Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo

Chương 27

128.

Chạng vạng.

Lam Ngạo Văn ngồi một mình trên bậc thang, vùi đầu giữa hai đầu gối, nghe tiếng mọi người tan tầm, tan học trở về nhà. Bỗng nghe thấy tiếng ô tô tới gần, cậu ngẩng phắt đầu lên.

Nam thần xuống xe:

– Sao cậu lại ngồi đây?

Lam Ngạo Văn ngẩng đầu:

– … Tôi làm mất chìa khóa rồi.

Nam thần tuy không nói gì nhưng ánh mắt đã rất xin lỗi:

– Ừ, không sao.

Lam Ngạo Văn:

– Sao muộn thế này rồi anh mới về. Đường đã lên đèn cả rồi.

Cậu nhớ tới tình tiết trong phim thần tượng, nhíu mày:

– Lúc tôi ở đây chờ anh, anh sẽ không hẹn hò cùng người khác đấy chứ?

Nam thần toát mồ hôi:

– Tôi không có bạn gái.

Dưới ánh mắt âm trầm của Lam Ngạo Văn, anh nói tiếp:

– Cũng không có bạn trai. Tôi đi siêu thị mua đồ.

Anh nhấc túi đồ mua trong siêu thị lên.

Lam Ngạo Văn bắt lấy cái túi:

– Tôi xách!

Nam thần bước tới mở cửa, nhìn thấy cảnh Lam Ngạo Văn đứng sau mình đang tìm hóa đơn mua sắm. Thanh niên tóc xoăn màu mật ong bối rối đứng dưới ánh đèn đường, len lén xem thời gian mua đồ, xem xong thì biểu tình lo lắng trên mặt mới trở thành yên tâm.

Nam thần quay đầu lại:

– …

Lam Ngạo Văn thấy nam thần quay lại, đứng hình:

– …

Nam thần:

– …

Hóa đơn trong tay Lam Ngạo Văn rơi xuống đất:

– … Anh sẽ không không cần tôi nữa chứ?

Nam thần chẳng hiểu gì cả:

– Tại sao?

Lam Ngạo Văn:

– Vì tôi xem hóa đơn của anh…

Nam thần:

– Chỉ là một cái hóa đơn thôi, không sao cả.

Tuy rằng ban nãy có để ý, thế nhưng thấy dáng vẻ khi cậu hỏi rằng liệu tôi có không cần cậu nữa hay không, dáng vẻ ấy hệt như một con mèo hoang đột nhiên có chủ nhân, sợ lại bị vứt bỏ một lần nữa, tôi nghĩ tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu.

Sau khi vào nhà.


Nam thần:

– Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, cậu muốn ăn gì? Lẩu? Bít tết? Hay là Pizza?

Lam Ngạo Văn ngồi sau bàn ăn, nhìn thật sâu vào mắt anh:

– Chúng ta ăn cơm rang trứng đi, tôi muốn ăn cơm rang trứng do anh làm.

Nam thần nhìn Lam Ngạo Văn lẳng lặng ngồi trong căn bếp không có ánh đèn, gật đầu:

– Được.

Rồi anh quay sang Tiểu Hạ:

– Tao mua cho mày Whiskas này.

Lam Ngạo Văn buồn bực nằm bò lên bàn cơm.

Nam thần:

– Sao không ăn? Bình thường cậu ăn ba bát mà?

Lam Ngạo Văn:

– Một bát là đủ rồi.

Nam thần:

– Tôi rang nhiều lắm.

Anh ăn một miếng, tiếp:

– Cậu không cần khách khí với tôi.

Lam Ngạo Văn đặt đũa xuống:

– Không phải khách khí với anh, là tôi không muốn mình béo, béo sẽ xấu.

Tôi xấu rồi, sợ anh sẽ không thích. Tuy tôi biết anh sẽ không như vậy… Cũng như tôi biết rằng anh sẽ không đi thang máy, đi dạo phố, hẹn hò, ăn uống, thế nhưng không nhìn thấy hóa đơn kia, tôi sẽ không an lòng.

Nam thần:

– Được rồi.

Rồi anh thu dọn bát đũa.

Lam Ngạo Văn bắt lấy tay nam thần, ánh mắt trong suốt:

– Chúng ta có thể ngủ chung một giường không?

Nam thần:

– … Cậu ngủ giường đi, tôi ngủ sopha quen rồi.

Lam Ngạo Văn quay đầu, nhìn sopha:

– Tôi cũng ngủ sopha.

Nam thần:

– Cậu không quen ngủ giường đó à? Ngủ sopha cũng được, sopha mềm lắm, nhưng lại chật, bình thường phạm vi xoay người của cậu khá lớn, có thể sẽ không quen.

