Liễu thị khóc đã lâu, mắt nhắm lại tựa hồ muốn ngất đi.
Nữ quyến trong nhà liền xoa tay nắn tay, quạt khí quạt khí, ấn huyệt nhân trung, huyệt giữa mũi với miệng, thật vất vả mới cứu tỉnh nhưng vẫn mang bộ dáng không thể chống đỡ được.
Lão phu nhân nhìn, rơi lệ.”Đáng thương, thân là mẫu thân ai lại muốn con mình bị người ta nói xấu sau lưng, nghe được những đứa nhỏ trong thôn nói lời như vậy không phải là thương đến tận cốt tủy sao?” Dùng khăn tay ấn ấn khóe mắt, nghiêng đầu nói với Dịch lão thái gia: “Lão gia có tính toán gì, ta thân nữ nhi không hiểu được, chỉ biết được Dịch gia tử tôn không thể để người ta nói như vậy được.”
Nghe vậy, Đông Dương đầu ngón tay nhảy dựng.
Tam gia vốn không có động tĩnh gì, hiện tại nói:“Cha, nương, Liễu di nương đến Dịch gia chúng ta cũng đã được nhiều năm như vậy, hiếu thuận với cha nương, phụng dưỡng Dịch Vân Khanh, còn sinh cho Dịch gia chúng ta hai đứa cháu trai, theo lý cũng nên được thay đổi thân phận. Hiện tại trong nhà cũng không còn gì bận tâm, không bằng liền cân nhắc lại thân phận của Liễu di nương.”
Đông Dương vẫn luôn chiếm thân phận chính thê của Dịch Vân Khanh là vì Nhị gia trong kinh thành áp bức, Dịch lão thái gia vốn vẫn tính chờ thế cục trong kinh thành ổn định, để Dịch Vân Khanh thi lấy một chức quan, đến lúc đó sẽ lại khiến Đông Dương nhượng lại vị trí chính thê. Người tính không bằng trời tính, thế cục trong kinh thành thay đổi khiến Dịch gia cả nhà thành tội nhân.
Đối với quan viên, thời điểm nâng thiếp thất lên thành chính thê sẽ có bình thê chi vị, nhưng đối với Dịch Vân Khanh, có tiếng nhưng bị Dịch nhị gia chèn ép chỉ có được danh tú tài, căn bản không có bình thê chi vị hứa sau sẽ đưa cho Liễu thị. Vậy theo ngụ ý kia chính là khiến Đông Dương nhượng lại vị trí chính thê!
Tuy rằng không có cấm việc thú nam thê, nhưng phu gia có quyền hưu (ly hôn trong hiện đại) nam thê, hoặc hưu hoặc cấm ( theo m hiểu thì như là đầy vào lãnh cung) , nếu như nam thê sau khi bị hưu mà không rời phu gia, mặc dù không danh chính ngôn thuận nhưng vẫn sẽ mang thân phận nam thiếp.
Thiếp! Với đám quy củ nghiêm khắc thì phải là người hầu ti tiện! Thậm chí so với thể diện của người hầu cũng không bằng!
Dịch lão thái gia suy nghĩ xong hỏi Dịch Vân Khanh: “Vân Khanh thấy thế nào?”
Dịch Vân Khanh hiện tại có điểm loạn, hắn không nghĩ làm như vậy, nhìn hai nhi tử khóc tới khàn cả yết hầu lại có điểm không đành lòng.
Đông Dương nhìn mà muốn cười, mỗi người vì lợi ích của bản thân mà ở trong này diễn lòng vòng vài màn này là vì cái gì? Cũng chỉ là cái thân phận, “Lão thái gia, lão phu nhân, đại lão gia, đại phu nhân, ta đồng ý nhượng thân phận chính thê cho Liễu thị.” Cũng chỉ có một câu, chỉ đơn giản như vậy thôi mà.
Lời này của Đông Dương khiến cho mọi người đều cả kinh.
Lão phu nhân cho y ánh mắt “coi như ngươi thức thời”, nói: “Vậy là đã định, từ hôm nay trở đi, Liễu thị chính là chính thê của Vân Khanh.”
