Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 384: Tình hữu nghị của Long tộc (p1)

Xem ra, bên trong Cấm địa của Thần thật sự là có bảo vật làm cho người ta điên cuồng.

Lăng Tiêu thầm kết luận, trên mặt nở một nụ cười chân thành, nhìn Long hoàng nói:
- Vị này ... có lẽ là Long hoàng bệ hạ nhỉ?

Trên khuôn mặt anh tuấn của Long hoàng cũng nở một nụ cười. Y gật đầu nói:
- Đúng vậy, bằng hữu nhân loại của ta.
Nói xong, t mới quay đầu nhìn Alice và Karina, than nhẹ một tiếng nói:
- Nữ hoàng Alice, thật lâu không gặp!

Alice cũng mỉm cười hơi mất tự nhiên, nói:
- Long hoàng bệ hạ vẫn còn trẻ như vậy, Alice thì đã già rồi.

- Được rồi, coi như xong đi, Alice. Cho dù không đáp ứng sự theo đuổi của ta thì nữ hoàng cũng không cần tự biến mình thành dạng này. Tưởng ra không biết rằng, Tinh linh tộc có suối nguồn sinh mạng, chỉ cần uống một ngụm là khôi phục dung mạo thanh xuân sao?

Long hoàng bật cười ha hả, nói ra những lời đủ để kinh thế hãi tục. Cả đám Long tộc đều quay mặt đi cười trộm. Đám Tinh linh tộc phía sau Alice đều trợn mắt há hốc mồm đứng ngây người, đại khái không thể tưởng được Long hoàng uy nghiêm vô cùng trong truyền thuyết lại xuề xòa như vậy, không ngờ vừa thấy mặt liền đùa giỡn tiền nhiệm nữ hoàng tôn kính nhất của bọn họ, cũng chính là đại trưởng lão Tinh linh tộc Alice.

Sắc mặt của nữ hoàng Karina xinh đẹp trẻ tuổi trở nên vô cùng khó coi. Các thế hệ Tinh linh tộc được chia thành hai loại, một loại là nữ Tinh linh có huyết mạch hoàng tộc, cầu nguyện tinh thần thần, sau đó uống suối nguồn sinh mạng. Nếu được Tinh linh thần đáp ứng, như vậy nàng sẽ tự mang thai, sinh ra một đứa con. Đứa bé đó sẽ được coi là người phát ngôn của Tinh linh thần, cũng chính là vua tương lai của Tinh linh tộc. Một loại khác còn lại chính là do những Tinh linh khác giới tính kết hợp với nhau sinh ra, mang trong mình dòng máu Tinh linh thuần khiết.

Trong Tinh linh tộc cũng có trường hợp thông hôn với ngoại tộc, cho nên mới có trường hợp xuất hiện dị tộc mang dòng máu Tinh linh là băng hải bí tộc. Tuy nhiên hành vi này bị Tinh linh tộc, vốn rất cao ngạo, coi là sự sỉ nhục to lớn, nếu không thì đã không phát sinh xung đột với Lăng Tiêu.

Tuy nhiên khiến Karina có chút không ngờ chính là, trên khuôn mặt của Alice, người mẹ mà nàng tôn kinh nhất, không xuất hiện vẻ phẫn nộ mà ngược lại còn có chút ngượng ngùng. Đọc Truyện Online

Karina khẽ mấp máy môi nhưng không hề phát ra âm thanh gì. Nàng bỗng cảm thấy, hết thảy sự việc diễn ra trước mắt đều có vẻ như không phải sự thật.


Trừ mái tóc hoa râm và mấy nếp nhăn trên mặt, ngoài ra có thể khẳng định khi còn trẻ, Alice nhất định là một mỹ nữ tuyệt sắc. Bà lườm Long hoàng một cái, thản nhiên nói:
- Tinh linh tộc tôn trọng tự nhiên, vẻ đẹp chỉ là bề ngoài, xin Long hoàng bệ hạ về sau đừng đùa nhàm chán kiểu này. Còn nữa, những gì mà tiểu tử đệ đệ của bệ hạ vừa nói đùa cũng coi như gió thoảng, không có gì cả.

Vừa rồi Long Vương đã nhỏ giọng nói chuyện với ca ca của mình bằng Long ngữ, cho nên Long hoàng chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn Alice rất mờ ám.

