- Bớ Lâm Thị Mộng Mơ!
Té ra cu cậu tính kiếm người đẹp có đôi bím tóc lúc lắc, ở trường mồ côi ngoài nữ quản lý Mơ thì đầu còn ai để tóc trái đào hở trời. Xui xẻo cho Thạch, kẻ ra tiếp hắn lại là… một bà chằn. Còn phải hỏi, trên đời này Đào Phá Thạch sợ nhất là “bà chằn lửa” Thuý Bụi.
Nó ấp úng thấy rõ:
- Sao… sao lại là Thuý Bụi hả?
Nữ chủ nhân khu đường Rầy cưòi lạnh lẽo.
- Tìm ai, tại sao không thông qua bản cô nương?
- Ơ ơ…
- Mơ huyền mờ phải không, cô ấy đã đi chợ Bến Thành với bà Hội trưởng Hội phụ nữ phường từ sáng.
- Ừm…
- Mơ là một quản lý có trách nhiệm chứ không rảnh rỗi như ông đâu. Cô ấy tuy không phải làm bếp nhưng vẫn cùng bà Hội trưởng bên uỷ ban đi chợ mỗi tuần một lần lo hậu cần dinh dưỡng cho 50 mạng nhi đồng con nít. Đáng lẽ ông nên noi gương Mơ siêng năng làm việc mới phải.
- Hừ, tôi vừa áp tải xe ba bánh nước đá giao cho khách sạn mệt bỏ xừ.
Thuý cắn một cọng tóc nhím lơ đáng.
- Thiệt không hả chuyên gia nói ngược.
- Lần này thiệt mà. Nè Thuý, Mơ mua sắm gì lâu quá vậy?
- Chẳng biết nữa, bà Hội trưởng đã về cách đây 15 phút với ba chiếc xích lô chở khắm rau quả và lương khô.
THạch xuội lơ:
- Mơ không về ư?
- Con gái lâu lâu có dịp ra Sài Gòn khó về sớm lắm.
- Năn nỉ mà.
Thuý cười ngất:
- Nói vậy chớ Mơ nhờ bà Hội trưởng phụ nữ phưòng nhắn rằng nếu có một con khỉ biết nói tiếng người nào đó đến kiếm thì khuyên hắn đừng nên sốt ruột. Cô nàng phải ghé chợ trời Siđa sắm cho hắn dăm bộ xà lỏn áo thun chống cái nóng mùa hè.
- Á!
Thạch rú lên một tiếng cực kỳ cảm kích. Thuý Bụi không nỡ chọc quê trái tim thổn thức của trùm du đãng Xóm Chùa, cô dắt tay THạch thân mật:
- Thôi vô phòng bật tivi chơi. Hai giờ chiều có chương trình giải trí nước ngoài hay ác.
- Nhưng…
- Muốn đợi Mơ thì phải cầu đến tối. Ông không hiểu bạn gái ông sao, cô ấy gốc con gái xứ biển xứ Cần Giờ nhập tịch thành phố là ở luôn trường Mơ Ước từ mấy tháng nay. Ông phải thông cảm cho người đẹp tỉnh lẻ dung dăng dung dẻ phố xá chứ?
- Ờ há, nhưng có bốn cái bánh ú trong túi áo tôi định tặng Mộng Mơ, để đến tối thì nguội ngắt.
- Hì hì hì, tụi mình cưa đôi. Bánh ú nhỏ xíu mà cũng bày đặt nịnh đầm, đúng là đồ ky bo.
Đào Phá Thạch quăng xế điếc vô nhà xe rồi lủi thủi đi theo khắc tinh THuý Bụi. Mặc kệ con nhỏ “chằn lửa” bật tivi xem chương trình giải trí nước ngoài, Thạch Sầu Đời cứ nhắm mắt thả hồn mơ màng đến “dăm bộ xà lỏn áo thun” mà Mo nhín tiền tậu cho ông anh kết nghĩa. Tới chừng mở mắt ra nó mới tá hoả tam tình. Ma quỷ ơi, bốn cái bánh ú nóng hổi ngọt ngào đã biến mất tiêu chỉ còn trơ đống là trên bàn thê thảm.
