Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 465: Tới quận Bạch Lộ

Trái tim Ngô Tú Nhi chợt trầm xuống. Ngay cả Ngô Dung đang mơ mơ màng màng trên giường cũng có thể cảm nhận được sự mất mát trong lòng tiểu muội, không kìm nổi liếc mắt đánh giá thanh niên mới cứu mình. Khuôn mặt của mình trẻ trung là giả nhưng người trẻ tuổi kia thì trẻ thực sự! Xét về tuổi thì hắn… khá xứng với tiểu muội. Cũng không biết gia thế của hắn ra sao. Xem bộ dạng của phụ thân, dường như khá vừa lòng đối với hắn.

Ngô Dung nằm đó, lòng miên man suy nghĩ. Y cực kỳ yêu quý tiểu muội của mình. Còn vị Ngô phu nhân cực kỳ tao nhã cao quý kia, thực tế đã hơn một ngàn năm trăm tuổi, nhìn có vẻ yếu ớt nhưng thực lực cũng đã là cảnh giới Kiếm Thần bậc sáu!

Ngô Tú Nhi là đứa con của nàng và Ngô Anh, trong một lần ngẫu nhiên cách đây hai mươi năm nàng mang thai và được sinh ra. Ngô Anh chỉ có ba phu nhân, trong đó hai người đã mất sớm, để lại ba người con trai, duy không có con gái nên lão yêu thương con gái mình tới cực điểm.

Nếu bỏ qua không đề cập tới thân phận gia chủ, đối với Ngô Anh, toàn bộ gia nghiệp của Ngô gia đều không thể quý giá bằng người con gái này.

Là anh ruột, đương nhien Ngô Dung cũng cực kỳ yêu thương em gái mình. Thấy muội muội mình hoa rơi cố ý, mà ân nhân cứu mạng lại dường như nước chảy vô tình, thậm chí lúc này Ngô Dung còn quên rằng Lăng Tiêu là ân nhân cứu mạng y, đang định nói một chút lại đột nhiên phát hiện, không biết nên nói gì cho tốt… đành phải nằm tại chỗ, cảm nhận không khí xấu hổ trong phòng.

Cũng may Ngô Anh là lão cáo già, phản ứng cực nhanh, lập tức nói:
- Thế nào, tiểu huynh đệ cảm thấy khó xử? Quên đi, ta để nó đi một mình cũng được.

Lời này lập tức dồn Lăng Tiêu vào góc tường, nếu không đáp ứng thì có vẻ mình không có khí độ nam nhân: chẳng qua đó chỉ là yêu cầu hắn mang theo một cô gái đi cùng mà thôi. Tuy nhiên, nếu đáp ứng thì Lăng Tiêu lại cảm thấy vướng víu.

Tuy nhiên Lăng Tiêu lại nghĩ: chỉ là một cô bé mà thôi, mang đi thì mang đi. Chỉ cần mình không có phản ứng với nàng, tin rằng không tới vài ngày, nàng cũng sẽ mất đi kiên nhẫn, có lẽ còn chủ động rời xa mình không biết chừng.

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu nói:
- Cũng được, chỉ sợ ta mang theo một cô gái, trên đường đi sẽ có chỗ bất tiện mà thôi.

- Sẽ không có gì bất tiện cả…

Ngô Tú Nhi thốt ra, sau khi nói xong, mới phát hiện mọi người trong phòng đang nhìn nàng, sắc mặt đỏ lên, vừa thẹn vừa mừng chạy đi ra ngoài.

Lão Bạch vẫn đứng ở một bên không lên tiếng, thấy thế không kìm nổi liếc mắt nhìn Lăng Tiêu, thầm nói tiểu lão đệ này quả thật là… số đào hoa!

Con gái duy nhất của vợ cả Ngô gia!