Điều này khiến cho đám Tinh linh tộc phía sau Alice đều trợn mắt nhìn Long hoàng. Tuy nhiên mấy Tinh linh già nua đứng bên cạnh Alice thì đều trầm mặc không nói gì, thậm chí quay mặt sang bên cạnh. Bọn họ quả thực không hề có tư cách xen mồm vào chuyện xưa, có lẽ là cả ngàn năm trước, giữa Long hoàng và tiền nhiệm nữ vương Tinh linh tộc Alice này.

- Đệ đệ yêu quý của ta nói gì? Ta không biết. Alice, nàng đã tới đây, chắc cũng có hứng thú đối với món đồ đó hả? Ta nghĩ, hay là chúng ta lại liên thủ như năm đó…

Long hoàng còn chưa nói hết thì đã bị Alice ngắt lời. Hai má Alice đỏ ửng, nói:
- Quên đi, chúng ta đi đây.
Nói xong, bà lại bổ sung một câu:
- Đương nhiên ... Nếu như đi tới đó, cũng nên hỗ trợ nhau nhỉ. Dù sao, tình hữu nghị giữa Tinh linh tộc và Long tộc vẫn trường tồn muôn đời, phải không?

- Đương nhiên, tình hữu nghị giữa ta và nàng vĩnh viễn không hề bị thời gian làm mai một.

Vẻ mặt Long hoàng cực kỳ tao nhã nhưng lời nói lại rất mờ ám.

Alice chịu không nổi sự đùa giỡn của Long hoàng, mang theo đám Tinh linh bay đi thật nhanh, trước khi đi còn nhìn Lăng Tiêu thật sâu, sau đó mỉm cười. Còn Nữ hoàng Tinh linh Karina thì hận không thể sớm rời khỏi đây. Nếu chỉ có một nhân loại khiến nàng căm hận thì thôi, không ngờ ngay cả mẫu thân tôn kính nhất của nàng cũng bị Long hoàng đùa giỡn. Điều này khiến người vốn căm thù sự thông hôn giữa Tinh linh tộc và dị tộc là Karina cảm thấy khó chịu gần chết.

Thậm chí trong lòng nàng còn hối hận, biết vậy thì đánh nhau luôn một trận với nhân loại vừa rồi. Có lẽ chuyện vừa rồi đã không xảy ra!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Long hoàng nhìn bóng dáng đám Tinh linh tộc biến mất, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, như thể lão Long hoàng đầy vẻ phong lưu vừa rồi không phải là y. Y quay đầu nhìn Lăng Tiêu chăm chú, sau đó nói:

- Tiểu bằng hữu nhân loại của ta, ngươi có biết vừa rồi ngươi gặp phải nguy hiểm chừng nào không? Chắc hẳn ngươi nghĩ rằng, dị tộc cũng giống như nhân loại các ngươi, thực lực hùng mạnh nhất chính là Kiếm Tôn bậc sáu nhỉ? Cho dù là trong nhân loại các ngươi, cũng có một số kẻ đã siêu việt Kiếm Tôn bậc sáu mà vẫn ở lại thế tục giới. Với thực lực hiện tại của ngươi, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống lại một Kiếm Tôn bậc sáu mà thôi, nhưng trong đám Tinh linh kia, còn có mười mấy tên siêu việt hơn cả bậc sáu, bậc sáu cũng có vài tên. Ngay cả nữ hoàng đương nhiệm, cô bé Kalina kia, cũng có cảnh giới đỉnh bậc sáu.

Lăng Tiêu thầm rùng mình, không thể tưởng tượng nổi ánh mắt Long hoàng lại sắc bén đến vậy, không ngờ có thể nhìn thấu một bộ phận thực lực của mình. Lại nói tiếp, đây có lẽ là người đầu tiên nhìn thấu một bộ phận thực lực của mình.

Nếu không đạt tới một cảnh giới nhất định, chắc chắn không thể cảm ứng được chút dao động chân nguyên nào trên người Lăng Tiêu. Cũng vì điều này mà rất nhiều người dám khiêu khích Lăng Tiêu, cứ nghĩ rằng năng lực của hắn chỉ là do tin đồn thổi phồng lên mà thôi. Những người luyện võ bậc cao đều có lòng tôn nghiêm và sự kiêu ngạo của bản thân, vì vậy có sự khinh thường người khác theo bản năng, hơn nữa… thoạt nhìn thì Lăng Tiêu chỉ là một chàng trai trẻ vô hại từ trên xuống dưới.

