
Chung Tử Kỳ trầm ngâm một chút: "Bởi vì, ghen tị đó!"
"Ghen tị là gì?"
"Bởi vì chúng ta có một thứ, mà họ không có, cho nên bọn họ không vui, sẽ ghen tị."
Triệu Chính An nửa hiểu nửa không: "Chúng ta có thể cho họ không? Như vậy họ sẽ vui."
"Đó là của chúng ta, nếu cho bọn họ thì chúng ta không còn nữa, ngươi chịu không?" Chung Tử Kỳ đẩy vấn đề ngược trở lại.
"Ừ... Không cho họ, nương tử không nên mất hứng." Triệu Chính An không thèm nghĩ ngợi mà lập tức trả lời.
Chung Tử Kỳ rất vừa lòng, không phải hắn keo kiệt, mà là hắn phải phòng ngừa sau này có người đánh chủ ý lên người Triệu Chính An.
"Tốt lắm, không cần suy nghĩ nữa, ngươi đi múc nước cho ta đi, xách đến phía sau nhà."
Triệu Chính An đã giải quyết được vấn đề nên rất vui vẻ, cầm thùng nước sôi nổi đi đến bên cạnh giếng.
Chung Tử Kỳ yên tâm vào nhà, ba hài tử vẫn còn ngồi ở đó, nhìn thấy hắn liền kêu: "Tử Kỳ ca ca."
Trong nhà Chung Tử Kỳ không còn gì ngon để ăn, chỉ còn một ít trái cây nên hắn đem cho bọn hài tử: "Cầm ăn đi, hôm nay Chính An ca ca không thể chơi với các ngươi, sau này lại đến được không?"
Ba hài tử cầm trái cây vui vẻ nói lời cám ơn với Chung Tử Kỳ rồi chạy về nhà.
Chung Tử Kỳ khoá kỹ cửa rồi cầm dụng cụ đi đến vườn rau, đào đất, gieo hạt, tưới nước, lấp đất, chờ đến khi hai người làm xong thì bầu trời cũng đã sập tối.
Cuối cùng thì Chung Tử Kỳ cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, đây là lần đầu hắn làm, cho nên hắn rất mong chờ kết quả.
Buổi tối, Chung Tử Kỳ làm món lòng lợn xào dưa leo, canh xương hồi sáng vẫn còn dư, chỉ cần hâm nóng lên là có thể ăn, dinh dưỡng cân đối, Chung Tử Kỳ rất vừa lòng, Triệu Chính An ăn cũng rất no!
Ăn cơm xong, hai người thay phiên nhau tắm rửa rồi lên giường, cổ đại không có cái gì để giải trí, ngủ sớm dậy sớm chính là định luật. Bởi vì bận rộn cả ngày nên rất mệt, cho nên không tồn tại loại người mất ngủ, hai người vừa nằm xuống giường liền ngủ mất, không còn tâm tư để nghĩ đến chuyện này nọ.
...
Sông Đại Vận là con sông lớn chảy qua hai miền Nam Bắc, tuy không sâu, nhưng mà rất dài. Rất nhiều thuyền hàng phương Bắc dựa vào nó để vận chuyển hàng hoá đến phía Nam, mà phía Nam cũng như vậy, đem hàng lên Bắc bán với giá cao, đi mấy chuyến là có thể kiếm tiền, chỉ cần không gặp phải hải tặc là được.
Hôm nay lại là một ngày đầy nắng, cũng không có chút gió nào, thời tiết nóng nực đến nỗi khiến mọi người khó chịu.
Một chiếc thuyền lớn chậm rãi đến gần, lá cờ trên thuyền viết một chữ "Cao" tung bay dưới ánh mặt trời, tỏ rõ việc đây không phải một thuyền hàng bình thường.
"Thiếu gia, phía trước có một cái trấn nhỏ, ngài có muốn dừng lại nghỉ ngơi không?"
Có hai người đang đứng ở đầu thuyền, người nói chuyện chính là hán tử với dáng người cao lớn, lúc này hắn đang cúi người, nói đầy vẻ cung kính.
Mà nam nhân được gọi là thiếu chủ thì lại lười biếng dựa vào lan can, mái tóc đen nhánh rũ trên vai, da thịt tuyết trắng, diện mạo âm nhu lại mang theo chút anh khí, tóm lại, thoạt nhìn có chút yếu đuối, nghe thấy câu hỏi liền trả lời: "Vậy cập bờ đi, đi nhiều ngày như vậy rồi, phải nghỉ ngơi một chút, thuận tiện dỡ chút hàng hoá."
"Dạ." Nam tử cường tráng ôm quyền đi xuống phân phó công việc, người còn lại vẫn đứng ở đầu thuyền, ánh mắt nhìn về nơi xa, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt hắn trống rỗng, giống như đã lạc vào cõi thần tiên.
Việc buôn bán ở quầy hàng của Chung Tử Kỳ vẫn tốt như trước, hắn biết mình chỉ có thể bán ở mùa nóng, đến khi mùa hè trôi qua thì sinh ý cũng sẽ trôi theo.
