Năm Sài Gòn

Chương 2

Những giọt lệ của búp bê ứa ra. Đúng là những giọt lệ tủi thân của búp bê trong tủ kiếng. Sơn Đại Ca có cảm như vậy lúc Quyên rù rì chuyện lôn xộn của gia đình. Hai vành tai hắn vốn thính như quý sứ lúc này bỗng lùng bùng, nào hãy thống kê hết tâm sự rầu rĩ của Quyên: Khởi đầu từ chuyến công vụ hải ngoại của ông Đỗ Long, ông nói với má con Quyên là ông đi Washington, thủ đô của Hoa Kỳ trong nửa tháng để bàn thảo một hợp đồng gì đó liên quan đến ngành kinh doanh địa ốc, nhưng việc đời tưởng vậy mà không phải vậy. Hơn nửa tháng sau, bà Hoàng Thị Mỹ Dạ, má Quyên, sốt ruột lên công ty hỏi tung tích chồng thì một viên trợ lý thân cận hé môi tiết lộ rằng ngài giám đốc đâu có đi Mỹ, thỉnh thoảng ngài vẫn thường lên Đà Lạt hứng sương mù lãng mạn cho dãn cốt dãn xương.

Quyên thút thít:

- Mới đây viên trợ lý đó có lẽ vì thương hại sự ngây thơ của má minh nên cho biết thêm: Trong vòng ba tháng nay, ba Long của mình hay trò chuyện với một người phụ nữ nào đó qua điện thoại, có lần ông còn tiếp một người đàn bà trẻ tuổi son phấn loè loẹt tại  văn phòng riêng suốt hai tiếng đồng hồ.

Sơn bần thần:

- Không ngờ ba Quyên có thể sa lầy dễ ợt đến thế.

- Sơn hiểu không, tính tình ba mình thay đổi 180 độ. Ông đâm ra mê bùa chú thần quyền. Ông đeo ở cổ tay trái một cái vòng bằng sợi thừng sơn năm màu ngũ sắc trông rất kinh dị và hay ngồi thừ sau bàn buya–rô lảm nhảm hai chữ “Thiên Sứ”…

Thạch trố mắt:

- Trên đời này chỉ có thiên lôi chó không có thiên sứ.

Thuý gắt gỏng:

- Bạn ổn ào quá Thạch, hãy nghe Quyên kể tiếp coi.

Quyên lấy khăn mù xoa thấm nước mắt, giọng cô nghẹn ngào.

- Viên trợ lý rất kinh ngạc bởi một giám đốc công ty địa ốc hàng ngày tiếp xúc với hoá đơn, chứng từ… như ba mình mà bị ô nhiễm bùa ngải tà thần là công ty phá sản như chơi. Có điều đối với má con mình thì chuyện phá sản cũng mặc kệ, mình không thèm làm đứa con gái nhà giàu nữa. Mình chỉ muốn cứu ba thôi, hu hu…

- Nín đi Quyên, bà Triệu đâu có bao giờ khóc khi giặc Tàu xâm lược, bà còn rút gươm chém cá tràng kình cỡi luồng song dữ ấy chứ. Nào, thái độ của má Quyên ra sao?

Quyên ấm ức:

- Thái độ của má mình thật dứt khoát. Bà nói nếu hai vợ chồng không còn tình cảm với nhau nữa, nghĩa là một trong hai người thay long đổi dạ, thì chẳng thà ra Toà ly dị còn hơn.

Cả đám choáng váng. Chúng đâu dè bà Hoàng Thị Mỹ Dạ lại quả quyết liệt đến thế. Coi, sấp nhỏ chỉ quen chuyện “bình thiên hạ” chớ nào có biết gì về chuyện “tu thân tề gia” của đám ngưòi lớn rắc rối. Sơn cau mày:

- Hừm, Tết Đinh Sửu này ba Quyên có… quay về nhà không hả?

- Chỉ có ông Đỗ Long mới trả lời được, Sơn à. Trước mắt, những ngày đẹp trời sắp tới ngôi biệt thự có khu vườn bông sứ chỉ còn lại ba người phụ nữ thui thủi. Năm nay nhà mình không có Tết. Chắc chắn là vậy.

Quyên bất ngờ ngưng khóc. Một nữ hổ tướng không có quyền rơi lệ quá mười phút. Cô bóp tay Thuý thật chặt.

- Nghe nói ba sẽ tạm trú tại khách sạn nổi “Năm Sao” cùng với ba Henry và dì Alice phải không?

