Ba người cùng sửng sốt, mũi tiêm của bác sĩ Triệu dừng lại.
“Cháu thử sắp xếp lại từ ngữ, nói lại một lần nữa xem?” Bác sĩ Triệu khom lưng, nhìn vào trong mắt Tề Trình, hỏi rất dè dặt và cẩn thận.
Lúc phát bệnh, Tề Trình sẽ hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, không nghe được tiếng động, cũng không thấy được bất cứ thứ gì, gần như không có tình huống anh có thể thốt ra được vài ba chữ như thế này.
Môi Tề Trình run lẩy bẩy, ánh mắt cố lấy lại tiêu cự nhưng vẫn không cách nào phát được ra tiếng, chỉ có thể tiếp tục kéo cánh tay Tề Ninh một cách vô ích.
“Chị không nói cho cô ấy biết.” Tề Ninh ngồi xổm xuống đối diện với Tề Trình, cô không dám chủ động đụng vào Tề Trình, chỉ có thể nâng cao giọng hơn một chút: “Cô ấy chỉ biết là camera có chức năng thu âm, ngoài ra không biết chuyện gì khác nữa.”
Khóe mày Tề Trình nhăn lại.
Tất cả âm thanh giống như bị ngăn lại bởi một lớp hơi nước dày đặc, lúc truyền tới lỗ tai đều mang theo tiếng vang, khó có thể nghe được rõ ràng.
Nhưng mà trong lòng bàn tay đang túm chặt của anh, hơi ấm của Tề Ninh là có thật.
Xung quanh rất sáng, thứ ánh sáng chói lóa làm mắt anh đau nhói, anh nhớ mang máng là trước đó anh đã tắt hết điện.
Cho nên, trong nhà thật sự có người tới, đây không phải là ảo giác.
Rốt cuộc anh cũng không thể nói rõ ra câu nói ở trong đầu, anh chậm rãi buông tay Tề Ninh ra, vùi đầu vào trong gối lăn qua lăn lại.
“Tình hình của cậu ấy tốt hơn nhiều so với dự đoán.” Là giọng của bác sĩ Triệu.
“Không cần phải dùng thuốc sao?” Là tiếng của anh rể Chu Cảnh Thước, giọng điệu giống như vừa trút được gánh nặng.
… Anh lại phát bệnh rồi sao? Mỗi lần phát bệnh đều phải làm phiền bọn họ tới tận đây, bởi vì sợ ông nội ở nhà cũ lo lắng nên Tề Ninh và Chu Cảnh Thước đều gọi bác sĩ Triệu tới trước, chờ đến khi tình trạng của anh đã tốt hơn thì mới nói cho mọi người biết.
Tầm mắt vẫn rất mơ hồ, nhưng mu bàn tay lại có cảm giác nhoi nhói.
Anh vẫn phải dùng thuốc sao? Cái loại thuốc kia luôn khiến anh hưng phấn đến mức mất ngủ.
“Cháu ra mồ hôi quá nhiều dẫn đến rối loạn điện giải*.” Giọng của bác sĩ Triệu đã rõ ràng hơn rất nhiều: “Không có thuốc loại SSRI** đâu, chỉ là đường glucose thông thường và thuốc an thần thôi, sẽ hỗ trợ cho giấc ngủ.”
Tề Trình nâng mắt, bởi vì mất nước lại cộng thêm thiếu dưỡng khí nên môi anh khô khốc, trước mắt lại tản đầy hơi nước.
“Cứ yên tâm ngủ một giấc đi đã, mọi người sẽ chờ truyền nước xong rồi mới đi, sáng sớm mai tôi sẽ tới kiểm tra lại cho cháu.” Bác sĩ Triệu mỉm cười, lần này không còn dùng đến giọng điệu công việc mà ông vẫn luôn dùng nữa.
Tự nhốt mình ở trong tủ quần áo một lúc lâu, lại bị mất nước nghiêm trọng nên sau khi thả lỏng, ý thức của Tề Trình rốt cuộc cũng dần trở nên mơ hồ, trước khi ngủ say vẫn nhớ rõ câu nói “ngoài ra không biết chuyện gì khác nữa” kia của Tề Ninh.
