Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 170

Giang Nghị trong khoảng thời gian này không ngừng bận rộn tra thiếu bổ khuyết, mà Vu Chúc một lần lại một lần bị kéo qua đó thẩm vấn, lại bị đưa ra ngoài, cũng làm hắn càng thêm khẩn trương.


Bản án của Lục Bạch, tuy rằng là án kiện hình sự, nhưng rốt cuộc thời gian cũng đã qua tám năm, hơn nữa ở trong án hình sự cũng không xem là loại án quá lớn.
Nhưng cố tình lại thường xuyên thẩm vấn Vu Chúc như vậy, khiến trong lòng Giang Nghị không thể không sinh ra hoài nghi.


Hắn không ngừng nhớ lại an bài trong quá khứ, càng suy tính, lại càng cảm thấy một ít thủ đoạn quá mức đơn giản, cũng không có cách nào cân nhắc. Đặc biệt là nội dung liên quan đến Lục Bạch còn có Vu Chúc.


Chuyện tới hiện giờ, Giang Nghị cũng phản ứng lại, tình cảm là con dao hai lưỡi. Hắn có thể lợi dụng tình cảm hủy hoại Lục Bạch, khống chế Vu Chúc. Nhưng Vu Chúc và Lục Bạch cũng sẽ bởi vì tình cảm quá mức cực đoan mà phản phệ lại hắn.


Trên thương trường rất chú ý đến nhân mạch của một người. Chuyện giữa Lục Bạch và Giang Nghị đã nháo lớn đến nỗi mọi người đều biết. "Nơi có Lục Bạch, đừng tìm Giang Nghị" gần như sắp trở thành quy tắc ngầm trong giới thương nghiệp.


Nếu Giang Nghị là thế gia có tên tuổi lâu đời, tự tin hùng hậu, có lẽ cũng không sợ. Nhưng cố tình hắn không phải.
Giang Nghị chỉ là một doanh nhân mới, thoạt nhìn lớn mạnh, nhưng một khi có gió thổi cỏ lay, muốn làm lại từ đầu liền khó càng thêm khó.


Tựa như lần đấu thầu này. Đích xác Giang Nghị là một sự lựa chọn rất tốt. Nhưng đồng dạng, không lựa chọn Giang Nghị thì bọn họ cũng có thể tìm được một nơi thay thế càng thích hợp hơn.
Năng lực của Lục Bạch, sau khi rời khỏi Giang Nghị, rốt cuộc cũng hoàn toàn tản ra.


Ngắn ngủi trong vòng nửa năm, Giang Nghị thế nhưng bị Lục Bạch đả kích đến nỗi đừng nói là chuyển hình, ngay cả trạng thái gốc gác ban đầu cũng đều bắt đầu dao động.


Minh Dụ vừa lúc đến tìm Lục Bạch, muốn cùng Lục Bạch nói về bát quái hai ngày nay. Kết quả gõ cửa một lúc, người ra mở lại không phải dì Thu, mà là tiểu đồ đệ kia của Lục Bạch.


Đứa nhỏ có thiên phú còn chăm chỉ, quan trọng nhất chính là hắn có lương tâm, biết báo đáp ơn nghĩa. Trong lòng đối với Lục Bạch cảm kích muốn chết, ngày thường có chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều đi theo bên người Lục Bạch, chia sẻ giúp cậu.


Bởi vậy, Minh Dụ đối với hắn cũng có ấn tượng khá tốt, lần này tới, còn thuận tay mang cho hắn chút quà.
Kết quả trên mặt đứa nhỏ một chút không khí vui mừng cũng đều không có, vành mắt cũng hồng hồng, phảng phất đã khóc.
"Làm sao vậy?"
"Thân thể của sư phụ không tốt lắm."


"Bác sĩ đã tới chưa?"
"Tới xem rồi." Đứa nhỏ nghiến răng nghiến lợi "Đều tại cái tên Giang Nghị súc sinh kia!"
Hắn nói như vậy, Minh Dụ liền hiểu, hơn phân nửa là có liên quan tới ảo tưởng.


Nhanh chóng thay đổi giày vào nhà, quả nhiên, Lục Bạch nằm ở trên giường, đang truyền dịch. Bác sĩ không rời đi, đang ngồi ở mép giường lải nhải.
Minh Dụ nghe loáng thoáng, là đang dặn dò Lục Bạch, về sau làm việc và nghỉ ngơi nhất định phải phân chia cẩn thận, nhanh chóng kiêng rượu bia.


Lục Bạch mỉm cười nghe, nhưng sự hiểu biết của Minh Dụ đối với cậu đủ nhiều, vừa thấy ánh mắt liền biết cậu không để tâm.
Đơn giản cũng khuyên bác sĩ rời đi trước, chính mình ngồi xuống mép giường của Lục Bạch.


"A Bạch......" Minh Dụ muốn khuyên cậu, gã cũng biết Lục Bạch vì gặp qua cái gì mới thành ra như vậy, bất quá là nghĩ uống say để trông thấy Giang Nghị trong ảo tưởng mà thôi.