- Không. Mình sẽ là người phụ nữ thứ tư tình nguyện ăn Tết ở nhà Quyên.

- Ôi…

- Mình nói thiệt đó. Sao, bồ có muốn con Thuý Bụi chia sẻ bớt tủi thân trong lúc gia đình bồ gặp hoạn nạn không nè?

- Ôi, cám ơn Thuý. Tôi sẽ báo tin này cho má và dì Mười quản gia biết ngay lập tức.

°

Dĩ nhiên là má Quyên đồng ý khi thấy Thuý Bụi gia nhập vô tiểu gia trang toàn đàn bà con gái sầu thảm, còn phải hỏi, trời sinh hai người phụ nữ ngồi với nhau đã đủ hình thành một cái chợ, có tới bốn người tâm sự càng mau chóng thành siêu thị chớ sao.

Thuý Bụi trình diễn ngôi biệt thự bông sứ theo cách… bụi riêng của cô. Cô bé chỉ mang theo bàn chải đánh răng và túi xách đựng đồ hoá trang, còn quần áo thì trong tủ Quyên Tiểu Muội đã có hàng tá xiêm y đủ kiểu.

Ngày đầu tiên, hai đứa con gái kháu khỉnh ngồi rù rì bên băng ghế đá hằn học… ngắm cuộc đời. Hăm bốn Tết, bông sứ ngoài vườn rụng tơi tả, hai cây thuỳ dương Indonêxia xoã tóc ủ rũ ở gốc tường như thầm oán trách ông chủ Đỗ Long.

Quyên Tiểu Muội trầm ngâm.

- Ở nhà mình, bạn thấy có gì lạ chăng?

Thuỳ vò mái tóc nhím nói đủng đỉnh.

- Có ba cái lạ: Thứ nhất, căn biệt thự không một chút bụi bặm. Thứ hai, dì Mười hễ rảnh rang là tụng kinh niệm Phật. Thứ ba, má của bồ tối ngày xem bói bài Tây. Thế là thế nào?

- Thế là mê tín dị đoan chớ còn gì nữa. Từ ngày nghe viên trợ lý lảm nhảm chuyện ba mình có cái vòng thừng ngũ sắc vô cổ tay, má của mình nhất định đấu phép luôn. Bà cho rằng nếu ông có bồ bịch chẳng qua là bị bùa mê thuốc lú. Chính vì thế, má Vỹ Dạ trút hết tâm huyết vào 52 lá bài. Mới sang nay, bà khoe với mình là đã tìm ra “con đầm bích” cướp trái tim của ba Long. Bà quyết định nay mai sẽ mời thầy pháp đến nhà giải độc.

- Trời đất, hoang tưởng quá.

- Mình cũng thấy nhảm nhí lắm. Ai đời thế kỷ 21 mà còn những chuyện ruồi bu. Tuy nhiên mình có khuyên can cách nào má cũng không nghe, bà nói rằng căn nhà dạo này rờn rợn như có ma quỷ âm.

- Ám cái con khỉ mốc. Mình là chuyên gia lật tẩy lũ âm binh đấy.

Ơ… Thuý đột nhiên rùng mình. Cô vừa thoáng nghe tiếng “lốc cốc” nhặt khoan xuyên qua màng nhĩ, tiếng “lốc cốc” giữa buổi chều chạng vạng cú như âm thanh trồi lên từ dưới địa ngục. Cô thì thầm:

- Bồ có nghe thấy gì không Quyên?

- Không…

Quyên chớp mắt tỏ vẻ sửng sốt trước câu hỏi của người bạn gái bụi đời. Hai đứa chưa kịp đàm đạo gì thêm thì người đàn bà xinh đẹp từ bên trong tiền sảnh bước ra. Bà thừa  sức gây chú ý của người khác bằng nhan sắc tuổi nửa chừng xuân, kín đáo và quyến rũ. Mới thoáng quan sát, chẳng ai ngờ người mệnh phụ sang trọng dịu dàng đó lại đang ở trong tình trạng bất hạnh trước cuộc sống gia đình.

Bác Vỹ Dạ nói nhỏ nhẹ:

- Các con vào ăn cơm chiều đi. Dì Mười dọn rồi đấy.

Quyên buồn bã:

- Bữa nay má lại nói tiếng Huế, con biết…

- Ờ, con biết thì tốt. Má chỉ nói tiếng quê mình lúc ba bỏ má con mình thôi.