Dịch Vân Khanh vẻ mặt phức tạp liễm mi, hắn biết, hắn lại thiếu người này một phần nhân tình.
Liễu thị nghe vậy, thân thể mềm mại chấn động, tiện đà khóc lớn. Nàng khóc gần năm năm đến ở Dịch gia đều phải nơm nớp lo sợ thật cẩn thận, khóc chính mình rốt cục khổ tẫn cam lai. Ở thời điểm Dịch gia bị lưu đày, những thiếp thất nguyện ý theo Dịch gia đều bị trả về bổn gia chỉ có mình nàng vì đứa nhỏ mà lưu lại, một là vì dù nàng có trở về, ở với kế mẫu cũng không tốt, hai cũng vì thân phận chính thê này. Nàng đoán chắc chắn sau khi bị lưu đầy, Dịch gia sẽ không chấp nhận việc một nam nhân lại chiếm vị trí chính thê của tôn tử, tuy rằng gần đây Đông Dương cũng thu được tâm của mọi người, nhưng nàng có hai đứa con trai không sợ Dịch lão thái gia không chịu! Cho nên nàng tính kế Đông Dương, khiến cho con trưởng của mình khiêu khích đám trẻ con trong thôn dẫn đến đánh nhau bị thương, sau lại cầu tình trước mặt lão phu nhân. Tuy tâm tính kế này có chút đơn giản, nhưng để đạt được thành công trong nháy mắt, đây là kế tốt nhất!
Thân phận Liễu thị và Đông Dương thay đổi cũng khiến cho Dịch gia một phen thay đổi, Liễu thị năm năm làm thiếp thất giờ thành chính thê, trong đó có thể nói là đã có tâm cơ, Đông Dương từ chính thê xuống làm nam thiếp, người Dịch gia vốn khinh thương hắn, nhưng danh chính ngôn thuận sai bảo y thì vẫn chưa thể, trước mặt Dịch lão thái gia cùng Đại lão gia che chở thì không dám làm gì, nhưng sau lưng chỉ sợ….
Đông Dương biết hậu quả sau khi nhường lại thân phận, y cũng có tính toán của y, vừa mới nghĩ đến việc hòa ly (hủy bỏ hôn ước) , việc Liễu thị làm cũng để ở trong mắt, Dịch Vân Khanh cũng không phải là phu quân của y, cho đi thì có sao? Dù sao sau này y nhất định cũng sẽ rời đi, dùng thân phận chính thê hay thiếp thất rời đi, với y một nam nhân mà nói cũng không khác nhau.
Trung tuần tháng chạp, Đông Dương cầm theo cung cùng hai mươi mũi tên một mình vào núi. Săn bắn, tay nghề chế lông, da thú cũng đã dạy tốt, tiền bán lộc nhung cùng nhân sâm rừng còn lại ba trăm lượng, lần này vào núi cấp thêm cho Dịch gia một số thứ, có thể trước lễ mừng năm mới, y có thể cùng Dịch Vân Khanh đề nghị hòa ly.
Có lẽ có người sẽ nói, Dịch gia đối y như thế y còn vì họ mà lo lắng là quá ngu ngốc, thậm chí còn bị xem như là người không hiểu chuyện, nhưng với y mà nói, không cần được người khác hiểu hay đồng ý, chỉ cần y không thẹn với lương tâm!
“Nhân sinh con người đều có rất nhiều cực khổ cùng thống khổ, còn có nghi hoặc và những lần phải lựa chọn, nhưng chỉ cần không phải thẹn với lương tâm, vậy là đã rất thành công rồi.” trước khi phụ thân mất đã nắm tay y mà nói như vậy.
Bị buộc lập gia đình, trở thành nam thê, y đã đáp lại ân của toàn bộ thân nhân của y, năm năm sống ở Dịch gia y cũng không oán, sau khi bị lưu đày dùng tài săn bắn hoàn lại ân của Dịch gia trong năm năm đó. Chung quy lại cũng chỉ có người khác nợ y, y không nợ ai, cho nên y không thấy thẹn với lương tâm.