Nhưng nói đến cùng, Giang Nghị kia chính là một ma nơ canh, nếu Lục Bạch thật sự có thể thoát ra, tội gì mà tìm không thấy người tốt có thể bồi bên người cậu cả đời, việc gì cứ muốn đem cả đời đặt ở trên người một kẻ cặn bã?


Nhưng mà lời nói tới bên miệng rồi, Minh Dụ lại không có cách nào mở miệng.
Bởi vì gã biết, Lục Bạch cái gì cũng đều hiểu rõ, cậu không làm như vậy, chỉ là bởi vì cậu làm không được mà thôi.


Bệnh của cậu đã nguy kịch, Giang Nghị trong ảo tưởng chính là thuốc giữ mạng của cậu. Nếu ngay cả chút thuốc này cũng đều không thể dùng, vậy Lục Bạch chỉ sợ rất nhanh liền phải biến mất.
Nghĩ, nghĩ.


Minh Dụ đột nhiên cảm thấy Lục Bạch như vậy cũng không có gì là không tốt. Chỉ cần chính cậu nguyện ý, ánh mắt của người khác, suy nghĩ của người khác, kỳ thật cũng đều không quan trọng.
Coi như Giang Nghị đã thật sự chết rồi, Lục Bạch vẫn luôn tưởng nhớ đến hắn là xong việc.


Sau khi Minh Dụ nghĩ thông suốt, dứt khoát thay đổi đề tài, nói về trạng thái thê thảm gần đây của Giang Nghị.


"Cậu thật sự quá lợi hại, hiện tại cái công ty kia của Giang Nghị đã có chút chống đỡ không được rồi. Phía trước tớ còn nghe nói, trong công ty Giang Nghị có mấy cổ đông muốn bán tháo cổ phiếu ra bên ngoài. Dựa theo lẽ thường, Giang Nghị hẳn là sẽ mua lại, nhưng mà hắn ngay cả ý tử thử cũng đều không có."


Lục Bạch cũng không thấy lạ "Giang Nghị mua không nổi. Tiền dư trong tay hắn vốn dĩ cũng không có nhiều như vậy. Hơn nữa ở lúc bắt đầu chuyển hình, không ít vốn lưu động đều tuồn ra ngoài. Những sản nghiệp đó của hắn đều liên kết, muốn thu hồi ngắn hạn, khó càng thêm khó."


"Vậy cậu nghĩ như thế nào rồi? Ba tớ kêu tớ tới hỏi cậu một câu, về sau có tính toán gì không?"


Cha của Minh Dụ muốn lâu dài, vốn dĩ công ty của Giang Nghị chính là do Lục Bạch một tay nâng đỡ đi lên, hiện tại hai người đâm chém lẫn nhau, nếu Giang Nghị thoái vị, Lục Bạch ra tay tiếp nhận cũng không phải không được.


Nhưng Lục Bạch lại lắc đầu "Mười năm qua vẫn luôn phấn đấu, hiện tại cũng không muốn mệt mỏi như vậy. Lê lão gia là người không tồi, Lê tiên sinh cũng là người yêu quý người có tài. Lê thị khá tốt, tớ cứ ngốc ở chỗ này cũng không tồi."


Minh Dụ muốn nói, nếu như vậy, chúng ta rời đi xa một chút. Nhưng nghĩ lại tưởng tượng, Lục Bạch ở thành phố cũ đã chịu nhiều thương tổn như vậy, không quay về ngược lại là chuyện tốt.


Huống chi, Lục Bạch không trở lại, quan hệ lại là cắt không đứt. Ba ngày hai buổi trong nhà gã lại có quà được gửi tới từ cậu. Hơn nữa cho dù Lục Bạch không muốn trở về, gã cũng còn có thể ở lại đây.
Tóm lại vẫn là muốn ở một chỗ. Minh Dụ nghĩ như vậy, cũng không cưỡng ép cậu.


Hai người lại trò chuyện chuyện khác, Minh Dụ đột nhiên nhớ tới một sự kiện "Đúng rồi, cái bản án của Vu Chúc thế nào rồi?"
Lục Bạch lắc đầu "Còn chưa có điều tra rõ ràng."
"Vì sao lại lâu như vậy?"


"Bởi vì bên trong còn có một mạng người a!" Lục Bạch nhịn không được cười "Lê thiếu không phải chết ngoài ý muốn."
"Đậu má!" Minh Dụ tức khắc liền kinh ngạc.
Mà chuyện Lục Bạch nói tiếp theo, lại càng làm cho Minh Dụ khϊế͙p͙ sợ "Lê lão gia đã điều tra ra, con trai của Vu Chúc, là của Giang Nghị."


"Không phải chứ? Không phải nói lúc trước vài lần đều tra không ra sao?"


