Vì viết tờ giấy kia, Tề Trình đã dùng hết tất cả dũng khí của mình.
Là lần đầu tiên anh chủ động kể từ khi sinh bệnh, mà thứ thúc đẩy anh bước lên chính là bát vằn thắn nóng hổi tối hôm đó.
Phía trên rắc tảo biển, tôm khô, trứng dạng sợi mảnh, nước dùng, là một bát vằn thắn vô cùng phổ biến.
Là bữa ăn khuya Trì Trĩ Hàm tự làm cho mình, cũng không tốn quá nhiều sức lực, thế nhưng anh lại uống sạch cả nước dùng.
Anh cảm thấy bát vằn thắn này không liên quan gì đến công việc, chỉ đơn giản là người ở bên đối diện nấu thêm một chút mà thôi.
Vì có qua thì phải có lại nên anh nói chuyện camera có chức năng thu âm cho cô biết.
Cho nên anh dùng từng câu, từng chữ mà mình đã cân nhắc suốt bảy, tám ngày, nghiêm túc viết lên thực đơn.
Lúc đưa ra, cả người ướt sũng mồ hôi, giống như vừa bước ra khỏi mặt nước.
Anh thấp thỏm bất an, đây không phải là chuyện hay ho gì, bất cứ người nào biết rằng chuyện riêng tư cá nhân của mình bị rình ngó thì chắc chắn cũng đều sẽ rất tức giận.
Nhưng mà Trì Trĩ Hàm lại hoàn toàn không, xem xong thì còn khẽ cười với camera, làm dấu tay như thể không có việc gì.
Trên màn hình, khóe mắt cong cong, cười vô cùng thản nhiên, ngay cả động tác thái thức ăn cũng không dừng lại, giống như đã hoàn toàn quen với việc bị camera giám sát.
Chỉ mới mười ngày thôi, vị đầu bếp này dường như có năng lực thích ứng kinh người.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc.
Sau đó vô cùng chậm rãi buông chiếc bút dùng để vẽ trên mặt kính xuống, lập tức đi vào phòng vẽ tranh, sau khi đóng cửa lại, trong khoảng không gian trống trải chỉ còn tiếng cười ha ha như đứa ngốc của Trì Trĩ Hàm ở bên kia camera.
Cả ngày, mãi cho tới lúc tiếng chuông báo cơm được đưa đến vang lên.
Tề Trình đứng dậy, vì tư thế ngồi xổm để vẽ bị lặp đi lặp lại nhiều năm nên dáng đi của anh rất kỳ quái.
Mở ô cửa sổ nhỏ ra, lấy đồ ăn như thường lệ, nhưng không còn mở hộp đựng đồ ăn ra nếm thử như bình thường nữa. Trong khoảng thời gian này, vì đồ ăn mà vị đầu bếp bên kia làm rất hợp khẩu vị nên anh đã không đụng đến đồ ăn do má Lưu nhà mình làm nữa.
Anh lảo đảo cầm hộp thức ăn, lúc đi qua thùng rác thì vứt luôn vào đó.
Ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái.
Trời dần tối, đèn cảm quang tự động mà người nhà lắp đặt cho anh đã lục tục sáng lên, anh chậm rãi đi tới, tắt từng cái một.
Xung quanh lại tối mịt.
Chỉ có ánh sáng từ màn hình theo dõi, Trì Trĩ Hàm đang ăn bữa tối của mình trong phòng khách, trên màn hình Ipad là một chương trình giải trí nào đó, tiếng cười rất khoa trương.
Tề Trình cười tự giễu, đáng lẽ anh nên sớm nghĩ ra, làm gì có người nào mà vui vẻ như thế chứ, lúc rửa rau mà miệng cũng có thể ngâm nga hát, mười ngày không ra khỏi cửa mà chẳng hề có chút dáng vẻ suy sụp hay chán nản, ngày nào cũng thức dậy đúng giờ, quần áo đều là màu sáng rực.
Hơn nữa, lúc ăn cơm đều sẽ xem mấy chương trình giải trí mà người ta cười rất khoa trương như thế.
Rõ ràng cô đã sớm biết chuyện camera có chức năng thu âm, mười ngày ở chung, thì ra cô cũng giống như tất cả mọi người bên cạnh anh, mọi hành động đều là vì trị bệnh.