Người bên đối diện kia không hề biết gì cả…
Thật tốt…
***
“Tiến triển nhanh như vậy là chuyện tốt.” Chờ Tề Trình thϊế͙p͙ đi, trên mặt bác sĩ Triệu lộ rõ vẻ vui mừng.
Lần này Tề Trình đúng là phát bệnh, bình thường dưới tác dụng của thuốc tiêm và điều trị tâm lý, mỗi lần phát bệnh phải cần ít nhất là hai tháng mới có thể bình phục.
Thế mà lần này Tề Trình lại tự mình vượt qua được.
“Kiểm tra băng ghi hình camera ở hành lang mấy ngày nay xem sao.” Bác sĩ Triệu đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi: “Chắc chắn giữa cậu ấy và người bên đối diện kia đã xảy ra chuyện gì thì mới có thể tiến triển được như vậy.”
Trong căn nhà lớn này, trừ phạm vi sinh hoạt riêng của Tề Trình, những nơi khác đều lắp đặt camera với độ phân giải cao, mà trên tường trong nhà Tề Trình cũng có không ít nút bấm để xin giúp đỡ.
Vấn đề tâm lý của Tề Trình nghiêm trọng đến mức không thể tự xoay xở được nữa thì mới bắt đầu nhờ đến sự giúp đỡ của bác sĩ, biện pháp giải mẫn cảm hệ thống*** hoàn toàn không có hiệu quả đối với anh, thậm chí anh có thể chỉ vì một vài tiếng hít thở trong cùng một bầu không gian mà phát bệnh.
Bởi vì vậy nên ông cụ Tề mới đưa Tề Trình đến đây, cũng không ai ngờ được rằng, tới một lần, lại đã sống ở đây được gần mười năm.
Kiểm tra băng ghi hình camera rất nhanh, lần duy nhất hai người cùng xuất hiện được ghi lại quá rõ ràng giữa cuộn băng ghi hình hầu như chỉ có sự yên lặng.
Bởi vì sự tiến triển của Tề Trình nên tâm tình của bác sĩ Triệu rất tốt, vừa nhìn thấy cái khoảnh khắc Tề Trình ném cục giấy kia ra thì nhịn không được bật cười thành tiếng.
Chỉ có Tề Ninh từ đầu tới cuối vẫn không nói lời nào, sắc mặt không vui.
“Em không tin Trì Trĩ Hàm sao?” Chu Cảnh Thước hiểu rõ vợ mình, cô chỉ coi Trì Trĩ Hàm là một người đầu bếp, làm việc ở đây trong thời gian là ba mươi ngày, dùng khuôn mặt điển hình đối với tiền sử bệnh án của Tề Trình, thông qua ống kính camera làm anh hoảng sợ ba mươi ngày mà thôi.
Chuyện mà Trì Trĩ Hàm làm trong camera đã vượt quá ngưỡng này một cách nghiêm trọng.
“Cô ta không đơn giản.” Tề Ninh đưa ra một đánh giá không ngoài dự đoán của anh.
Trì Trĩ Hàm không đơn thuần như vẻ bề ngoài, rõ ràng là một người hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, thế nhưng lại cứ thích giả ngu trước mặt người khác, áp lực càng lớn thì lại càng tươi cười rạng rỡ hơn.
Cô thà rằng Trì Trĩ Hàm chỉ là một người ham tiền, lấy tiền làm việc, đừng bày ra những chuyện vô vị thừa thãi, cô cũng không ngờ rằng cái hành động xen vào việc của người khác này đã khiến cho bệnh tình của Tề Trình chuyển biến tốt đẹp hơn.
Nhưng mà bây giờ thì đúng là đâm lao thì phải theo lao rồi.
Cho dù có phải là nhờ Trì Trĩ Hàm hay không thì việc gần đây bệnh tình của Tề Trình đã chuyển biến tốt đẹp hơn cũng là sự thật, thậm chí anh còn hỏi cô vì sao, gắng gượng mở ra một khe hở từ trong thế giới khép kín của mình.
Sự cố chấp như vậy là lần đầu tiên Tề Ninh nhìn thấy trên người Tề Trình.
Mặc dù ngoài miệng Tề Trình không nói đến, nhưng những hành vi được thể hiện trong băng ghi hình của camera cùng với cách xử sự tích cực lạ thường của anh hiện giờ đều nói lên rằng anh muốn kết bạn, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh bệnh, anh có nhu cầu giao tiếp rõ ràng như vậy.