Ngoài vườn cây lá xào xạc nhưng không ngọn gió nào làm xao xuyến không gian ngẹt thở. Bà Vỹ Dạ lẩm bẩm:

- Lạ thật, thời tiết cuối năm cứ như đưa đám…

Đúng vào lúc hai đứa trẻ sửa soạn nối gót bà má vào tiền sảnh, bổng ngoài cổng “pháo đài” một âm thanh quái dị nổi lên.

- Lốc cốc, lốc cốc, lốc cốc…

Mắt bà Vỹ Dạ sáng rực.

- Tạ ơn thượng đế đã chứng giám lời cầu xin của tôi. Kìa, Thuyền Quyên. Ra mở cửa đi con, tiếng mõ “lốc cốc” ấy chắc chắn là của một ông thầy pháp vi hành khắp nơi để cứu nhân độ thế. Má cam đoan mà.

°

Đúng là một ông thầy pháp từ đầu đến chân một trăm phần trăm. Ông ta chừng năm mươi tuổi, xương xẩu nhiều hơn thịt từa tựa như Thạch Sầu Đời nhưng cốt cách thua xa lắc. Thằng Thạch tướng giống vua khỉ còn ông ta chỉ là cỡ… loài vượn tép riu.

Ông ta phát ngôn:

- Ta là Lốc Cốc Tử tiên sinh, sứ giả của mười phương cực lạc.

Khi Lốc Cốc Tử nói, hai hàm răng khít rịt núp dưới cặp môi mỏng dính, mọi cơ thịt vốn ít ỏi trên gương mặt cáo già của ông ta hoạt động theo. Ê, hai con mắt thì một bên nhỏ một bên lớn, lỗ mũi dòm mồm giống mỏ diều hâu, cặp lông mày bạc phếch như gây gổ với mái tóc dài phù thủy nhuộm đen, ấy là chưa nói đến sợi râu cằm duy nhất dài một tấc mọc ngược lên trời như ông chồng nhu nhược trong vổ hát chèo “Quan Âm Thị Kính”.

Thuý Bụi khều tay Quyên thỏ thẻ:

- Ngó bộ ông ta bệ vệ dữ há, trên bàn là mười tờ năm chục ngàn và một cỗ bài Tây. Trước mặt là má Quyên đang run cầm cập.

Lốc Cốc Tử hình như “thấu thị” được sự nghi ngờ của hai đứa trẻ. Ông ta cười rung cả chiếc ghế bành:

- Này bà chủ, có con nít trong phòng, tôi bắt quẻ không linh nghiệm à nghe.

Bà Vỹ Dạ thất sắc:

- Nhưng chúng là con cháu tôi. Chúng cần biết sự thực, thưa tiên sinh.

Lốc Cốc Tử gãi mái tóc rối nùi mười năm ngày chưa gội đầu khiến gầu văng tung toé.

- Hừ, vầy thì chúng chỉ được đứng cách tôi năm mét trở lên. Trong vòng năm mét trở lại là năm thần tướng Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ canh gác không cho ma quỷ xâm nhập.

Ông ta phá án khá bài bản làm vị phu nhân mê tín phải chột dạ. Bà ra dấu cho Quyên và Thuý lùi ra xa rồi khẽ gật đầu.

- Thiên sinh đoán vận mạng bằng bài Tây hay là…

- Khà khà, bà chủ cất 52 lá bài giùm cho, trò chơi hạng bét đó chỉ dành cho phụ nữ bị… thất tình. Một sứ giả đích thị của mười phưong cực lạc tối kỵ với bài bạc phàm phu tục tử. Tôi đây sở trường món câm tay thân chủ xem tiền kiếp.

- Xin lỗi, tôi không cho phép bất cứ người là nào được chạm vào tay mình.

Lốc Cốc Tử đảo cặp tròng dị dạng:

-Hừ, thế cũng được. Có điều bà phải “chồng” thêm xấp năm chục cứng để cạnh cái “mõ chiếu yêu” của tôi.

Khi số tiền nộp mạng trên bàn đã tăng lên gấp đôi. Lốc Cốc Tử mới âm thầm moi trong túi áo thụng màu cam của ông ra các bửu bối. Trời ạ, đó là một cái đĩa sứt mẻ và hai đồng xu thủng lỗ ở giữa. Ông ta cất giọng rền rền.

- Bà chủ hãy tập trung tinh thần dòm hai đồng tiền cổ. Một bên vẽ toàn hình bông lúa còn một bên trống trơn. Bà phải dẹp hết mọi tạp niệm chốn trần gian khả ố này lúc tôi gieo quẻ trên đĩa, chỉ có như thế tôi mới được thần thánh giáng lâm chỉ rõ tâm sự của bà.

