Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 466: Tương Vân Sơn

Đoàn người tìm được một nhà trọ để nghỉ. Tuy rằng bởi vì đại hội khiến cho quận Bạch Lộ có rất đông người tới, nhưng quận Bạch Lộ thật sự là quá lớn, trừ phi là nhà trọ hoặc khách sạn xa hoa bậc nhất, nếu không sẽ không gặp hiện tượng kín phòng. Mấy người Lăng Tiêu lựa chọn loại nhà trọ bình thường này nên vẫn còn khá thoải mái.

Lăng Tiêu tới lần này chủ yếu để mở rộng tầm mắt, tăng thêm kiến thức và hiểu biết đối với Thánh Vực, tiếp theo, nếu có cơ hội thích hợp, Lăng Tiêu chuẩn bị chào mời một ít nhân tài trở về.

Tuy nhiên loại chuyện này không thể cưỡng cầu, hơn nữa hiện tại mình cũng không có căn cơ gì ở Thánh Vực, muốn mời gọi nhân tài cũng phải trả giá tương ứng, tối thiểu phải cho người ta thấy đi theo mình có hy vọng gì đó hoặc thu hoạch được thứ gì đó họ muốn.

Về điểm này, Lăng Tiêu vẫn có chút tự tin. Bất kể ở Tu Chân Giới hay là ở Thánh Vực, luyện đan thuật của hắn đều là một kỹ năng rất thần kỳ. Ở Tu Chân Giới, Lăng Tiêu nắm giữ vô số phương thuốc, thậm chí có rất nhiều phương thuốc thượng cổ quý hiếm, tuy nhiên khi đó hắn có cảm giác không bột đố gột nên hồ.

Bởi vì khi đó thật sự không có thiên tài địa bảo có thể để hắn thực nghiệm. Tài nguyên thiên tài địa bảo ở Tu Chân Giới càng ngày càng ít nên các loại đan dược quý báu cũng mất đi giá trị vốn có, thậm chí còn trở nên không đáng tiền. Sự coi trọng luyện đan thuật thuở xưa đã không còn.

Gần như tuyệt đại đa số môn phái đều nguyện ý lấy các loại phương thuốc của môn phái mình ra làm tài nguyên chung, khiến các tu sĩ ở Tu Chân Giới có thể hiểu được về lý luận về các loại luyện đan thuật, mà không đến mức nguy hiểm thất truyền.

Bởi vì tình huống này nên trong óc Lăng Tiêu có vô số phương thuốc quái thai. Thành tựu của hắn trong lý luận của luyện đan thuật gần như đạt tới Thánh Vực đệ nhất nhân!

Lăng Tiêu đi một mình trong màn đêm quận Bạch Lộ. Tòa thành lớn này dù ban đêm vẫn phồn hoa náo nhiệt, nơi nơi đều đèn đuốc sáng trưng như ban ngày

Quận Bạch Lộ tuy rằng ở trung bộ Thánh Vực nhưng không thuộc phạm vi thế lực của gia tộc nào. Trên thực tế, căn bản không một thế lực nào có thể hoàn toàn chiếm được toà thành khổng lồ thế này.

Cho dù hai nhà Mộ Dung và Nam Cung cũng không được!

Tuy nhiên, so sánh với Âu Dương gia không có căn cơ gì, Mộ Dung gia và Nam Cung gia đều có không ít kinh doanh ở quận Bạch Lộ. Đại thế lực đều cần nguồn tình báo, mà làm kinh doanh thì tiếp xúc với đủ loại người tam giáo cửu lưu, hoàn toàn là nơi tốt nhất để thu thập tin tức tình báo.

Đại ẩn ẩn ở nơi thành thị. Những lời này cũng dùng được trong Thánh Vực. Rất có thể một tiểu nhị cực kỳ bình thường lại là cơ sở ngầm của một thế lực cực lớn nào đó.

Lăng Tiêu cũng không dịch dung cải trang. Hình dáng bề ngoài của hắn hiện nay khác xa so với bức họa mà Âu Dương gia có, không cần lo lắng có sẽ bị nhận ra.

Nam châu đại hội, chia làm mấy mức đó khác nhau để thi đấu.

Cấp bậc Kiếm Thánh, cấp bậc Kiếm Thần, cấp bậc Tiên Thiên. Ba loại này đều có quy định trực tiếp là thực lực phải phù hợp điều kiện mới có thể tham gia. Kẻ làm bừa sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!

Về phần trên Tiên Thiên, khi tới loại cảnh giới đó thì chẳng ai thèm tham gia loại thi đấu này làm gì.

Trừ ba loại luận võ này thì có một loại hấp dẫn ánh mắt người ta nhất, gọi là bảng xếp hạng "Nam châu Chiến Thần bảng". Đọc Truyện Kiếm Hiệp


Khác với mấy loại trước, Chiến Thần bảng không hạn chế cấp bậc người luyện võ, cho dù cao thủ cảnh giới đại viên mãn muốn dự thi cũng không có bất cứ vấn đề gì!

