Tầm mắt Đông Dương theo khe cửa chuyển tới nhà chính, lão gia,phu nhân, công tử, thiếu gia từng sống trong an nhàn sung sướng, hưởng hết vinh hoa phú quý đang đối mặt cục diện trước mắt, tất cả đều thật bó tay không tìm được biện pháp, tất cả đều hiện rõ không chút che đậy.
Bình Dương Dịch gia, từng trăm năm thư hương thế gia, tổ tiên đều giữ chức thái phó qua nhiều triều, chỉ tính thương hải ruộng đất vinh quang không hết,trong lòng Dịch lão thái gia vì vinh quang của Dịch gia mà toàn lực duy trì đứa con trai thứ hai ở kinh làm quan, dùng toàn lực tài lực nhân mạch để duy trì. Đáng tiếc,người con trai thứ hai của Dịch gia đem lại cho Dịch gia không phải là vinh quang, mà là họa sát thân.
Đứa con trai thứ hai của Dịch gia thân là quan nhị phẩm, ám độ trầm thương đi theo Nhị vương gia, sự bại. Kim thượng phán hắn bị xử tử, còn lại một nhà Dịch gia bị lưu đày tới Dương Châu.
Qua hai tháng xóc nảy lên đường, rốt cục buổi sáng hôm nay tới thôn nhỏ ở Dương Châu. Dương Châu thuộc tỉnh Giang Nam, lúa nước thừa thãi, gần năm năm mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an,dân trong thôn an cư lạc nghiệp, thực thiện lương, là một thôn mà mọi nhà đều là phú quý, lương thực dư thừa. Đáng tiếc, mọi người không ai chú ý tới thôn dân sống an nhàn sung sướng.
Tam gia của Dịch gia, từng là một Tam gia không phải tơ lụa thì sẽ không mặc nay một thân quần áo thô ma, nước miếng tung bay đang nói gì đó.
“Cha, ngần ấy năm nhị ca làm quan đã giúp chúng ta được cái gì? Về nhà trừ bỏ lấy tiền chính là lấy vật, chỉ vì trợ giúp hắn có cái chức quan mà thời cơ không đến. Nói chúng ta không nuôi dưỡng, không giúp, còn có thể bỏ qua, nhưng đại ca đâu? Huynh ấy chính là ruột thịt của nhị ca, còn có Vân Khánh,” bàn tay được bảo dưỡng tốt làm ra bộ dáng thương tâm. “Vân Khánh ba tuổi đã biết đọc, năm tuổi đã thuộc thư, được người trong gia tộc công nhận là một thiên tài thiên phú tài tình. Mười một tuổi đã đỗ tú tài, chỉ cần đậu Cử nhân có thể nhập quan trường,nhưng nhị ca không cho phép Vân Khánh nhập quan trường, đã không nói lại còn không để hắn thi cử để có đường công danh! Cuối cùng vì phải tránh né tranh đấu hoàng triều gì đó liền bức Vân Khánh thú nam thê! Là thú nam thê, tuy nói triều đình ta có luật được thú nam thê,nhưng có người nào có công danh có báo phụ có tài hoa sẽ thú nam thê, để tự hủy Trường Thành sao?! Nếu lúc trước nhị ca không ngăn cản Vân Khánh nhập quan trường, bằng học thức tài hoa của Vân Khánh có thể khiến cho Kim thượng nhìn trúng, cho dù có phát sinh chuyện của nhị ca, Kim thượng cũng sẽ nể mặt Vân Khánh liền đối Dịch gia chúng ta phá lệ khai ân! Cho nên cha nha, Dịch gia chúng ta đều là bị nhị ca làm hỏng, trưởng tôn Vân Khánh cũng bị hủy trên tay nhị ca!!”
Tam gia của Dịch gia một phen nói một hơi liền khiến cho Dịch lão thái gia đang ngồi trên cao đường mặt phát thanh, bên cạnh Dịch đại lão gia sắc mặt trắng bệch, tứ thiếu gia cũng ngồi ở một bên không nói một lời, ý tứ lạnh lùng xem cuộc vui.
Chỉ có Dịch Vân Khánh, cũng là trưởng tôn của dịch gia được mọi người trong gia tộc xưng là thiên tài, thiên phú tài tình nhưng lại bị Dịch Nhị gia làm hại, bị hủy tiền đồ trong lời nói của Tam gia, đủ đẹp như tranh, tuấn lãng,lông mày mí mắt bán liễm, khẽ mím môi, nhưng tay đặt ở trên đùi đã nắm chặt đến trắng bệch, biểu lộ nội tâm của hắn cũng không được bình tĩnh như mặt ngoài.