Nó đau khổ tru như sói:
- Đồ con gái ăn quà vặt không biết ngó trước ngó sau.
Thúy Bụi cười khúc khích:
- Ở đời ăn vụng, nói thầm, nghe lén, dòm trộm là giống khỉ nhất.
- Hứ!
- Kể từ hồi có Mơ, ông cho tôi ra rìa, biết mà. Hồi xưa chôm chỉa được mớ trái cây nào của mấy bà ngoài chợ, tôi nhớ ông đều kính dâng bản cô nương khúm núm.
- Trước khác giờ khác. Xin nhường vai trò cận vệ lại cho Sơn Đại Ca.
Mặt Thuý đỏ au. Cô bé đánh trống lảng tức khắc.
- Ê, coi kìa. Ảo thuật gia David Copperfield đang biểu diễn…
- Cha nội phù thuỷ đó xạo thấy mồ tổ. Thấy chưa, tivi biết tỏng thành thử chuyển sang mục Nhắn tin. Thuý ơi…
- Suỵt, tụi mình theo dõi ba cái vụ nhắn người thân thử xem.
- Để làm gì bà chằn lửa?
- Biết đâu đằng sau tiết mục Tìm thân nhân là một cuộc phiêu lưu ly kỳ rùng rợn của kẻ thất lạc. Ông Thạch quên nghề nghiệp chúng ta rồi à?
Thạch thở nặng nề:
- Tuỳ bạn. Hả…
Lúc này trên khuôn hình vô tuyến lù lù hình ảnh bán thân của một con bé mũm mĩm nằm góc trái, góc phải là một hàng chữ lớn ghi rõ tên tuổi năm sinh. Người nữ xướng ngôn tàng hình cất tiếng nỉ non.
- “Tôi là Lưu Thị Nụ tìm con gái đã bỏ nhà đi sáu tháng nay tên là Lưu Thị Bông sinh năm 1984 tại Nghĩa Hành - Quảng Ngãi! Do bị kẻ xấu dụ dỗ, con tôi khi bỏ nhà đi có mang theo một số tiền lớn. Bà con cô bác ai thấy cháu Bông ở đâu xin thông báo về điện thoại và địa chỉ nhắn tin kèm theo. Tôi xin hậu tạ xứng đáng.”
Tiết mục tìm con chấm dứt một cách cay đắng lúc khuôn hình chuyển qua quảng cáo bột giặt, xe gắn máy và coca cola.
THuý buột miệng một câu:
- Mới 13 tuổi đầu đã bất hiếu.
Thạch cười ha hả. Nó đã tìm ra cơ hội rửa hận “bốn cái bánh ú”.
- Con nhóc này cũng có hai bím tóc sau ót giống Mơ và lại có một cái răng khểnh ở hàm trên giống Thuý. Chậc chậc, chắc là nói bắt chước hai bà chị giang hồ, hà hà..
- Trong đám nữ sinh trường Mơ Ước không có ai quê Quảng Ngãi và có khuôn mặt trẻ thơ như Lưu THị Bông. Ái chà, ai đã dụ khị nó đây?
Giữa lúc hai đứa bàn ra tán vào thì trước cửa văn phòng giám thị, một nhân sự quen thuộc hiện ra. Trời đất, người đẹp Lâm Thị Mộng Mơ của Đào Phá Thạch chớ ai. Cu cậu giụi mắt lia lịa trước chân dung não nề của cô bé quản gia trường Mơ Ước.
Chớ gì nữa, mới ba giờ chiều mà nhan sắc Mơ ảm đạm như đêm tối. Hai bím tóc trái đào xổ tung, cô nói như muốn khóc:
- Anh Thạch chị Thuý ơi, mất hết rồi.
Hai đứa hoảng hồn, dìu Mơ ngồi xuống ghế. Thạch chất vấn dồn dập:
- Sao bị móc túi hay bị thằng ma cô nào ăn hiếp, nói lẹ lên. Tôi sẽ nện cho chúng một trận nhừ tử…
- Híc híc…
- Thiên địa ơi, đã nói là không được ra Sài Gòn một mình, đi đâu phải có vệ sĩ chớ. Tại sao không kêu tôi? Giờ thì khổ chưa, sao hồi nãy không về chung với bà đỡ đầu trẻ em nghèo bên Uỷ ban phường hả?