Trị bệnh không phải là chuyện xấu, anh vô cùng khát vọng được cứu chữa.
Nhưng mà mấy năm nay, tất cả các hành vi giao tiếp bên cạnh anh đều có liên quan tới trị bệnh.
Ngay cả một người xa lạ vốn chẳng có chút liên quan gì như vậy cũng biết rằng ở bên cửa đối diện là một con quái vật vĩnh viễn không dám ra khỏi cửa.
Vậy tối hôm đó, cô hỏi anh đồ ăn có hợp khẩu vị không, rốt cuộc là mang theo tâm tình như thế nào? Muốn tìm kiếm cảm giác mới lạ? Hay là thật sự quan tâm?
Đáy mắt có chút lạnh lẽo, Tề Trình đứng giữa bóng tối, lại mò mẫm tới tủ quần áo.
Anh có nơi mà anh nên ở lại, anh vốn không nên mang ảo tưởng không thực tế, ngoại trừ người nhà, tất cả những người tỏ ra thân mật với anh đều là vì nhận tiền của nhà họ Tề, đều là vì bệnh của anh.
Anh là người mang bệnh, được quan tâm cẩn thận, là một người mang bệnh được đặt trong tủ kính có thể bị cảm giác sợ hãi nghiền nát bất cứ lúc nào.
***
Tin wechat cô gửi cho Tề Ninh vẫn chưa được phản hồi, bởi vì Tề Ninh là người cao ngạo nên cô cũng chẳng để việc này vào trong lòng.
Ngày nghĩ nhiều thì đêm sẽ nằm mơ, đã hai đêm nay Trì Trĩ Hàm đều gặp cùng một giấc mộng kỳ lạ như nhau, trong mộng có một ông già không thể mở miệng, đứng trong bóng đêm vươn bàn tay trắng bệch về phía cô, run run rẩy rẩy cầu cứu cô, nhưng chuyện duy nhất cô có thể làm cũng chỉ là dùng sức ném cho ông ấy một cái bánh bao thịt…
Lúc tỉnh lại luôn là một đầu ướt đẫm mồ hôi.
Cái loại giấc mộng vừa hoang đường vừa khôi hài này không biết là vì sao mà có, nhưng mà vẫn khiến cho lòng cô nặng trĩu.
Chuyện của người có tiền, cô vốn không nên tò mò, nhưng mà cô vẫn thấy được rõ ràng, một người sống sờ sờ bị đưa đến một nơi hoang vu không người ở, sáng sớm mỗi ngày sẽ có một nữ quản gia tầm 60 tuổi mặt mũi hiền lành chất phác đi vào cửa đối diện, sau đó buổi chiều sẽ rời đi.
Mười ngày, bên cửa đối diện ngoài người đó và người nữ quản gia kia thì không hề nhìn thấy bất kỳ sinh vật sống nào khác, ông ấy tự khép mình đến nỗi cô vừa đột ngột mở miệng đã dọa cho ông ấy chạy mất.
Rốt cuộc là mắc bệnh gì, nghiêm trọng đến mức không cần nhìn thấy mặt trời như vậy.
Trong đầu không khống chế được vẽ ra đủ loại suy đoán, Trì Trĩ Hàm ra sức vỗ vỗ mặt mình, nhắc nhở bản thân lần thứ một vạn rằng cô chỉ làm ở đây một tháng, người bên cửa đối diện kia sống tốt hơn cô nhiều, không phải lo cơm ăn áo mặc, ở nhà to, có người phục vụ đủ loại đồ ăn ngon.
Ví dụ đi, thực đơn bữa khuya hôm nay, ông ấy chỉ rõ là bánh nhân táo tàu*.
Làm loại bánh này rất kỳ công, đòi hỏi phần giữa có dạng như lông mày, vỏ ngoài cũng phải có hình dáng giống lông mày, lúc làm vỏ bánh phải tuân theo quy trình tỉ mỉ, không thể qua loa bất cứ giai đoạn nào, như vậy thì lúc chiên lên với dầu mới có thể ra chiếc bánh có từng tầng từng tầng đều giống với hình dáng lông mày.
Một kẻ lắm tiền thích ra yêu cầu xảo quyệt như thế thì hẳn là không đáng thương đâu.