- Tôi đồng ý.

Người đàn bà đáng thương nhắm mắt lại khi hai đồng xu quay mòng mòng trên đĩa từ mấy ngón tay khô héo nhưng điệu nghệ của Lốc Cốc Tử tiên sinh. Một lát sau, hai đồng bạc cổ nằm yên với hai mặt khác nhau khiêu khích.

Sợi râu cằm chỉ thiên của Lốc Cốc Tử ngọ nguậy trong vài giây. Ông ta cười hềnh hệch.

- Khà khà, tôi nói chơi mà thành thật. Hoá ra bà chủ bị thất tình, bà thấy không, hai đồng xu thủng lỗ tượng trưng cho vợ chồng, ông chồng thì vênh cái mặt “hình bông lúa” lên còn bà vợ thì đau khổ úp mặt thê thảm mất tình cảm. Xin kết luận: chồng bà hiện ở với bồ nhí.

Vỹ Dạ rung động. Bà ấp úng:

- Ông… ông quả thực là sứ giả của mười phương cực lạc. Ôi…

- Khà khà…

- Tôi phải đối phó ra sao trước tình cảnh này thưa tiên sinh?

- Một “tê” chẵn. Khà khà, ý tôi nói là bà chủ cần nhả ra cho thần thánh một triệu đồng cúng dường nữa.

- Ơ, tôi đã cúng tiên sinh một triệu rồi kia mà.

- Vẫn chưa đủ, bà chủ kiều diễm ạ. Tôi mà không có mối hảo cảm với bà thì… xin phép rút lui.

- Từ từ đã tiên sinh, tiền đây.

- Có thế chớ, khà khà…

Hai đồng xu lại quay tít. Cái sống mũi diều hâu của Lốc Cốc Tử khoái trá thấy hai đồng tiền ngưng nhảy nhót và hai mặt trống trơn y chang nhau. Ông ta lim dim.

- Mẹ kiếp, lạng quạng tôi sinh nghề tử nghiệp.

- Sao?

- Bà chủ không thấy hai mặt trùng hợp ư? Kinh khủng, man rọ, chết chóc, tàn bạo vô nhân đạo. Trời đất quỷ thần oi, ai mà dè căn nhà đẹp đẽ của bà có “Thần Trùng”.

- Tiên sinh nói gì?

- Hai đồng cắc nhau đẻ ra… thần trùng. Ông chồng bà đã bị báo oán, dòng họ kiếp trước của ông ta đang từ địa ngục tái sinh hiện về căn nhà này để đòi mạng ông ta. Còn đòi mạng cách nào thì tôi không biết, có thể ông chồng ngoại tình của bà sẽ tự thắt cổ lủng lẳng, hoặc bị đâm lòi ruột hoặc bị xe cán dẹp lép chẳng toàn thân…

Bà Vỹ Dạ run như thằn lăn đứt đuôi, mặt mày trắng bệch. Chẳng cần Lốc Cốc Tử say sưa phun ào ào các hình dung từ rùng rơn nhất để ám chỉ cái chết nhằm tra tấn tinh thần thân chủ, người mệnh phụ diễm lệ kia đã tự lọt bẫy chính mình. Phật độ trì ơi, rõ rang ông thầy pháp phán chẳng sai. Mấy ngày nay không khí trong bếp, trong phòng ngủ thập thò như có bóng ma lởn vởn. Chẳng lẽ đó là dấu hiệu của “Thần Trùng” ám ảnh.

Bà Vỹ Dạ thều thào:

- Tiên sinh có cách gì cứu chồng tôi không, chồng tôi họ tên Đỗ Long làm giám đốc một công ty chuyên doanh địa ốc. Cho dù ghen tuông cớ nào tôi cũng không thể dửng dưng nhìn anh Long bị chết thảm khốc, tôi và cháu Quyên cần anh ấy sống. Tôi van tiên sinh…

Lốc Cốc Tử bấm đốt đủ mười ngón tay rồi ré lên:

- Khà khà, xong xuôi. Tôi không đủ tài sức nhưng có một người có thể giải hạn cho bà. Theo tôi biết, tại Lăng Ông  có một nữ dị nhân chuyên giải thẻ xăm ngồi dưới cây đa. Chiều mai bà nên đến đó cho nữ dị nhân tế độ. Chào bà.