Thế mà lại là nhờ Trì Trĩ Hàm trong ngoài bất nhất kia.
Là Trì Trĩ Hàm, người mà rõ ràng là ghét cô, thế nhưng lần nào gặp cô cũng bày ra cái vẻ mặt tươi cười chào đón.
Cô từng mời nhiều đầu bếp riêng như vậy, không phải là chưa từng mời qua người nào có độ tuổi xấp xỉ Tề Trình, nhưng mà ba mươi ngày trôi qua, Tề Trình cũng chỉ vẽ thêm mấy bức tranh, ngoài ra cũng chẳng có gì khác thường.
Thế nhưng Trì Trĩ Hàm lại chỉ dùng đến mười ngày.
Diện mạo thật sự đúng là lời nguyền, cô không nên mạo hiểm như vậy.
“Cô đang lo Tề Trình gặp phải người giống như trước đó thì sẽ bị tổn thương lần nữa phải không?” Bác sĩ Triệu thở dài.
Chữa bệnh cho Tề Trình thật đúng là y như đang đánh giặc.
Tất cả các phương án điều trị đều phải đợi người nhà họ Tề bỏ phiếu quyết định, trong quá trình điều trị, chỉ cần Tề Trình xuất hiện dù chỉ một chút phản ứng đáng lo ngại thì phương án cũng sẽ có thể bị ngưng hẳn bất cứ lúc nào.
Ông hiểu được sự bảo bọc của người nhà họ Tề đối với Tề Trình, nhưng mà trên cương vị một người bác sĩ, ông đã nói không chỉ một lần rằng cứ như vậy sẽ có thể khiến cho bệnh tình của Tề Trình cứ thất thường mãi hoặc là chuyển biến xấu hơn.
“Tôi muốn lợi dụng Trì Trĩ Hàm để tiến hành điều trị cho Tề Trình theo phương pháp giải mẫn cảm hệ thống.” Lần này bác sĩ Triệu rất kiên trì: “Bệnh tình của Tề Trình vẫn luôn không thể áp dụng phương pháp này, đây có thể là cơ hội duy nhất.”
“Nếu Trì Trĩ Hàm thật sự đúng là một người không đơn giản thì lại càng là người thích hợp nhất làm đối tượng tiến hành giải mẫn cảm.” Bác sĩ Triệu chỉ chỉ Tề Trình đang nằm ngủ say trên giường: “Mười năm nay cậu ấy không ra ngoài, tôi vẫn luôn phản đối chuyện cậu ấy chỉ tiếp xúc với người nhà họ Tề.”
“Hôm nay thấy cậu ấy có chuyển biến tốt thì tôi mới nói ra lời này, với tình hình hiện tại của Tề Trình, nếu như tiếp tục không có tiến triển thì nhất định sẽ chuyển từ chứng sợ giao tiếp sang tự bế và uất ức ở mức độ nghiêm trọng, đến lúc đó thì thật sự là quá muộn rồi.” Bác sĩ Triệu lại đẩy gọng kính: “Nếu lần này nhà họ Tề vẫn phản đối phương án giải mẫn cảm hệ thống thì có lẽ tôi cũng chỉ có thể từ bỏ việc làm bác sĩ cho Tề Trình mà thôi.”
Phương pháp giải mẫn cảm hệ thống, ý trên mặt chữ, chính là để người bệnh liệt kê ra các tình huống gây sợ hãi với mức độ tăng dần, sau đó yêu cầu người bệnh lần lượt đối diện với từng tình huống một, bắt đầu từ tình huống gây ra ít sự lo âu nhất, từng bước từng bước khiến cho người bệnh thích ứng, cảm thấy hoàn toàn thả lỏng, sau đó lại tiếp tục tới tình huống khiến người bệnh lo âu nhiều hơn, cho đến khi tình huống gây ra sự lo âu ở mức độ cao nhất mà người bệnh vẫn không sợ hãi mới thôi.
Mà phương pháp điều trị như vậy nếu áp dụng cho Tề Trình thì có rất ít bước tiến hành, chỉ cần để mặc cho anh tiếp tục gần gũi với Trì Trĩ Hàm, đến lúc nảy sinh cảm tình thì để cho Trì Trĩ Hàm nói chuyện phiếm về nhà họ Tề với Tề Trình là được.
