131.
Studio.
Nhiếp ảnh gia:
– Tựa vào lưng ghế, hơi nghiêng người, gợi cảm một chút!
Lam Ngạo Văn nhíu mày:
– Gì cơ?
Nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ quay sang phía người đại diện:
– Người mẫu này đúng là rất có linh khí nhưng không hề phối hợp gì cả, bảo gợi cảm thì không đến nơi, bảo đáng yêu cũng không làm được, thế này làm sao mà chụp xong?
Lam Ngạo Văn bắt chéo chân, dựa vào ghế đạo cụ, duỗi người, ngáp một cái, thờ ơ nhìn nhiếp ảnh gia và người đại diện đang thương lượng:
– Nói xong chưa? Tôi mệt rồi.
Nhiếp ảnh gia và người đại diện bị khí tràng nữ vương này làm cho lạnh người một chút.
Lam Ngạo Văn đặt ngón tay lên thái dương:
– Nói xong rồi thì tắt quạt đi, gió thổi làm tôi đau đầu, sắp ngất đến nơi rồi.
Nhiếp ảnh gia:
– …
Người đại diện:
– …
Nhiếp ảnh gia giận tím mặt:
– Người mới mà dựa vào cái gì để hất hàm sai khiến như vậy?! Cậu ta coi mình là cái gì?! Ảnh đế thiên vương hay là động vật được bảo vệ cấp quốc gia?
Lam Ngạo Văn rất đương nhiên:
– Động vật được bảo vệ cấp quốc gia.
Người đại diện vừa khuyên bảo nhiếp ảnh gia đang tức tới sắp xỉu vừa tiến tới trấn an động vật được bảo vệ cấp quốc gia:
– Tiểu Lam à, đây là case đầu tiên của chúng ta, nếu không làm được thì chúng ta sẽ phải ăn không khí, ông ấy bảo cậu làm tư thế khêu gợi thì cậu cứ làm là được.
Tiểu Lam nhíu mày:
– Rốt cuộc thì tư thế gợi cảm là gì?
Người đại diện lau mồ hôi:
– Tư thế gợi cảm là… là… Nói chung là cậu cứ tưởng tượng người cậu thích nhất đang ở trước mặt cậu, cậu phải nghĩ đủ mọi cách để mê hoặc người ấy, để người ấy thân thiết cùng mình, chính là thế! Đấy là gợi cảm!
Lam Ngạo Văn hiểu một nửa, đặt hai chân xuống, thẳng lưng, hai mắt tỏa sáng:
– Thân thiết là chỉ…
Người đại diện khóc không ra nước mắt:
– Hức, thân thiết là… Là cùng người cậu thích hôn, ôm, làm một vài chuyện xấu hổ…
Ông ta tan vỡ đẩy kính mắt lên:
– Cậu sẽ không thể nào không hiểu cả mấy thứ này chứ hả?
Lam Ngạo Văn hai mắt nhìn vào khoảng không, lẩm bẩm:
– Chuyện xấu hổ… Giao phối sao?
Trong tiếng nhạc và khói lửa bốc lên.
Người đại diện:
– …
Nhiếp ảnh gia:
– A! Chính là biểu tình này! Trời ạ, quá sinh động, quá dụ dỗ! Mau bật đèn! Bật nhạc lên đi!
132.
Chiều tối, nam thần về nhà, thấy trên bậc thang có một đám mèo và Lam Ngạo Văn đang tựa vào đầu gối để ngủ. Mèo lớn mèo nhỏ im lặng, thỉnh thoảng chúng tựa vào chân cậu. Nam thần bỗng nhớ tới thật lâu trước đây, khi Tiểu Lam còn sống, mèo trong khu tập thể cũng rất thích quanh quẩn bên Tiểu Lam, anh không nhịn được mà thốt lên:
– Tiểu Lam…
Lam Ngạo Văn giật mình, ngẩng đầu, thấy nam thần mặc áo trắng đứng trước mặt mình, cậu khàn giọng:
– Anh gọi tôi là gì?
Nam thần:
– … Không có gì.
Trong mắt Lam Ngạo Văn lóe lên biểu tình thất vọng. Cậu đứng dậy, đi xuống bậc thang từ giữa đám mèo, ánh nắng chiều chiếu sau lưng cậu, trên những bậc thang cũng vương đầy ánh vàng, cậu như một vị vương tử của loài mèo, giơ tay về phía người dưới bậc thang:
– Hôm trước anh đưa tôi đi hẹn hò, hôm nay tôi dẫn anh đi.
Nam thần:
– Đi đâu?
Lam Ngạo Văn:
– Tới nơi mà tôi chỉ muốn đưa một mình anh tới.
133.