Thời gian đưa đồ ăn khuya tới thường là khoảng từ 11 giờ rưỡi đến 12 giờ đêm, mười giờ đêm là lúc Trì Trĩ Hàm bận rộn làm việc, đồ ăn làm cho người nhà họ Tề thì chắc chắn là không thể dùng margarine dạng miếng được, người bên cửa đối diện lại không ăn mỡ heo, cho nên trong danh sách mua sắm Trì Trĩ Hàm viết bơ nhạt.
Đầu hạ ở thành phố S, ban đêm vẫn còn hơi lạnh, căn phòng trang hoàng xa hoa này vẫn đang mở lò sưởi.
Người thì rất thoải mái, nhưng mà bơ thì tan hết, Trì Trĩ Hàm chạy qua chạy lại, cả đầu đẫm mồ hôi.
Đang lúc bận tối mắt thì dường như nghe được tiếng mở khóa mật mã bên cửa đối diện.
Tay cô đang dính đầy bột mì và bơ, đầu óc đang mơ màng đột nhiên sửng sốt, theo bản năng nhìn lên đồng hồ trước mặt.
Mười giờ năm phút.
…
Trong đầu cố áp chế lại suy đoán vừa nảy ra, Trì Trĩ Hàm lê dép giơ cánh tay dính đầy bột mì chạy ra trước cửa, nhón chân nhìn qua mắt mèo.
Chạy giữa đường thì nhớ ra camera đang mở, cô hơi áy náy nhìn thoáng qua.
Thật sự có người.
Ở ngoài cửa chính là Tề Ninh, còn có hai người đàn ông mà cô không biết, hình như là lần đầu tiên nhập mật mã bị sai, Tề Ninh đang khom lưng nhập lần thứ hai.
Vẻ mặt của ba người đều rất căng thẳng.
Trì Trĩ Hàm do dự một chút, mở cửa, ló đầu ra: “Có cần giúp không?”
Ba người đồng loạt quay đầu, Tề Ninh phất phất tay, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Không phải chuyện của cô.”
…
Đầu Trì Trĩ Hàm khựng lại ở khe cửa một lúc, sau đó rụt cổ lại, cười cười, đóng cửa lại.
“Đáng đời, ai bảo mày lắm chuyện!” Trì Trĩ Hàm vỗ mặt mình tự giễu, nhẹ giọng mắng một câu, cả khuôn mặt dính đầy bột mì.
Từ sau khi Tề Ninh nói rằng có thể giúp cô tìm mẹ, thái độ của cô đối với Tề Ninh trở nên vô cùng phức tạp, lúc biết rõ Tề Ninh không mấy để ý đến điều kiện mà mình đặt ra, cô thế mà lại bắt đầu không khống chế được đi nịnh bợ Tề Ninh.
Cô rất nhớ mẹ, rất rất nhớ.
Cho dù mẹ cô có thật sự giống như những gì người ta nói, vì sợ mang nợ vào người mà bỏ rơi cô, cô vẫn nhớ bà, bởi vì trước khi vứt bỏ cô, mẹ của cô vẫn làm tốt bổn phận của một người mẹ. Ít nhất là tìm được mẹ rồi thì cô sẽ không cần phải lẻ loi một mình canh giữ căn nhà vốn dành cho ba người như bây giờ, chẳng khác gì một đứa bé mồ côi.
***
Thái độ của Tề Ninh đối với Trì Trĩ Hàm đã là cực kỳ kiềm chế, trước đó cô cũng chưa nhận được tin nhắn wechat mà Trì Trĩ Hàm gửi cho cô, đến lúc phát hiện ra thì đã khuya, mà Tề Trình cũng đã sớm không nhận điện thoại của cô nữa.
Tề Trình là một người vô cùng cẩn thận, biết rõ rằng người trong nhà đều lo cho mình, cho nên trừ những lúc phát bệnh, thời gian khác anh đều sẽ nghe điện thoại để báo bình an với người nhà.
Lần này là sơ suất của cô.
Lúc bác sĩ Triệu nói với cô rằng có thể Tề Trình sẽ chủ động tìm Trì Trĩ Hàm, cô đã phủ nhận.