Nói một cách đơn giản thì là trực tiếp.
Nếu như không thành công thì sẽ gây ra tổn thương nghiêm trọng lần nữa.
Cũng có thể khiến cho Tề Trình cả đời này cũng không thể nào bước ra khỏi căn nhà này.
Tề Ninh cúi đầu, cô không thể nào làm ra quyết định như vậy: “Coi như ông thuyết phục được tôi rồi thì cũng không có nghĩa là nhà họ Tề sẽ để ông làm chuyện mạo hiểm như vậy.”
“Cô gửi bức ảnh này cho anh cả Tề Bằng của cậu ta, cứ để Tề Bằng tự đi thuyết phục là được.” Bác sĩ Triệu đi đến ô cửa sổ phía trước Tề Trình, vén ống tay áo của Tề Trình lên, trên đó có vết thương rõ ràng.
“Triệu chứng tự ngược trước khi chuyển sang chứng uất ức.” Bác sĩ Triệu đối diện với ánh mắt hoảng sợ của vợ chồng Tề Ninh, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là chuyện sớm muộn thôi, cậu ấy có thể kiên trì lâu như vậy là đã tốt lắm rồi.”
Làm hay không làm thì phía trước cũng đều là vực thẳm.
***
Lúc Trì Trĩ Hàm đưa bánh nhân táo đã làm xong tới cửa đối diện thì người mở cửa đối diện là một người đàn ông cô không quen biết, bầu không khí ngột ngạt đến mức cô chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
“… Bữa ăn khuya.” Cô nhút nhát nâng đĩa bánh trên tay, ánh mắt của người đàn ông này thật là đáng sợ.
“Trì tiểu thư?” Người đàn ông đi giày tây kéo lỏng chiếc cà vạt trên cổ, vươn tay phải về phía Trì Trĩ Hàm, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Tôi là Chu Cảnh Thước, chồng của Tề Ninh.”
Chu Cảnh Thước, chính là người khác họ sẽ cùng Tề Ninh nuốt trọn việc làm ăn của nhà họ Tề trong truyền thuyết…
Trì Trĩ Hàm không thể không vươn tay ra bắt tay anh ta một cái, cảm thấy nụ cười của mình sắp cứng đờ rồi.
Rốt cuộc là ai sống bên phòng đối diện kia, tại sao mấy người đến đây đều là người vai vế thế này.
Không có người nào là cô có thể chọc nổi… Cái cảm giác ngay cả bỏ chạy cũng không dám này…
“Mấy hôm trước cô làm trái với quy định trong hợp đồng, tự tiện nói chuyện với người bên này, chắc là cô biết chứ.” Chu Cảnh Thước đi lên trước một bước, đóng lại cánh cửa đối diện.
…
Trì Trĩ Hàm bưng đĩa lui về sau một bước, trong đầu gióng lên hồi chuông báo động.
“Chúng tôi không biết rốt cuộc cô mở miệng là có mục đích gì, việc chủ động lấy lòng người ở phía đối diện cũng không có ích lợi gì đối với sự nghiệp của cô đâu.” Chu Cảnh Thước đứng bất động tại chỗ, khóe miệng giương lên một độ cong, âm thầm tính toán.
Trì Trĩ Hàm cắn môi, nụ cười nhạt dần, không nói được lời nào.
Anh ta đang dùng thái độ mèo vờn chuột để đùa cô, lấy tư thế cao cao tại thượng để quan sát cô.
Thái độ khinh bỉ quá rõ ràng, cô cảm thấy lần này đã biết thế nào gọi là muốn cười mà cười không nổi rồi.
Nhiều tiền thì giỏi lắm sao, hơn nửa đêm còn đi uy hϊế͙p͙ cô như vậy là có ý tứ gì hả? Lòng tự trọng bị cô chôn sâu trong lòng bắt đầu cựa quậy đứng lên, vì dùng lực nên các đốt ngón tay đang bưng đĩa dần trở nên trắng bệch.
