Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 383: Tinh Linh tộc yếu thế (p2)

Nữ hoàng Tinh linh không kìm nổi dời ánh mắt sang nhìn khuôn mặt lạnh lùng của thanh niên nhân loại kia, ánh mắt phức tạp, trong lòng nghĩ: hắn rốt cuộc là ai? Có quan hệ thế nào với Long tộc? Sao Long tộc lại có thể vì một nhân loại mà cắt đứt quan hệ với Tinh linh tộc như vậy? Mà hoàng kim long có huyết mạch vương giả của Long tộc kia vì sao lại dám dùng phương thức triệu tập gần như cấm kỵ đó?

Tuy nhiên chiến ý hùng mạnh hừng hực thiêu đốt trên người Lăng Tiêu đã hoàn toàn chọc giận Nữ hoàng Tinh linh. Nàng vốn nghĩ cách nào bầm thây tên nhân loại đó thành vạn đoạn thì giờ này chỉ còn một ý niệm trong đầu:

"Mau chóng giết chết hắn!"

- Ngươi có vẻ muốn chiến, Long tộc hầu tiếp!

Bản thể khổng lồ của Long Vương phát ra hào quang màu hoàng kim cực kỳ chói mắt, trên đầu rồng dữ tợn là một đôi mắt không chút tình cảm, lạnh như băng nhìn chăm chú vào đám Tinh linh tộc ở đối diện.

Một nữ trưởng lão Tinh linh tộc thoạt nhìn ít n hất cũng hơn ngàn tuổi, mái tóc bạc phơ bay phất phới giữa không trung, đôi mắt cực kỳ linh hoạt, sắc bén, cả người toát ra khí thế cực kỳ hùng mạnh, không có chút gì là già nua cả. Bà ta cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Long Vương, thản nhiên nói:
- Long Vương, ta nhận được ngươi, ngươi là đệ đệ của Long hoàng, nhưng hôm nay, vì sao ngươi lại thực hiện hành động đối địch với Tinh linh tộc thế này?

Long Vương cười ha hả trên không trung, thanh âm như gầm rống, cuồn cuộn bay tới:
- Vì sao lại hỏi ta? Đi mà hỏi nữ hoàng của các ngươi! Chính cô ta đã ra quyết định, không thèm để ý tới sự tồn tại của Long tộc, muốn giết người mà Long tộc bảo hộ! Mà lý do cô ta đưa ra quả thực quá buồn cười! Lũ ngu ngốc các ngươi sao không suy nghĩ một chút. Băng hải bí tộc không chỉ có huyết thống Tinh linh tộc các ngươi mà còn có cả huyết thống Long tộc chúng ta! Không ngờ các ngươi không thèm để ý tới cảm xúc của Long tộc mà cho rằng đó là sự sỉ nhục của Tinh linh tộc, muốn đuổi bọn họ đi, thậm chí tiêu diệt sạch. Các ngươi có hỏi Long tộc nghĩ gì không? Hừ, sự sỉ nhục trong mắt các ngươi chính là niềm kiêu hãnh trong mắt ta!

Lúc này Lăng Tiêu mới được nguyên nhân khiến Long tộc liều mạng che chở cho mình. Bởi vì lúc trước nghe Ý Phong nói, bọn họ là một chủng tộc lai giữa Long tộc và Tinh linh tộc nên bị cả hai chủng tộc căm ghét, cho nên Lăng Tiêu căn bản không ngờ lão long kia lại có cá tính như vậy, không ngờ nói dị tộc hỗn huyết đó là niềm kiêu hãnh.

Tuy nhiên cứ như vậy, Long Vương quả thật cũng có đủ lý do để bảo hộ Lăng Tiêu, bảo hộ băng hải bí tộc! Cách hành xử của Tinh linh tộc quả thực rất độc tài.

- Karina, ngươi giải thích cho ta, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Trưởng lão kia nghe thấy Long Vương nói, cũng không hề nổi giận mà thản nhiên nói với Nữ hoàng Tinh linh.

Nữ hoàng Tinh linh dường như phi thường tôn kính trưởng lão này, thấy thế chỉ có thể buông tha tâm tư đối phó Lăng Tiêu, đi tới trước người trưởng lão, thái độ ấm ức kể lại sự việc một cách nhanh chóng bằng ngôn ngữ Tinh linh tộc.

Trưởng lão này nghe xong, nhăn mày thật sâu, nói mấy câu gì đó. Chỉ thấy vẻ ấm ức trên mặt Nữ hoàng Tinh linh lại càng tăng lên, trong đôi mắt xinh đẹp đã ngập nước, đồng thời trừng mắt nhìn Lăng Tiêu vô cùng oán hận.