Thứ nhất, thật ra trong lòng cô và bác sĩ Triệu cũng không mấy tin tưởng rằng Tề Trình thật sự có thể nổi lên dũng khí, bệnh tâm lý của anh đang ở giai đoạn nghiêm trọng, khả năng Tề Trình làm ra chuyện như vậy gần như bằng không.
Thứ hai, cô cũng không tin Trì Trĩ Hàm, ban đầu mời cô ấy tới là vì vẻ bề ngoài rất điển hình của cô ấy, suốt nửa năm nay, đầu bếp riêng được mời cho Tề Trình cũng chỉ có mỗi việc nấu ăn và đưa cơm mà thôi, Trì Trĩ Hàm cũng không phải là ngoại lệ. Cô cực kỳ không hy vọng rằng Trì Trĩ Hàm sẽ có quan hệ gì với nhà họ Tề ngoài mối quan hệ thuê mướn, cho nên cô nắm yếu điểm của Trì Trĩ Hàm trong lòng bàn tay, dùng phương thức thanh toán tiền bạc sòng phẳng để yêu cầu Trì Trĩ Hàm cùng bọn họ diễn một tuồng kịch.
Kết quả, không ai ngờ được rằng, Tề Trình do dự mười ngày lại thật sự chủ động.
Khiến mọi người đều không kịp trở tay.
Tề Trình phát bệnh, hiệu quả điều trị thất thường, thậm chí còn có dấu hiệu càng ngày càng nghiêm trọng hơn, ngoại trừ sự tự ti mà anh đã khắc sâu vào xương tủy thì nhạy cảm cũng là một nguyên nhân quan trọng.
Cho dù Trì Trĩ Hàm có phản ứng thế nào sau khi nhận được tờ giấy thì Tề Trình chắc chắn cũng sẽ phát hiện ra rằng Trì Trĩ Hàm đã sớm biết chuyện camera.
Trước mắt chính là kết quả xấu nhất.
Tề Trình phát bệnh, thay đổi mật mã cửa ra vào, trong phòng là một mảnh đen kịt.
“Là lỗi của em.” Giọng nói của Tề Ninh mang theo sự run rẩy, sau khi họ nhờ đến nhân viên quản lý mật mã để đi vào, trong phòng không có lấy một ngọn đèn: “Nếu không phải vì mang thai thì em đã không khuyên Tề Trình dùng biện pháp kích thích như vậy để điều trị.”
Cô kết hôn với Chu Cảnh Thước – con trai của má Lưu – đã sáu năm, rốt cuộc cũng có con, cô sợ mang thai rồi sẽ không đủ sức lực nữa, cho nên lúc bác sĩ Triệu nói rằng có thể thử cách này thì cô đã đồng ý không hề lưỡng lự.
Kết quả lại thành như bây giờ.
Chu Cảnh Thước nắm tay Tề Ninh, giọng nói điềm tĩnh: “Em là vì muốn tốt cho cậu ấy thôi, hơn nữa, phương pháp này cũng thật sự có hiệu quả.”
“Cậu ấy sinh bệnh đã nhiều năm, tiến triển như vậy chắc chắn sẽ thất thường, cũng không phải lỗi của cô.” Bác sĩ Triệu lên tiếng, đi mò mẫm công tắc điện trong phòng, giữa một mảnh sáng ông cất tiếng cười khổ: “Chúng ta cũng không dự đoán được rằng lần này sẽ có hiệu quả tốt như vậy, bây giờ không sơ suất thì sau đó cũng sẽ sơ suất.”
Chữa khỏi hẳn bệnh tâm lý là một quá trình bậc thang, tờ giấy kia của Tề Trình giống như đã đẩy quá trình điều trị từ bậc thấp nhất bay thẳng lên đến bậc giữa, tác dụng ngược là một chuyện gần như chắc chắn.
Kéo tủ quần áo ra, bác sĩ Triệu và Chu Cảnh Thước thuần thục đỡ Tề Trình đang ngồi co rúm thành một cục trong góc lên giường, Tề Trình vốn đang tự phong bế đột nhiên vươn tay ra, túm chặt lấy tay Tề Ninh.
“Tại sao, lại nói cho người lạ biết?” Bởi vì trạng thái tinh thần không tốt nên lời nói của anh đứt quãng và lộn xộn, nhưng mà bàn tay nắm rất chặt, mắt nhìn chằm chằm vào Tề Ninh không hề chớp lấy một cái.