Lam Ngạo Văn ngửa đầu, thâm tình như thú cưng:

– Tôi không có thói quen ngủ giường, cũng không quen ngủ sopha, tôi quen ngủ anh.

Nam thần:

– …

Lam Ngạo Văn ôm hông nam thần, mặt dán sát vào ngực anh, ánh mắt ưu thương nhìn vào đùi nam thần:


– Trước đây tôi vẫn ngủ anh, vì sao bây giờ lại không được?

Nam thần cúi đầu ngửi tóc và quần áo của Lam Ngạo Văn: Rõ ràng không có mùi rượu mà…

Lam Ngạo Văn:

– Chúng ta ngủ chung đi… Nếu thực sự không được…

Cậu rất không tình nguyện liếc về phía mèo đen vô tội bên chân mình, buồn buồn:

– Nó cùng ngủ với chúng ta cũng được.

129. Nhật kí của nam thần.

Hóa ra ngủ mình nghĩa là ngủ trên người mình.

Không hiểu vì sao bộ dáng Lam Ngạo Văn gối lên người mình ngủ lại khiến mình nhớ tới Tiểu Lam, bỗng nhiên mình lại có một kì vọng quái lạ, nhưng điều ấy là không thể.

PS: Vốn lo lắng cậu ấy xoay người sẽ rơi xuống giường, nhưng tối qua hình như cậu ấy không hề xoay người.

130.

Sáng sớm, sau khi nam thần ra khỏi cửa.

Lam Ngạo Văn ở trên giường tỉnh dậy, mở mắt ra, đi vào toilet.

Một lúc sau.

Tiểu Hạ ngửa đầu, hâm mộ nhìn Tiểu Lam cả người ướt sũng đang trần truồng đi ra:

– Meo meo miao

Tiểu Lam cúi đầu nhìn bản thân:

– Có gì hay mà hâm mộ, không có lông, anh ấy không ôm anh đây, cũng không sờ anh đây.

Cậu mở tủ quần áo của nam thần ra, chọn một cái áo khoác màu sữa mặc vào, vén một lọn tóc bên tai lên:

– Tóc vẫn ướt.

Tiểu Hạ nhảy lên nắp toilet, móng vuốt cào cào trước ngăn kéo:

– Meo meo miao

Lam Ngạo Văn nghi ngờ mở ngăn kéo ra, bên trong có một cái máy sấy.

Một người một mèo nghiên cứu cái máy sấy kì quái cả nửa ngày, vì đầu cắm dính nước nên khi cho vào ổ điện thì nổ “đôm đốp”, Tiểu Hạ vội vã nhảy ra xa.

Lam Ngạo Văn tiến tới gần ổ điện:

– Ban nãy là tiếng gì thế?

Không ngờ lúc này cậu chạm vào chốt mở, máy sấy ù ù thổi, Lam Ngạo Văn giật mình buông tay, mấy sấy rơi trên bồn, miệng máy sấy đối diện mặt cậu, hơi nóng thổi khiến mắt cậu không mở nổi:

– Đây là thứ quái quỷ gì?

Tiểu Hạ:

– Meo meo meo!

Đem tóc tới gần!

Lam Ngạo Văn ngồi xổm xuống, đem đầu để sát vào:

– Thế này phải không?

Tiểu Hạ nhìn cậu đẹp trai với mái tóc mật ong rối bù:

– Hình như có chỗ nào đó không đúng…

Khó khăn lắm mới sấy khô tóc, buộc mái tóc xoăn lại, buộc chắc dây giày, khoác balo vải của nam thần ra ngoài, Lam Ngạo Văn cúi đầu nhìn Tiểu Hạ đang ở bên cạnh tiễn mình, bĩu môi:

– Làm một con thú cưng chỉ ăn uống thôi thật là tốt.

Trong công viên.

Lam Ngạo Văn nằm ngửa trên ghế dài, đầu gối lên cánh tay, nhắm mắt nghỉ ngơi. Khuôn mặt tuấn mĩ dưới ánh mặt trời khiến cho mấy bạn gay chạy bộ buổi sáng đâm cả đầu vào cột điện.

Hơn ba mươi con mèo đã tập kết trước ghế dài.

Kỷ Kỷ ưu nhã khom lưng:

– Ngài báo hoa cao quý, xin chờ phân phó của ngài!

Lam Ngạo Văn đứng dậy, khoác balo lên:

– Từ hôm nay trở đi, ngày nào ta cũng sẽ rất bận, việc ở bên kia do mấy đứa phụ trách, có tình huống gì phải báo cho ta biết.

Kỷ Kỷ:

– Xin nghe theo phân phó của ngài

Chúng meo meo:

– Meo meo miao meo meo miao