Lăng Tiêu thật sự là rất trẻ! Cho dù là hậu duệ của gia tộc người thủ hộ thì cao nhất cũng chỉ là một Kiếm Tôn bậc trung, vậy mà hắn chỉ là một nhân loại bình thường, sao có thể có thực lực quá mạnh mẽ được?

Long hoàng này… rốt cục có thực lực hùng mạnh tới mức nào?

Như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lăng Tiêu, Long hoàng mỉm cười thản nhiên nói:
- Ngươi không cần hoài nghi, thực lực của ta đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh bậc hai! Bởi vì ... chuyện của Long tộc, ta bắt buộc phải trì hoãn thời gian tiến vào Thánh Vực, cho nên ta có thể nhìn được thực lực của ngươi. Ngươi rất mạnh, bằng hữu nhân loại trẻ tuổi!

Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu nghe thấy có người tự thừa nhận mình có thực lực Kiếm Thánh, trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy rất hứng thú đối với Long hoàng, chiến ý vừa mới rút đi giờ không kìm nổi lại bốc lên. Đối với Thục Sơn kiếm tu, chiến đấu mới là phương thức tốt nhất để nâng cao thực lực!

Long hoàng sửng sốt, lập tức lắc đầu nói:
- Đừng nghĩ nữa, ta dùng thực lực Kiếm Tôn bậc sáu, chưa chắc là đối thủ của ngươi, còn nếu nhất thời không thu liễm được, bộc phát ra toàn bộ khí thế, chỉ sợ lúc đó cánh cửa Thánh Vực sẽ lập tức mở ra. Về sau chờ khi ngươi tới Thánh Vực, nếu có cơ hội, ta sẽ không ngại luận bàn với ngươi một phen. Trên thực tế, ta cũng rất ngạc nhiên, cao thủ của nhân loại rốt cục hùng mạnh tới mức nào.

Trải qua một hồi nói chuyện với nhau, Lăng Tiêu cảm thấy rất có hảo cảm đối với Long tộc. Hơn nữa, ai trong Long tộc có năng lực hóa hình, chỉ sợ thực lực kẻ đó sẽ không hề kém so với Kiếm Thánh bậc một! Thậm chí ... Chống lại người luyện võ nhân loại Kiếm Thánh bậc một, chúng còn nắm được ưu thế nhất định.

Khả năng phòng ngự và nắm giữ đối với nguyên tố của Long tộc thì nhân loại có nhìn từ xa cũng không kịp.

Hơn nữa, Long hoàng khiến Lăng Tiêu có cảm giác đó là một người, à không… một con rồng, rất tốt, rất chân thật, không dối trá, nếu so sánh với Nữ hoàng Tinh linh băng lạnh kia thì quả thật là một trời một vực.

Tâm tình rất vui vẻ, Lăng Tiêu chẩn đoán bệnh cho Long hoàng một hồi, sau đó kiểm tra các thành viên khác của Long tộc, phát hiện trong cơ thể Long tộc không hiểu vì sao đều tích tụ một lượng độc tố rất lớn.

Trên thực tế, phải nói tích lũy một lượng năng lượng rất lớn. Năng lượng này có lẽ đều là từ thức ăn hoặc đan dược hàng ngày của họ. Dù sao, bất kể là Long tộc hay Tinh linh tộc cũng không khác gì nhân loại, đều chỉ biết khắc khổ tu luyện.

Khi Lăng Tiêu nói ra điều này, sắc mặt Long hoàng cực kỳ âm trầm đáng sợ! Tất cả Long tộc bên cạnh y cũng vẻ mặt âm trầm. Đôi mắt Long hoàng thỉnh thoảng lại lóe lên, hơi hơi gật gật đầu, không nói gì.

Lăng Tiêu tự nhiên cũng không tiện hỏi chuyện riêng tư của người ta, hơn nữa, theo lời Long Đằng, đây cũng không phải sự việc gần đây của Long tộc. Dường như từ sau khi thượng cổ thần chiến, Long tộc dần dần đi vào suy sụp, từ một chủng tộc cực kỳ khổng lồ, chậm rãi biến thành như ngày hôm nay. Điều này có thể nói, cho dù có đầu sỏ gây nên thì y chưa chắc đã ở thế giới này.