Mà Lăng Tiêu trải qua loại quấy nhiễu này, chiến ý trên người cũng giảm đi rất nhiều, đồng thời cơn giận dữ cũng giảm đi đáng kể. Đối mặt với ánh mắt oán hận của Nữ hoàng Tinh linh, Lăng Tiêu làm như không thấy.

Đây là tự ngươi chuốc lấy, chẳng có quan hệ gì tới ta. Nếu các ngươi không tự gây chuyện, sao có thể phát sinh xung đột chứ?

Trưởng lão Tinh Linh tộc kia bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt như điện nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Tiêu, đồng thời hai luồng tinh thần lực hùng mạnh bắn thẳng tới. Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên vẻ mỉa mai, dùng tinh thần lực chắn trước người thành một tấm bình phong.

Tinh thần lực của Trưởng lão Tinh Linh tộc kia va chạm với nó, phát ra một trận vặn vẹo, cuối cùng không thể xuyên qua nổi tầng phòng hộ mà Lăng Tiêu dựng nên. Trưởng lão Tinh Linh tộc kia mở to hai mắt đầy vẻ kinh dị, đồng thời mở miệng nói:

- Tiểu tử nhân loại, việc hôm nay là Tinh linh tộc ta không đúng, mạo phạm ngươi. Ta đại diện cho Tinh linh tộc xin lỗi ngươi, nhưng ngươi cũng đã giết chết rất nhiều chiến sĩ tinh anh của chúng ta, chuyện này về sau coi như xong. Tinh linh tộc sẽ không tìm ngươi trả thù nữa, mà ngươi cũng không là địch của Tinh linh tộc, được không?

Lăng Tiêu cười thầm về trưởng lão Tinh linh tộc này. Nếu mình không ngăn trở được công kích của bà ta, chỉ sợ hiện tại đã biến thành ngu ngốc. Tuy nhiên trên đời này, thực lực là vua, người ta làm như vậy cũng không có gì đáng trách, nếu có thể dễ dàng giết chết, ai thèm chơi với ngươi chứ? Cũng chỉ có những đối thủ trên tài thì họ mới có thể coi trọng.

- Ban đầu ta cũng không định đánh nhau nhưng bọn họ muốn giết ta, tự nhiên ta phải trả đòn!
Lăng Tiêu thản nhiên nói nói:
- Khoanh tay chịu chết, tuyệt đối không là tính cách của ta. Ngươi đã nói tới đây, nếu ta không đáp ứng thì có vẻ lòng dạ hẹp hòi, tuy nhiên, hy vọng các ngươi có thể tuân thủ lời hứa này. Nếu Tinh linh tộc tới báo thù trước, như vậy ... ta tuyệt không sẽ thủ hạ lưu tình!

Lăng Tiêu nói xong, lạnh lùng đảo mắt qua khuôn mặt tuyệt mỹ và bộ ngực cao ngất của Nữ hoàng Tinh linh. Nữ hoàng Tinh linh xấu hổ, hơi thở dồn dập, vừa định nói gì thì tinh linh trưởng lão giơ tay lên, ngắt lời nàng:
- Bệ hạ, con của ta, con không thể làm như vậy, con sẽ mang toàn bộ Tinh linh tộc tới chỗ diệt vong.

- Nhưng… mẹ…
Nữ hoàng Tinh linh hai mắt đẫm lệ, nước mắt rơi lã chã, khóc không thành tiếng. Truyện Tiên Hiệp

Lăng Tiêu nhìn thấy há hốc mồm, khó trách trưởng lão tinh linh này nói chuyện có uy lực như vậy, không ngờ lại là mẹ của Nữ hoàng Tinh linh, thật đúng là… khiến người ta không ngờ!

Trưởng lão tinh linh giơ tay lau nước mắt ở má Nữ hoàng Tinh linh, vẻ mặt đầy yêu thương, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, hơi hơi gật gật đầu, nói:
- Ta đáp ứng ngươi, cao thủ của nhân loại. Hy vọng ngươi cũng có thể tuân thủ lời hứa của ngươi, không cần so đo với những tinh linh đã vô lễ với ngươi. Bọn họ đều đã chết đi, hơn nữa, hy vọng ngươi có thể đặt quan hệ chính thức với Tinh Linh tộc. Chúng ta quả thật là một chủng tộc yêu chuộng hòa bình và gần gũi tự nhiên. Ta có thể cảm giác được, hương vị tự nhiên trên người ngươi còn nồng đậm hơn hết thảy các nhân loại mà ta đã gặp, cho nên chúng ta không nên là kẻ thù.