Đến lúc đó nên đổi món khác kiếm tiền, thật ra bây giờ nếu muốn kiếm tiền nhanh thì phải buôn bán, chứ làm ruộng với ba mẫu đất hay là làm công cho người khác thì đều rất chậm, còn nữa, hắn và Triệu Chính An, ai cũng không thích hợp, cho nên hắn quyết tâm đi vào con đường buôn bán.
Sau này nếu kiềm đủ tiền thì mua một gian nhà lớn trong thôn, nuôi mấy người hầu rồi trải qua cuộc sống nhàn nhã cả đời, nghĩ thôi mà cũng thấy hạnh phúc rồi.
"Đi, đi nhanh, một lát lại không kịp."
"Không ngờ nó lại đến nhanh như vậy!"
Tiếng hỗn loạn vang đến từ xa, Chung Tử Kỳ liếc mắt liền thấy có rất nhiều người chạy đến bến tàu, người đang ăn mì trước quán cũng ngạc nhiên, vội vàng lôi kéo một ngừa vừa chạy đến hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao gấp như vậy."
Người nọ rất sốt ruột, vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa nói: "Có thương thuyền lớn đến."
Những lời này, giống như bom đạn làm bến tàu nổ tung, không phải... Là người dở hàng nổ tung, bọn họ biết có sinh ý đến nên mặt kệ mì trước mặt, vội vàng chạy đến bến tàu.
Trong nháy mắt, tất cả quầy hàng chỉ còn lại vài người, một nửa người chạy đến bến tàu là muốn tìm việc, nửa còn lại là đến hóng chuyện, ngay cả đồ ăn đã tốn tiền mua mà cũng không thèm ăn.
Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ giương mắt nhìn con phố trống trãi, lập tức thất thần, đúng là quá trái ngược mà.
Bến tàu ở phía bên trái, có thể thấy được nó bị rất nhiều người vây kín, ồn ào không thôi.
"Có phải bị doạ rồi không? Nhìn vài lần là quen thôi." Tống đại thúc nhìn thấy bốn người ngây ngốc liền cười hắc hắc, hắn mới không thừa nhận lúc trước mình cũng ngây người như vậy đâu.
Triệu Thăng gãi đầu hỏi: "Tống đại thúc, thường xuyên như vậy hả?"
Nhìn thấy tầm mắt bốn người đều dừng trên người mình, Tống đại thúc hắng giọng giả vờ làm người từng trải nói: "Không thường xuyên lắm, nhưng nếu có hiệu ứng lớn như vậy thì chắc chắn là thương thuyền có tiền có thế đến đây, những người đó muốn đi xem người nổi tiếng là gì thôi."
"À, như vậy à."
"Được rồi, cũng không phải là chuyện của chúng ta, dọn dẹp bát đi." Tuy Chung Tử Kỳ cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng hắn tỉnh lại rất nhanh.
Tuy Triệu Chính An rất muốn đi xem giống những người kia, thế nhưng hắn không muốn rời khỏi Chung Tử Kỳ, cho nên khi nghe thấy lời Chung Tử Kỳ thì hắn liền bắt đầu dọn dẹp bát đũa.
Bên kia bến tàu, lúc đầu mọi người rất sôi nổi, nhưng lập tức im lặng, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào cái người đang bước từ trên thuyền xuống.
Ở cái nơi nhỏ bé như bọn họ, rất ít khi có thể gặp được người như thế, tuy thương thuyền đi qua nơi này cũng có người có diện mạo đẹp, nhưng chính là không có người nào đẹp như thế.
Cao Hàn Cẩm nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt, đối với ánh mắt tán thưởng của những kẻ quê mùa này, hắn cũng rộng lượng cho bọn họ nhìn. Hắn mở quạt, nói với nam nhân ở phía sau: "Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo, ăn lương khô lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có thể đổi món.
Tuy Cao Hàn Cẩm là chủ nhân của chiếc thuyền này, thế nhưng đây là lần đầu hắn đi theo thương thuyền rời bến, cho dù hắn có kiêu ngạo đến cỡ nào, nhưng hắn cũng có suy nghĩ, hắn dùng thủ đoạn lung lạc lòng người, quả nhiên, gần nửa tháng ăn lương khô, những người trong thương đội đã không còn nhìn hắn với ánh mắt khinh thường nữa.
Nam nhân phía sau tuân lệnh, đi trước mở đường, Cao Hàn Cẩm phe phẩy quạt đi theo phía sau.
Khi xuyên qua đám người, hắn dừng lại một lát. Nở nụ cười mê người với ca nhi bên cạnh: "Vị ca nhi xinh đẹp này, xin hỏi nơi này có mỹ thực gì không?"
Vị ca nhi trẻ tuổi kia bị sắc đẹp mê hoặc, hai má đỏ bừng trả lời lắp bắp: "Phía... Phía trước, có quán mì lạnh."
"Cám ơn." Cao Hàn Cẩm vung tay áo lướt đi.
Thẳng đến khi hắn đã đi xa, ca nhi kia vẫn còn đang chìm trong say đắm, người bên ngoài không khỏi lắc đầu, âm thầm cách xa một chút, ca nhi như vậy, ai mà dám thú chứ.