Đương nhiên, trong Thánh Vực, người luyện võ cảnh giới Tiên Thiên trở lên rất ít khi công khai tham gia thi đấu, lại càng không dễ dàng xuất đầu lộ diện. Trừ khi trong số những giải thưởng của đại hội có gì đó cực kỳ hấp dẫn mới có thể thu hút một số cao thủ chân chính.

Đại hội nguyên vốn là hoạt động do mấy gia tộc cao nhất trong Thánh Vực Nam châu khởi xướng. Lúc đầu, không phải mười năm một lần mà là không có thời gian cố định, có lẽ năm, ba năm, có lúc lại hai, ba mươi năm. Có lần lâu nhất là hơn 50 năm. Lúc ban đầu, mục đích của nó là thu hút các nhân tài tới các gia tộc cao nhất này, thông qua một ít bảo vật, tinh thạch làm phần thưởng để hấp dẫn những người luyện võ không có thế lực nào để dựa vào. Chỉ cần có năng lực, sẽ giành được một tương lai tốt đẹp. Đối với rất nhiều người luyện võ, đây là một việc cực kỳ hấp dẫn.

Sau này, nó dần dần biến thành sự kiện được rất nhiều gia tộc đều tham dự, cung cấp tài chính, cung cấp phần thưởng, mục đích tự nhiên đều giống nhau. Những gia tộc này đều muốn thông qua đó, một là để nổi danh, hai là để mời chào nhân tài.

Mãi cho đến khoảng trăm năm gần đây, đại hội Nam châu càng ngày càng nổi danh, thậm chí ngẫu nhiên xuất hiện người luyện võ đến từ Trung Châu hoặc là Đông châu, Tây châu tới tham gia!

Từ 1000 năm trước đây, Nam châu đã hình thành liên minh Nam châu, được xưng là "Nam liên minh", trong đó có 118 gia tộc cấp cao nhất, 1325 gia tộc bậc trung, hơn 9000 gia tộc cấp thấp, gần như bao trọn toàn bộ các thế lực Nam châu.

Mà Nam châu đại hội mười năm một lần đã trở thành một sự kiện trọng đại của tất cả các gia tộc.

Đại gia tộc muốn củng cố địa vị, trung tiểu gia tộc muốn thăng tiến địa vị, tranh thủ thu hoạch càng nhiều quyền lực trong Thánh Vực, mỗi lần đại hội đều xuất hiện vô số ngựa ô. Lần đại hội năm này cũng rất được mọi người mong chờ.

Quận Bạch Lộ thật sự quá lớn, Lăng Tiêu bước chậm trong bóng đêm, ngẩng đầu nhìn đường phố rộng rãi thẳng tắp nhìn không thấy cuối, trên bầu trời thỉnh thoảng có người luyện võ bay qua.

Sau khi tinh thiết côn của Thiết Đản bị hỏng, tuy rằng lão Bạch hứa cho y một món vũ khí mới nhưng mới được vài ngày, Lăng Tiêu đã mang y đi nên chưa kịp lấy. Lăng Tiêu muốn tranh thủ tìm cho y một món vũ khí tiện tay ở đây.

Vừa lúc thấy bên đường có một cửa hàng vũ khí rất lớn, Lăng Tiêu bước vào. Bên trong lập tức truyền đến hàn khí kinh người. Đó không phải do con người phát ra mà là do các loại khí tức tự nhiên của các loại vũ khí treo trên tường.

Tinh thần của Lăng Tiêu rung lên, ánh mắt rơi xuống một cây rìu lớn.

Cây rìu này rất giống với cây rìu hai lưỡi mà Lăng Tiêu đã thu được trên Long Đảo, có điều cán rìu cao như đầu người, mỗi mặt rìu đều dài hơn một thước. Bởi vì nó quá lớn nên hàn quang lấp lóe sắc bén của lưỡi rìu khiến người ta có cảm giác cực kỳ áp bách.

Lăng Tiêu không kìm lòng nổi gật gật đầu, cũng chỉ có vũ khí lớn như vậy mới thích hợp cho Thiết Đản dùng.

Tiểu nhị của cửa hàng vũ khí thấy một người trẻ tuổi chừng 30 tuổi, diện mạo anh tuấn trắng trẻo nhìn chằm chằm vào cây rìu chiến khổng lồ này, trên mặt lộ ra một tia thần sắc cổ quái, bởi vì trước kia đều là những người có thân hình to lớn mới cảm thấy hứng thú đối với cây rìu chiến này. Loại người trẻ tuổi tuấn tú, phong độ như Lăng Tiêu thường yêu thích nhất những bảo kiếm có khảm các loại bảo thạch.

Lăng Tiêu nhìn mắt tiểu nhị, trực tiếp hỏi:
- Ta có thể cầm thử một chút không?

- Được, đương nhiên có thể.