Ánh mắt phức tạp của Đông Dương chuyển tới Dịch Vân Khánh, hắn trên danh nghĩa là phu quân của y, còn y trên danh nghĩa là nam thê của hắn, là một người không muốn thú vẫn bị buộc phải thú; một người không muốn gả cũng bị buộc gả cho. Y cho là y nên hận nam nhân này, dù sao vì nam nhân này mà y đường đường là một đấng nam nhi lại bị buộc trở thành thê thị, nhưng nghĩ đến nguyên do, y thật sự cũng không thể hận được.
“Đủ rồi!” Dịch lão thái gia vỗ bàn, khí thế bức Tam gia ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ánh mắt cảnh cáo liếc Tam gia rồi chuyển đến đứa con lớn nhất, nói: “Lão đại không nên tự trách, phạm sai lầm chính là lão nhị không phải ngươi. Ai cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự tình này. Hiện tại việc cấp bách không phải truy trách, mà là làm như thế nào để sinh sống ở thôn này.”
Đông Dương nghe đến khó chịu, thừa dịp nữ quyến tiến vào đưa nước trà liền đi ra ngoài. Lọt vào trong tầm mắt xa xa là thâm sơn rừng gìa liên miên không ngừng,dưới núi có người đốt khói lửa, ngoài ra còn lại là mảnh lớn mảnh lớn ruộng lúa tốt, lúa đã mọc cao cũng đã vàng, không lâu liền có thể thu hoạch.
Xoay người, phía sau cũng là nơi ở của bọn họ, nói là chỗ ở, kỳ thật chính là mấy đống phòng đất chằng chịt cao thấp, phòng đất lâu năm không tu sửa, may mắn gần đây trời không mưa tạm thời còn có thể ở lại.
Trước nhà là đám cỏ dại mọc tới ngang người, vừa thấy chính là căn nhà bị người ta vứt bỏ.
Đông Dương không chịu ngồi yên, dưới mái hiên sờ soạng đống nông cụ gia dụng được trưởng thôn đưa tới, liền đi ra ngoài bắt đầu dọn cỏ dại. Cố gắng chặt nhổ cả gốc, không thể trừ tận gốc liền chém cả bùn đất. Đông Dương trước chưa gả cho Dịch gia cũng là ở nhà làm nông,mới được gả cho Dịch gia được ba tháng, còn lại bốn năm lẻ chín tháng vẫn là làm nông, nhất thời cũng không ngượng tay, sạch sẽ lưu loát trừ bỏ được một khoảng lớn.
Nhi tử của Tam gia, Lục thiếu gia Dịch Vân Xuân thấy vậy, đem tay áo xắn lên không lên tiếng đi theo sau học Đông Dương xử lý cỏ dại.
Đông Dương quay đầu lại nhìn: “Lục thiếu gia như thế nào không đi ngủ một lát?”
“Ngủ không được. Đại tẩu nếu không để ý thì kêu ta là Lục Lang đi, Lục thiếu gia là người nào chứ, về sau chỉ sợ là không thể đảm nhận được cái tên đó.” Gia cảnh đã biến đổi lớn, hắn cũng được hưởng thụ cuộc sống trước khi xảy ra chuyện, mười ngón tay không dính bụi bây giờ đã không thể tiếp tục, nếu không chỉ sợ bản thân chỉ có thể uống gió Tây Bắc.
Đông Dương không đáp cũng không phản đối, diệt trừ cỏ dại ở cạnh ngoại viện, nói là phơi nắng sau này làm nguyên liệu nhóm lửa cũng tốt.
Một nhóm người trong phòng ở nhà chính cũng không thương lượng được cái gì, vừa ra khỏi cửa nhìn hai người ở trong sân làm đầu đầy mồ hôi, Dịch lão thái gia ánh mắt ảm đạm nhưng vẫn giữ vững tinh thần, bắt đầu chỉ huy đám nam nhân trong nhà đi ra cùng nhau rửa sạch sân.
Tam gia hiện tại liền oán giận: “Không phải đã có người rửa sạch sao? Cha, chúng ta lại chưa từng làm…”
Dịch lão thái gia nộ trừng: “Chưa từng làm cũng có thể học, ai từ nhỏ sẽ làm việc đó? Vân Xuân không phải cũng chưa từng làm sao? Hắn có thể học được chẳng lẽ ngươi này làm cha lại học không được?!”
Tam gia oán giận bị trấn áp, còn lại cũng không một ai dám phản bác, một đám cũng không biết gì về cuộc sống làm nông lại còn là lão gia, thiếu gia cũng không thể không kiên trì.
Lão thái gia vừa thấy Đông Dương làm tốt, liền ủy thác y chỉ dạy mọi người. Y cũng dùng tâm để dạy, nhưng cả đám đệ tử đi học không được tốt lắm, cuối cùng lại là y làm chủ lực mới đem toàn bộ sân cũng phòng phía sau miễn cưỡng thu thập gọn gàng.
Chạng vạng thừa dịp trời chưa tối hẳn, nữ quyến phụ nấu lương thực mà buổi sáng thôn dân đưa tới, mọi người đều tùy tiện đối phó rồi một đêm an ổn ngủ lại.