Đây là thân phận gì? Nếu đổi là người khác, còn không phải tranh nhau liều mang lao vào, vậy mà hắn lại tỏ vẻ muốn trốn tránh, tuy rằng đáp ứng nhưng rất miễn cưỡng… Chậc chậc, con bà nó, đây mới là thủ đoạn tán gái cao cường! Nếu năm đó lão Bạch ta đây có mấy chiêu này, à không, nếu có thể gặp tiểu huynh đệ này sớm, Tiểu Thúy của ta sao có thể bỏ ta mà đi? Lão Bạch ta cả đời cứu người vô số, nhưng không thể chữa được tâm bệnh của mình. Cuộc sống này quả là tịch mịch.

Nếu người trong thành Vọng Thiên biết đoạn độc thoại nội tâm này của lão Bạch, nhất định sẽ té xỉu cả đám.

Ngô Anh nhìn Lăng Tiêu thật sâu, giọng điệu bỗng nhiên biến đổi, nói:

- Tiểu hữu, trên đường đi, Tú nhi liền giao cho ngươi chiếu cố.

Ngô phu nhân vừa lòng nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt vô cùng mập mờ.

Trên giường bệnh, Ngô Dung chắp tay với Lăng Tiêu:
- Ân cứu mạng của tiên sinh, Dung suốt đời khó quên, xin ghi khắc trong tâm khảm, ngày sau tất có hậu báo. Tuy nhiên hiện tại, đành mặt dày muốn cầu tiên sinh một chuyện. Tiểu muội của ta tấm lòng đơn thuần thiện lương, còn có chút… có chút tùy hứng, mong rằng tiên sinh có thể rộng lượng khoan dung một chút. Chờ tiên sinh trở về, Dung nhất định quét dọn giường chiếu đón chào!

- Ách…

Lăng Tiêu quả thật hết chỗ nói đối với gia đình này. Nếu Ngô Anh và Ngô phu nhân coi trọng mình còn có lý, ít nhất bọn họ cũng hiểu biết một chút về mình. Nhưng gã Ngô Dung này… ngươi đi theo náo nhiệt làm gì chứ? Ngay tên của ta mà ngươi còn không biết, vậy mà dám phó thác muội muội cho ta. Gã này… thật không biết nói thế nào nữa.

Tuy nhiên Lăng Tiêu cũng có quyết định của chính mình, tình cảm là điều không thể miễn cưỡng được. Ở nhân giới, mình còn rất nhiều hồng nhan tri kỷ, tùy tiện người nào đều hy sinh rất nhiều vì Lăng Tiêu, đều chiếm một vị trí trong lòng hắn. Hơn nữa, tình cảm của Lăng Tiêu đối với các nàng đã hoàn toàn lấp đầy trái tim hắn, căn bản không có khe hở cho người khác.

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu cũng liền thoải mái, nếu Ngô gia lấy danh nghĩa trợ giúp, yêu cầu mình ở cũng nhau với Ngô Tú Nhi, như vậy hắn thà rằng rời khỏi thành Vọng Thiên này!

Thánh Vực này cực kỳ rộng lớn, cùng lắm thì rời khỏi Nam châu là được.

Cũng may người của Ngô gia đều có chừng mực. Trên thực tế, Ngô Anh cũng không hoàn toàn nhắm vào nhân tố lợi ích trong chuyện này. Đối với lão, con gái thích, vậy lão thích. Đồng thời Lăng Tiêu cũng thực sự ưu tú, vậy rất tốt.

Kỳ thật cho dù Lăng Tiêu cực kỳ bình thường, Ngô Anh cũng sẽ không ngăn trở hôn sự của con gái mình. Nhưng nếu Lăng Tiêu thực sự là một người bình thường, liệu Ngô Tú Nhi có coi trọng hắn không?

Nhớ ngày đó, Lăng Tiêu còn ở nhân giới, khi gặp Diệp Tử, nàng chỉ là một nữ kẻ trộm mà mình là một thành viên mạo hiểm đoàn đã dịch dung, còn bị người ta đá ra ngoài. Trên đại tuyết sơn, Diệp Tử cùng mình trải qua cửu tử nhất sinh, không rời không bỏ, mới chiếm được vị trí tuyệt đối lớn trong lòng Lăng Tiêu.