Lăng Tiêu mỉm cười, cũng không thèm liếc nhìn Nữ hoàng Tinh linh đang toàn thân đầy hận ý, thản nhiên nói:
- Một khi đã như vậy, ai đi đường nấy là tốt rồi! Trở thành bằng hữu sao? Tạm thời ta vẫn chưa có ý định đó!

Mà Nữ hoàng Tinh linh lại chỉ ước gì Lăng Tiêu chết đi thì tốt hơn, làm gì có ý muốn kết bằng hữu với Lăng Tiêu. Nàng thầm oán giận, nếu mẹ nàng và mọi người không tới đúng lúc, chỉ sợ lúc này nàng đã chém chết hắn rồi, bởi vì lúc này nàng chính là báo thù cho những đồng tộc đã chết.

Trưởng lão Tinh linh dường như nhìn thấu tâm tư con gái mình, dùng ngôn ngữ Tinh linh tộc nghiêm khắc nói:

- Đừng quên chúng ta đi ra là vì cái gì! Nếu có thể nắm Thánh Vực trong tay, chỉ là một nhân loại mà thôi, con không giết hắn, chẳng lẽ không thể để cho người khác giết sao?

Nữ hoàng Tinh linh nao nao, lập tức trong mắt hiện lên một chút sắc thái vui mừng, nàng biết, mẫu thân tuyệt đối không thể nhìn mình chịu uất ức!

Mà trong lòng Trưởng lão Tinh linh cũng thầm thở dài, nếu thực sự có được Thánh Bia, một cao thủ nhân loại đúng là không cần phải nói tới, nhưng vấn đề là, bọn họ có thể chiếm được sao?

Thấy Long tộc đã bắt đầu phát động cấm kỵ triệu tập thuật, triệu tập đồng tộc tiến đến hỗ trợ, nếu thật sự giết chết tiểu tử nhân loại này, Long tộc và Tinh Linh tộc sẽ khó tránh khỏi phát sinh một hồi đại chiến! Tuy rằng mấy năm nay số lượng của Long tộc đang không ngừng giảm bớt, nhưng thực lực của họ vẫn rất hùng mạnh, ngay cả trưởng lão tinh linh cũng phải cảm thấy sợ hãi.

Trưởng lão Tinh linh nhìn Long Vương, ôn hòa nói:
- Tiểu tử kia, đừng khẩn trương như vậy. Ngươi xem, sự tình này không phải đã được giải quyết sao? Long tộc và Tinh Linh tộc hữu hảo đã nhiều thế hệ, sẽ không bởi vì một chút hiểu lầm liền đoạn mà cắt đứt , phải không?

Long Vương thấy Tinh linh tộc từ bỏ địch ý đối với Lăng Tiêu, cũng cảm thấy yên lòng. Lúc này, từ xa xa cũng thấy trong những đám mây lớn, có hơn mười con rồng to lớn đang cuồn cuộn bay tới.

Long Vương há cái miệng khổng lồ nói:
- Đương nhiên, Long tộc cũng là chủng tộc yêu chuộng hòa bình!

Từ xa truyền đến tiếng gầm như sấm rền của Long hoàng:
- Ai dám bắt nạt tộc nhân của Long tộc ta? Không muốn sống nữa sao?

Khóe miệng của Long Vương lại hơi co giật mấy cái, nói tiếp:
- Đương nhiên, trừ phi có người chủ động khiêu khích.

- Nữ hoàng Karina, Nữ hoàng Alice… Đã xảy ra chuyện gì?

Long hoàng lao tới như điện xẹt, vẻ mặt hồ nghi nhìn mọi người, , đồng thời thân mình hóa thành một trung niên nam tử, tướng mạo cực kỳ anh tuấn. Khi nhìn thấy Lăng Tiêu, trong mắt y bỗng nhiên bắn ra hai luồng hào quang nóng bỏng, thân thiết nói:
- Ngươi chính là Lăng Tiêu? Ha ha, rốt cục cũng được gặp ngươi. Xin chào, bằng hữu nhân loại của ta!

Trưởng lão Tinh linh, cũng chính là nữ hoàng tiền nhiệm Alice, đang định mở mồm nói gì đó, nhìn thấy chợt trợn mắt há hốc mồm nhìn Long hoàng, sau đó nhìn lướt qua con gái Karina cũng đang đứng ngây người. Thấy bộ dáng của Long hoàng, dường như nàng đã hiểu được điều gì đó