Tháng chạp thời tiết mùa đông lạnh buốt, rừng cây sâu trong núi cũng đã suy tàn, đi lại bên trong càng phải cẩn thận, vì không có lá cây che chắn, đi lại dễ bị dã thú phát hiện.
Đông Dương tính toán lần này ở lại trong núi hai ngày, không nhắm tới dã vật mà là các địa bảo trong núi, cung tiễn để ở sau lưng, mệt mỏi liền nghỉ ngơi, đói bụng liền lấy lương khô mang theo trong bọc ra ăn. Bất tri bất giác liên tục đi trong một ngày, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ra Đông Dương ngẩng lên nhìn trời
“Tuyết rơi…” Giữa không trung có đám bụi trắng, gió thổi rơi trên mặt tạo cảm giác lạnh như băng. Cũng không phải là lần đầu tiên thấy tuyết trong núi, chỉ ngẩng đầu lên nhìn rồi lại vùi đầu vào núi.
Đi được tới buổi chiều, gió rét lạnh mùa đông càng thổi mạnh, Đông Dương dùng tay che che nhìn lên trời, tầm mắt nhìn vách núi cao, trong mắt hiện lên tia vui sướng. Ngẩng đầu nhìn vách núi trước mắt, huyền nhai vách núi hung hiểm, loạn thạch san sát, nhưng nhìn thấy cái cây kia, Đông Dương cũng muốn liều. Động tác nhanh nhẹn dựa vào thạch đá leo lên trên, càng đến gần càng nhìn rõ, đó là một gốc cỏ linh chi mọc giữa thạch bích, so với nhân sâm rừng lần trước không biết còn quý hơn bao nhiêu lần nữa!
Vui mừng đem cỏ linh chi đào được bao lại cất kĩ. Không nghĩ vui mừng xong lại gặp tai họa, tảng đá dưới chân đột nhiên rớt xuống, mất đi thăng bằng, Đông Dương chỉ cảm thấy một mảnh hắc ám rồi liền rơi xuống vách núi. Trong lúc giãy dụa khỏi đường rơi ban đầu, liền theo huyệt động rơi vào trong núi.
Va chạm khi ngã xuống khiến Đông Dương trực tiếp mất đi ý thức.
Gió mùa đông rét lạnh gào thét nguyên một ngày đến lúc chạng vạng cũng tạm thời ngưng, cùng với gió ngưng thì tuyết cũng bắt đầu rơi.
Đông Dương bất tỉnh một lúc rồi trên mặt tuyết băng tỉnh lại. Tuyết tự nhiên rực rỡ hạ xuống tích lại, liên miên không ngừng, cảnh trí rất đẹp. Cổ tay trái đau đến mất cảm giác, nghĩ tới có thể là đã gãy xương rồi. Đông Dương giương mắt nhìn nhìn, vị trí của y bây giờ là một vách núi, cũng có thể coi là một huyệt động ở vách núi, đỉnh cũng cao như vách núi, trong động có cái động khẩu to đùng cũng chính là nơi Đông Dương ngã vào. Cũng may có cái động khẩu này, không khí và ánh sáng đều có đầy đủ, tuyết trắng không ngừng rơi xuống cùng nhờ vào động khẩu này mà hạ xuống. Tuyết trắng trài dài đáy động. Thần kì chính là dưới phần bị tuyết trắng bao phủ lại có hai cái dục tuyền, cái lớn cũng phải được hơn sáu thước, cái nhỏ cũng được hai ba thước. Đông Dương liền đi tới đại tuyền. Dùng tay phải thử thử nước, không thấy lạnh, nguyên lai là ôn tuyền.
Không nghĩ bên trong thâm sơn rừng già hẻo lánh như vậy lại có ôn tuyền mà mọi người cầu còn không được!
Đây là nhân họa đắc phúc?
Tay trái bị gãy liền dùng mảnh vải bó lại, Đông Dương liến tới động khẩu dựa vào ánh sáng ở đó thu thập lại mấy thứ. Mở bao ra kiểm tra cỏ linh chi, vẫn còn hoàn hảo liền nhẹ nhàng thở ra. Liền dùng lương khô ăn qua bữa, tính toán hôm nay đem ôn tuyền thành giường ngủ lại đêm nay.