Khi Lăng Tiêu còn là một kẻ rác rưởi, Thượng Quan Vũ Đồng không hề cười nhạo châm chọc hắn như người khác mà ngược lại luôn bảo hộ, che chở cho hắn, cho nên sau này Lăng Tiêu mới có thể tiếp nhận nàng.

Isa, vì giúp đỡ Lăng Tiêu mà gặp phải khổ sở ở gia tộc. Trong những ngày Lăng Tiêu gặp khó khăn nhất, nàng vẫn kiên quyết đứng ra ủng hộ hắn, ủng hộ một nam sinh phi lễ bạn học nữ. Việc đó cần dũng khí tới mức nào?

Sự thật chứng minh, cô gái Isa yếu ớt đó chưa bao giờ thiếu dũng khí. Nàng luôn lặng lẽ ở bên cạnh Lăng Tiêu, không hề chủ động yêu cầu chút gì.

Phong Linh, đầu tiên là từ một sát thủ dần dần thích Lăng Tiêu. Nàng đã từng đường dài bôn ba, chịu bao khổ sở để cảnh báo cho Lăng Tiêu, nhiều lần gặp nguy cơ vẫn không từ bỏ. Tình ý như vậy sao có thể không nhìn?

Tống Minh Nguyệt lại cùng chung hoạn nạn. Ở di tích thượng cổ, nếu không có Tống Minh Nguyệt hiến thân cứu giúp, lần đó Lăng Tiêu không chết cũng phải lột hết da.


Trong số họ, chỉ có Hoàng Phủ Nguyệt nhìn như không trải qua nhiều việc với Lăng Tiêu, nhưng hai linh hồn cô đơn tương tự, cùng với… gia nghiệp to lớn của Lăng Tiêu ở nhân giới, nếu không có Hoàng Phủ Nguyệt, sao có thể huy hoàng được như hiện tại chứ?

Cho dù mãi cho đến hôm nay, rất nhiều chuyện lớn chuyện nhỏ của Thục Sơn kiếm phái vẫn không thể rời khỏi tay Hoàng Phủ Nguyệt!

Mà nàng Ngô Tú Nhi có cái gì đáng để Lăng Tiêu động tâm?

Việc này có lẽ có chút không công bình đối với Ngô Tú Nhi, bởi vì Lăng Tiêu không cho nàng thời gian và cơ hội. Nhưng duyên phận giữa người và người sao có thể dùng hai chữ công bình để suy xét chứ?

Cho nên, dọc theo đường đi tới quận Bạch Lộ, Lăng Tiêu gần như không hề nói câu nào với Ngô Tú Nhi. Điều khiến Ngô Tú Nhi phát điên chính là, thời gian mà Lăng Tiêu và đám thị vệ hộ tống giao lưu với nhau còn vượt xa thời gian nói chuyện với nàng.

Rất nhiều thời điểm, Ngô Tú Nhi cố ý tìm chút gì đó, muốn ầm ĩ một trận với Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu không hề nói câu nào, căn bản là không để cho nàng chút cơ hội.

Đến cuối cùng, Ngô Tú Nhi cũng đã nhìn ra, người này căn bản là không có nửa điểm cảm giác đối với nàng!

Nhưng Ngô Tú Nhi không phục, nàng không cam lòng chấp nhận bại bởi một ít nữ nhân phàm tục thế gian. Cho nên Ngô Tú Nhi đổi chiêu, kiên quyết quấn lấy Lăng Tiêu, bắt đầu trở nên dịu dàng, cực kỳ quan tâm đối với Lăng Tiêu, đồng thời cũng không nói nhiều vô ích nữa.

Cứ như vậy, ấn tượng về nàng của Lăng Tiêu quả thật có chút đổi mới, tuy nhiên, cũng chỉ coi nàng là một tiểu muội muội mà thôi.