Mơ thút thít:
- Tại… tại em bận kiếm áo thun quần xà lỏn Siđa ngoài chợ trời…
Thạch lặng người:
- Bọn mất dạy giựt mấy bộ đồ Mơ sắm cho tôi rồi à?
- Không. En bị một đứa con gái cướp chiếc khăn mùi xoa. Trong khăn là tiền đập bể con heo đất.
Mộng Mơ đúng là một con nai vàng ngơ ngác trước hàm răng sói xã hội đen đô thị. Thì từ thuở chào đời đến 16 tuổi, cô bé chỉ biết lênh đênh trên ghe máy cùng dưỡng phụ Lâm Bí Bo chứ nào biết Sài Gòn muôn mặt ra sao. Cô có thể soi ếch, bắt cua, săn cá trong đầm lầy Rừng Sát Cần Giờ như một… mỹ nhân ngư, nhưng chuyện tiếp xúc với văn minh thành phố tất nhiên cô còn thua một em bé.
Thạch ân hận hơn ai hết. Ông thầy võ Lâm Bí Bo là anh em kết nghĩa vói người cha quá cố của nó, nó coi ông như bác ruột. Ông thầy đã gửi gắm Mơ cho nó và nhóm 5 Sài Gòn chăm sóc, thế mà…
Nó gầm gừ:
- Con nhỏ chôm chỉa đó thuộc băng đảng nào?
Thuý Bụi dịu dàng ra hiệu cho người bạn gái thơ ngây cứ từ từ mà kể. Mơ đã dần dần lấy lại bình tĩnh. Cô sụt sùi:
- Anh Thạch chị Thuý ạ, sau khi bà Hội trưởng về, mình bèn đi bộ trên vỉa hè đường Lê Lai. Mấy thím trong chợ Bến Thành nói ở đường Lê Lai người ta bày bán hàng Siđa nhiều vô kể. Lúc đó nắng còn gắt nhưng mình cứ lầm lũi bước ngang một cái buyn đinh gì lớn ơi là lớn…
- Khách sạn New World, đúng không?
- Đúng rồi, trước cửa khách sạn toàn những ông Tây bà Đầm xì xà xì xồ. Mình nghĩ rằng đi hết khách sạn có lẽ gặp chợ trời Siđa nhưng dè đâu chỉ thấy một công viên hoang vu. Trong công viên có khá nhiều băng ghế đá bỏ trống và hai đám đông xúm xít. Một đám đánh bài ăn tiền ngay trên bãi cỏ nói tục chửi thề kinh khủng, một đám thì lúi húi móc ra một đống ống chích, kim tiêm…
Thạch rú lên:
- Đó là phi xì ke..
- Em không biết họ phi xì ke Thạch ạ, em chỉ thấy một đứa con gái mặt mày sáng sủa từ hai đám đông ấy phi… thân khỏi hàng rào công viên chạy đến chỗ em. Con nhỏ chặn đầu hất hàm hỏi em cần gì, khi em nói yêu cầu của mình thì con bé đòi coi tiền mặt.
- Trời đất!
- Nó nói rằng “Tui biết chỗ mới nhận hàng tàu Siđa rẻ rề”, thế là trong lúc em mở khăn mù xoa ra kiểm tra thì con bé quờ tay chộp rồi luồn lách băng qua đường biến mất.
- Con khốn nạn đó bằng tuổi Mơ hả?
- Cỡ 13 tuổi là cùng.
- Đặc điểm hình thể ra sao?
Về chuyện này thì Mơ xứng đáng là một giáo viên sư phạm trường mồ côi. Cô tả vanh vách:
- Khuôn mặt con bé tròn tròn mũm mĩm, lông mày rậm, mắt sáng, mũi gãy, môi mỏng. À quên, con bé có một cái răng khểnh ở khoé môi trên và hai bím tóc lúc lắc.. Giọng nói nó kỳ cục lắm, trọ trẹ như tiếng miền Trung ấy.