“Chúng tôi cũng không muốn làm khó Trì tiểu thư, đối với chúng tôi thì việc bồi thường tiền do vi phạm hợp đồng cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Chu Cảnh Thước vẫn duy trì kiểu nói lấp lửng, chỉ nói một nửa, một nửa còn lại dùng sự im lặng để diễn đạt, vô cùng hài lòng khi nhìn thấy sắc mặt của Trì Trĩ Hàm càng lúc càng khó coi.
Quả đúng là một cô gái thích giả ngu, nhưng mà tuổi vẫn còn trẻ, chưa trải nhiều, cho nên vẫn còn dễ dàng bị nhìn thấu.
Cô kiên trì không mở miệng, không hề cãi lại khi anh ta nói cô vi phạm hợp đồng, cũng không hỏi cô phải làm gì sau khi đã vi phạm hợp đồng.
Cũng chỉ có thể cứ bưng cái đĩa như vậy, bày ra khuôn mặt xanh xao, để mặc cho anh ta định đoạt.
“Chúng tôi sẽ tăng thêm điều khoản trong hợp đồng, cụ thể thế nào thì chiều mai sẽ tới nói chuyện với cô.” Nói xong thì cũng không định dây dưa với cô thêm nữa, xoay người mở cửa, sau đó lại đóng lại, không có chút lưu luyến nào.
Trì Trĩ Hàm vẫn duy trì tư thế bưng đĩa kia, nhìn sáu chiếc bánh nhân táo xinh xắn trên đĩa, sau đó vươn một tay ra, cầm lấy một cái bỏ vào trong miệng.
Mềm dẻo thơm nồng.
Cô chỉ có thể cứ để mặc cho người khác định đoạt như vậy, cho dù cái dáng vẻ không muốn cãi cọ như thế này dường như rất dễ khiến người ta tức giận. Tề Ninh như vậy, vị tiên sinh Chu Cảnh Thước này cũng thế, chẳng lẽ cô cứ phải thể hiện sự phẫn nộ của mình ra mặt thì mới gọi là thật lòng sao, tội gì mà tự mình làm khổ mình chứ…
Kết cục đều như nhau mà thôi, không bằng cô tiết kiệm chút sức lực.
Chỉ là vũng bùn này, dường như càng ngày cô càng lún sâu vào rồi.
* Rối loạn điện giải là tình trạng mất cân bằng của các chất khoáng trong cơ thể. Chất điện giải bao gồm các khoáng chất như canxi, clo, magie, phosphate, kali và natri. Chúng hiện diện trong máu, dịch thể và nước tiểu. Chúng có mặt và cũng được tiêu hóa kèm theo thức ăn, đồ uống, thuốc và các loại thực phẩm chức năng. Nếu các khoáng chất này không được duy trì ở tình trạng cân bằng với một nồng độ nhất định thì sẽ dẫn đến rối loạn chức năng của các cơ quan như tim và não.
** SSRI (selective serotonin reuptake inhibitors – tái hấp thu chọn lọc serotonin) chỉ chung một nhóm thuốc chữa trầm cảm, có thể gây gián đoạn cấu trúc giấc ngủ cũng như góp phần vào các dấu hiệu thoái hóa tế bào thần kinh sớm, do đó dẫn tới sa sút tâm thần.
*** Giải mẫn cảm hệ thống hay còn gọi là sự làm mất cảm thụ có hệ thống hoặc giải trừ cảm thụ có hệ thống (systematic desensitization) là một kỹ thuật đặc biệt thuộc nhóm biện pháp trị liệu hành vi (behavior therapy) trong điều trị bệnh trầm cảm. Với kỹ thuật này, bác sĩ sẽ dựa trên tiền sử bệnh để lập ra một danh sách các yếu tố kích thích đối với người bệnh, người bệnh được thôi miên và khuyến dụ nghỉ ngơi, sau đó sẽ được yêu cầu tưởng tượng ra một hoàn cảnh khiến người bệnh ít lo âu nhất. Nếu như sự nghỉ ngơi không biến tính, người bệnh sẽ được yêu cầu tưởng tượng ra một hoàn cảnh gây lo âu với mức độ cao hơn, cứ như vậy tăng dần mức độ kích thích, và sau một thời gian điều trị, người bệnh vẫn sẽ nghỉ ngơi dù đang nghĩ đến một hoàn cảnh gây ra lo lắng ở mức độ cao nhất.