Mặc dù cảm thấy có chút mất mát, nhưng Ngô Tú Nhi cho rằng mình đã tìm đúng phương hướng, chỉ cần cứ tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó, sẽ làm cho kẻ không hiểu phong tình này biết sự ưu tú của mình. Đến lúc đó, ta xem làm thế nào ngươi thoát khỏi lòng bàn tay ta! Hừ!

Dọc theo đường đi, bởi vì có đám vệ sĩ tinh nhuệ của Ngô gia hộ tống nên không hề có gì bất ngờ xảy ra. Những thế lực vốn nhằm vào Ngô gia dường như đã lặng lẽ trốn mất sau đêm đó, tuy nhiên Lăng Tiêu hiểu rằng, mặc kệ là Ngô gia hay những gia tộc đã phái ra thích khách, tất cả đều không thể thực sự từ bỏ. Có lẽ, khi mình trở lại thành Vọng Thiên, vận mệnh đã xảy ra biến hóa. Truyện Sắc Hiệp

Trên đường đi, Tiểu Sửu tìm tới một lần, mang Vạn Niên Giao mà Lăng Tiêu vẫn nhốt trong nhẫn đi. Tiểu Sửu nói tìm được một hồ nước hoang vắng không người, phát hiện bên trong dường như có thứ gì đó, nhưng bởi vì nó là ma thú phi hành, cho nên muốn mang Vạn Niên Giao tới xem dưới đó có cất giấu bảo bối gì hay không.

Vạn Niên Giao tự nhiên cực kỳ vui vẻ. Sau khi nó bị Lăng Tiêu thu phục, ném vào trong nhẫn, Huyền Thiên không có việc gì làm, muốn thu nó nó làm tiểu đệ, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm lại luôn rục rịch, phát ra khí tức khiến nó có chút sợ hãi. Ở trong hoàn cảnh này còn không bằng bị nhốt ở Băng Lam Thủy Quang Trận.

Cho nên, Vạn Niên Giao cũng cố không muốn làm kẻ địch với nhóc con thiểm điện ưng này, bởi vì luận về thực lực Tiểu Sửu còn không phải đối thủ của nó. Tiểu Sửu tự nhiên cũng không sợ Vạn Niên Giao. Là một ma thú đã sống rất lâu năm, chỉ số thông minh của Vạn Niên Giao không hề thấp chút nào.

Khi nhìn thấy Tiểu Sửu và Vạn Niên Giao, Ngô Tú Nhi cực kỳ ngạc nhiên. Các thị vệ của Ngô gia cũng đột nhiên phát hiện, vị Tiêu tiên sinh y thuật cao minh này hóa ra còn thần bí như vậy, dường như không chỉ biết tới y thuật.

Lăng Tiêu cũng vui vẻ thả cho Tiểu Sửu tự hành tu luyện, Vạn Niên Giao đi ra ngoài cũng tốt. Tựa như Kim Hổ, Lăng Tiêu không hề sợ y lẩn trốn. Chỉ cần y còn ở trong Thánh Vực này, nếu Lăng Tiêu thật muốn y trở về, chỉ cần một ý niệm mà thôi. Mặc dù để làm được như vậy, Lăng Tiêu cần phải đạt tới tu vi Độ Kiếp kỳ.

Tuy nhiên, bên trong Thánh Vực, thứ không đáng giá tiền nhất chính là thời gian, không phải vậy sao?

Nhoáng một cái đã hơn một tháng trôi qua, đoàn người phong trần mệt mỏi rốt cục đi quận Bạch Lộ, tòa thành thị lớn nhất Nam châu trung bộ. Cho dù người luyện võ cảnh giới Kiếm Thần, bay từ đông thành tới tây thành cũng cần thời gian nửa ngày.

Trong thành có hơn trăm vạn nhân khẩu, lớn hơn mấy mươi lần so với thành Vọng Thiên.

Cho dù là toàn bộ Thánh Vực, quận Bạch Lộ cũng là một tòa thành lớn tương đối nổi danh. Mà lúc này, quận Bạch Lộ vốn phồn hoa lại càng náo nhiệt hơn. Đại hội Nam châu mười năm một lần sắp sửa bắt đầu.