- Tiếng Quảng Ngãi, đúng không?
Mơ trợn mắt ngạc nhiên:
- Có thể là tiếng người Quảng Ngãi, nhưng lý do gì anh Thạch và chị Thuý dòm trừng trừng vô tivi dữ vậy?
Hai đứa hết séc ngỡ ngàng. Chúng không ngờ bản tin Tìm Thân Nhân tình cờ phát trên truyền hinh lại lợi hại cỡ đó. Giả sử không có bản tin nhắn của người mẹ quê mùa Lưu Thị Nụ tìm con là Lưu THị Bông thì giờ đây con nhỏ nữ tặc giựt tiền của Mộng Mơ thuần tuý là một đứa vẩn vơ. Thuý vẫn còn bán tín bán nghi nhưng Thạch nghiến răng:
- Cuối cùng cuộc chơi của chúng ta cũng mở màn. Tìm thấy con bé bất hiếu vô giáo dục kia là mình làm được một công hai việc.
Thuý gục gặc:
- Sự trùng hợp ngẫu nhiên này có giá trị ngang với bác học Asimet tìm ra sức đẩy của nước.
- Hừm, hơn cả Acsimet và cơ… “Actiso”.
Không để Mơ phải kinh hoàng lâu, Thạch Sầu Đời kể lại từ đầu cuộc viếng thăm bất ngờ của nó. Nó lịch sự không để cập tới “bốn cái bánh ú” mà tập trung mô tả tấm ảnh bán thân Lưu THị Bông cùng lời nhắn tin khẩn thiết của bà mẹ nhà quê trên truyền hình.
Cu cậu kết luận như đinh đóng cửa:
- Chúng ta đã có cơ sở để đoán rằng tên tặc nữ mới gia nhập thế giới ngầm Sài Gòn đó là Lưu Thị Bông. Sau sáu tháng nuốt trửng tư trang tiền bạc của bà mẹ khốn khổ Lưu Thị Nụ, con nhỏ đã trôi về công viên gần khách sạn New World mưu sinh bằng nghề dựt dọc. Hừ hừ, ai ngờ một đứa con gái vắt mũi chưa sạch dám lập nghiệp tại Sài Gòn xa tít.
Thúy bổ sung tiếp:
- Khó mà có chuyện người giống người ở thời buổi mánh mung này.
Mơ bần thần:
- Mình không muốn quay trở lại nơi xấu xa ấy. Mình còn phải hướng dẫn các nhóc tì học chữ.
Mộng Mơ nói đúng. Bây giờ đã 3 giờ 45 phút, kể từ 4 giờ chiều trở đi 50 học sinh phiêu bạt của trường Mơ Ước sẽ lục tục trở về tổ ấm. Chúng rất cần bữa cơm chiều và tham gia lớp học bình dân sau mỗi ngày lăn lội kiếm sống khắp vỉa hè.
Thuý Bụi tư lự:
- Người nào việc nấy. Chuỵên thu hồi tiền bị mất là chuyện của nhóm 5 Sài Gòn. Dù sao mình và ông Thạch đã đưa vô bộ nhớ bản mặt nai tơ giả nai của con bé Lưu THị Bông. Tối nay tivi thế nào cũng phát mục Tìm Thân Nhân một lần nữa cho xem.
Thạch Sầu Đời bấm đốt ngón tay tnhs toán rồi ngửa lòng bàn tay vẽ vời làm như trong đó chứa bản đồ Sài Gòn thu nhỏ. Nó gí ngón trở vô lòng bàn tay trái lẩm bẩm.
- “Đường chỉ” này tượng trưng cho đường Lê Lai, “ngôi sao” kế bên đưòng chỉ khách sạn New World, “dấu thập” nọ là công viên “phi xì ke”. Ôkê, ta sẽ tóm cổ con nữ tặc mini ngay tại “cái hố” giữa ngón út và ngón áp út. Nào, lên đường ra chợ Bến Thành mau lên Thuý Lolita.
- Ơ, sao lại chợ Bến Thành?
- Trời đất, đã là dân chôm chỉa ai lại quay về công viên tự nộp mình. Con nhỏ rúc vào chợ là cái chắc.