Tiểu nhị chặc lưỡi, thầm nhủ: thử xem? Ngươi lấy nổi sao? Đừng để không cẩn thận rơi vào chân mình nha. Tuy nhiên tiểu nhị cũng biết bên trong Thánh Vực ngọa hổ tàng long, khách nói muốn thử một chút, vậy cứ để khách thử. Tiểu nhị còn đang suy nghĩ đã thấy Lăng Tiêu cầm lấy cây rìu chiến một cách dễ dàng như cầm một thanh bảo kiếm, khiến y há hốc mồm tưởng như nhét vừa cả một quả trứng vịt thật to.

Tiểu nhị ở cửa hàng vũ khí này cũng đã vài thập niên, bản thân cũng có thực lực Kiếm Tông. Nếu muốn nâng cây rìu chiến này, y phải vận dụng nội lực toàn thân vào cánh tay, sau đó mới có thể nâng lên được, nhưng cũng chỉ có thể nâng lên một, hai lần đã mệt tới mức thở hồng hộc.

Tuy rằng thực lực Kiếm Tông có thể phát ra kiếm khí cắt ngang một ngọn núi nhỏ nhưng không có nghĩa là sức lực của y lớn vô cùng. Đừng nói Kiếm Tông, cho dù là Kiếm Thần tầm thường, muốn tùy ý múa cây rìu chiến khổng lồ này cũng không thể thoải mái.

Bởi vì cây rìu chiến khổng lồ này nặng 1800 cân, do hàn thiết, tinh kim, xích kim và hơn mười loại kim loại hiếm hợp luyện mà thành! Có thể nói không chút khoa trương, trong toàn bộ Thánh Vực cũng không có mấy cây rìu loại này.

Thậm chí tiểu nhị còn không nhớ lúc trước là ai tạo ra nó, nhưng trong lòng y vẫn cho rằng, người tạo ra cây rìu này thuần túy là vì theo đuổi một loại dũng mãnh hoàn mỹ, hoàn toàn quên rằng sức mạnh của con người lớn tới mức nào. Nếu tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, dùng cây rìu này đương nhiên không thành vấn đề, nhưng vấn đề ở chỗ, có bao nhiêu người luyện võ cảnh giới Tiên Thiên thích múa may một cây rìu to lớn như vậy để chiến đấu chứ?

Ánh mắt tiểu nhị nhìn chằm chằm, đừng nói tiểu nhị, còn có mấy người đi dạo trong đêm nhìn thấy đều vẻ mặt không thể tin nổi nhìn người trẻ tuổi tuấn lãng này, sau đó nhìn tiểu nhị. Có một người không kìm nổi hỏi:
- Cây rìu này nặng bao nhiêu?

Tiểu nhị ánh mắt dại ra nhìn hắn một cái, nói:
- Một ngàn tám trăm cân.

Hà…

Trong phòng phát ra những thanh âm hít hà. Những người đó nhìn về Lăng Tiêu đều tỏ vẻ kinh hãi, thầm nói khí lực của người thanh niên này cũng thật là đáng sợ đi? Bởi vì không ai cảm giác được chút năng lượng dao động nào trên người Lăng Tiêu!

Nói cách khác, hắn hoàn toàn là dựa vào sức mạnh bản thân, cầm cây rìu khổng lồ này như cầm một món đồ chơi.

- Cây rìu chiến này bán thế nào?
Lăng Tiêu cũng không để ý tới ánh mắt kinh hãi của những người đó. Người khác suy nghĩ thế nào thì kệ họ. Lăng Tiêu chỉ nghĩ, Thiết Đản nhất định sẽ thích lễ vật này!

Tiểu nhị hơi sửng sốt, trong đầu xuất hiện một bức hình: một người trẻ tuổi anh tuấn, tiêu sái, phong lưu, phóng khoáng, mặt mũi trắng trẻo, múa một cây rìu chiến khổng lồ đầy sát khí… đó là một cảnh tượng thế nào chứ?

- A, ngài, ngài từ từ, ta đi hỏi ông chủ một chút.

Trong quán vũ khí có một người trung niên khuôn mặt gầy gò, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt vàng vọt, thoạt nhìn giống như bị bệnh nặng sắp chết, hỏi Lăng Tiêu:
- Khí lực của bằng hữu thật là lớn. Tại hạ Nam châu Tương Vân Sơn, xin hỏi bằng hữu là công tử nhà ai?

Mặc dù bên người Lăng Tiêu không có tùy tùng nhưng khí độ phát ra từ người Lăng Tiêu khiến người ta không dám coi thường.

Lúc này mấy người còn lại trong cửa hàng đều nhìn Tương Vân Sơn với ánh mắt ít nhiều kinh sợ.

- Người của Tương gia!

Nam châu có hơn một trăm gia tộc đỉnh cấp, Tương gia chính là một trong số đó, thế lực cực kỳ khổng lồ. Nếu tên bề ngoài bệnh tật này là người Tương gia, vậy vận khí của người trẻ tuổi kia… nghĩ vậy, mấy người kia đều nhìn Lăng Tiêu đầy hâm mộ.

Lăng Tiêu lắc đầu, thản nhiên cười nói:
- Không môn không phái, tại hạ chỉ là một người thường mà thôi.