Nam thần theo sau Lam Ngạo Văn, nhìn thanh niên tóc xoăn màu mật ong đi vào ga tàu điện ngầm, rất quen thuộc đứng bên sân ga, quen thuộc theo dòng người lên xe, nghe tiếng báo trạm thì quen thuộc theo dòng người đi xuống, đưa anh tới một trạm xe bus để chờ xe, Lam Ngạo Văn lên xe trước, trả phần tiền vé cho cả hai.
Hai người nắm vòng treo, đừng gần cửa, nam thần không nhịn được mà hỏi:
– Tự cậu làm ra hả?
Lam Ngạo Văn cười với anh:
– Tôi rất có khả năng mà.
Đôi mắt cười cong cong như thú cưng kia làm trái tim nam thần bỗng đập mạnh, anh nghiêng khuôn mặt đang nóng lên sang một bên, nhìn mặt trời chiều như đang tan ra ngoài cửa sổ, còn Lam Ngạo Văn thì nhìn anh, cái nhìn thẳng thắn, chẳng hề né tránh.
Xe bus đã tới khu trên, Lam Ngạo Văn xuống xe, quay đầu lại đã thấy nam thần đứng trước một quán ven đường.
Lam Ngạo Văn:
– Anh mua gì thế?
Nam thần đem vòng cổ màu trắng ra, lại lấy chìa khóa móc vào vòng, đang định đưa cho Lam Ngạo Văn thì đã thấy cậu cúi đầu xuống.
Chẳng biết tại sao lại có cảm giác như đeo vòng cổ cho chó vậy…
Lam Ngạo Văn cúi đầu, giương mắt nhìn anh, lúc này nam thần mới trịnh trọng đeo chìa khóa lên cổ cậu.
Giây phút đeo vòng lên, anh cảm thấy Lam Ngạo Văn bỗng nhiên tĩnh lặng tới vô cùng, cứ như có thể hóa thành không khí.
Nam thần:
– Thế này sẽ không mất nữa.
Thanh niên tóc xoăn màu mật ong vẫn cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa trên ngực, cứ như thể đó là một viên kim cương 24 cara vậy.
Nam thần xoắn xuýt: Lẽ ra nên mua một cái đẹp đẹp.
Khi mặt trời sắp xuống núi, hai người tới một nơi hoang phế.
Nam thần theo Lam Ngạo Văn đi sâu vào bên trong, trong nháy mắt, những ồn ã đã cách họ thật xa. Ở trung tâm nơi này có một hồ nước, mặt trời chiếu bóng đồng cỏ lên nguồn nước, vậy mà lại ra một màu hồng.
Nam thần mìm cười:
– Cảm ơn, tôi thích lắm.
Lam Ngạo Văn cười cười, đưa tay vào miệng, huýt sáo.
Bốn bề bỗng vang lên tiếng động huyên náo, một lát sau, một chú mèo ngậm hoa hồng chui ra từ trong bụi cỏ, có vẻ nó hơi xấu hổ, tiếp theo là con thứ hai, con thứ ba,… Đám mèo đều đi ra từ trong bụi cây bãi cỏ, mỗi con đều ngậm một đóa hoa, là hoa hồng, là hoa bách hợp,… Trên mảnh đất hoang tiêu điều bỗng như nở rộ trong chớp mắt, cả vùng đất như hồi xuân.
Lam Ngạo Văn:
– Thích không? Kỉ niệm một năm chúng ta quen nhau.
Nam thần vừa cảm động vừa nghi hoặc: Một năm sao?
Lam Ngạo Văn cố chấp:
– Anh thích không?
Nam thần nhìn đại quân mèo ào lên như lũ trước mặt Lam Ngạo Văn để tranh công, trong lòng muốn cười:
– Sao cậu thích mèo thế chứ?
Lam Ngạo Văn nghiêng đầu nhìn anh, trầm giọng:
– Tôi thích là anh.
Một nụ hôn rơi trên môi nam thần.
Nam thần kinh ngạc nhìn đôi mắt thẳng thắn của thanh niên tóc mật ong, anh không thấy bất kì sự khó chịu nào, cảm giác cứ như bị mèo liếm một cái vậy.
Lam Ngạo Văn:
– Tôi không đưa anh tới xem mèo, tôi mang anh tới xem hoa. Anh thích không? Lãng mạn không? Tôi như thế này gợi cảm không?
Chẳng biết từ lúc nào mà Lam Ngạo Văn đã cởi cổ áo sơmi, cảnh xuân mê người trước ngực đều lộ hẳn ra theo cổ áo mở rộng. Thanh niên tóc mật ong túm lấy chìa khóa màu trắng trước ngực, nghĩ một chút, ngậm khóa vào khóe miệng.
Nam thần:
– …