"Bởi vì Giang Nghị động tay động chân, mua được người. Nhưng hiện tại Vu Chúc bị bắt, chuyện này cũng bị lộ ra theo." Nghĩ nghĩ, Lục Bạch lại bồi thêm một câu "Đứa nhỏ đã bị người đưa tới Vu gia. Sau chuyện này, chỉ sợ bên phía Vu gia sẽ trực tiếp tìm Giang Nghị muốn nói lý."
"Vu gia sẽ ra mặt giúp Vu Chúc?"


"Không có khả năng. Bọn họ hiện tại hận không thể cùng Vu Chúc đoạn tuyệt quan hệ. Còn về đứa nhỏ này, bọn họ đi tìm Giang Nghị, khẳng định cũng là tìm để gây phiền toái."
"Vậy chẳng phải chính là trò hay khó gặp sao?"
"Đúng vậy." Lục Bạch cũng nhịn không được cười cười.


Hiện giờ chịu đả kích liên tục, cũng không thể bình tĩnh ngồi nghĩ lại, ngược lại bắt đầu cho rằng có tài nhưng không gặp thời.
Tổ chức có thành viên như vậy, công ty Giang Nghị liền không cần đề cập tới cũng biết.


May mắn trong tay hắn hiện tại có tiền, còn có thể chống đỡ cái xác bên ngoài. Chờ đến thời điểm tiền trong tay hắn cũng dầu hết đèn tắt, tòa cao ốc này cũng sẽ không còn tồn tại nữa.


Một nhà thiết kế rời đi, thế nhưng có thể bức một danh nghiệp mới trong vòng thương nghiệp đi đến bước đường này. Loại sự tình này từ trước đến nay đều chưa từng nghe thấy.
Nhưng ở trên người Lục Bạch, lại trở về vô cùng thuận lý thành chương.


Trong lúc nhất thời, không ít người đều cảm thán, Giang Nghị là thật sự ném dưa hấu nhặt hạt mè.


(*) Ném dưa hấu nhặt hạt mè: Món hời cũng giống như hạt vừng rơi xuống đất, có người vì nhặt nó mà không tiếc vứt đi quả dưa hấu trên tay. Những thứ rẻ tiền chỉ khiến ta cảm thấy sảng khoái trong khoảnh khắc, sau đó đều là phiền não. Những thứ đắt đỏ chỉ khiến ta cảm thấy đau lòng trong chốc lát, còn phía sau đều là tận hưởng. 


Chính bản thân Giang Nghị làm sao lại không thấy hối hận?
Nhưng điều làm hệ thống ngạc nhiên chính là, Giang Nghị đã sắp bị Lục Bạch bức tử, nhưng giá trị hảo cảm đối với Lục Bạch lại ở một khắc không ngừng tăng lên.
"Vì cái gì? Giang Nghị là tên biến thái cuồng M à?" Hệ thống không thể lý giải.


Lục Bạch lại cảm thấy vô cùng bình thường "Ngươi còn nhớ rõ ba anh em Lục gia ở thế giới thứ nhất chứ?"
"Bọn họ không phải bởi vì hiểu lầm ngươi hơn nữa cảm thấy ngươi thua thiệt, mới có thể......."


"Giang Nghị cũng là như vậy a! Hắn bị buộc càng thảm, càng sẽ nhớ tới sự tốt bụng trong quá khứ của ta. Ngươi nhớ rõ hình thức khống chế tinh thần mà Giang Nghị dùng lên nguyên thân chứ?"
"Ừm."
"Một đạo lý, ta cũng đang kiểm soát hắn." Lục Bạch đơn giản miêu tả cho hệ thống vài hình thức kiểm soát.


"Cái Giang Nghị dùng, chính là một bộ phương pháp thôi miên, thông qua dẫn đường tinh thần, lặp lại cấy vào ký ức, sau đó một bên làm Lục Bạch yêu hắn yêu đến không thể tự kiềm chề, đồng thời lại cảm thấy chính mình rất có lỗi với Giang Nghị, đều là bởi vì bản thân đã làm ra những chuyện đó, mới có thể khiến Giang Nghị biến thành bộ dạng lạnh nhạt như vậy. Bởi vậy, vì đền bù, cậu ta sẽ không ngừng dâng hiến hết thảy cho Giang Nghị. Đồng thời vì giảm bớt thống khổ của bản thân, làm tinh thần của mình phân liệt để trốn tránh hiện thực tàn khốc."


"Cuối cùng, chờ đến khi cậu ta mất hết giá trị lợi dụng, chính là thời điểm kế hoạch mưu tài hại mệnh của Giang Nghị hoàn toàn thành công, đưa cậu ta đi vào chỗ chết."


"Cho nên ta cũng cùng hắn chơi một bộ cùng loại. Quá trình kiểm soát hầu như đều là vài loại như vậy. Lục Bạch nguyên thân đã thay ta hoàn thành một bước mấu chốt nhất. Thứ hắn cho Giang Nghị, là tình yêu không hề giữ lại."


"Cho nên ta hiện tại, chỉ cần làm Giang Nghị hiểu rằng, hắn không đáng để được ta yêu như vậy, là được."
"Mà Giang Nghị đã từng bởi vì được nhiều chỗ tốt từ ta như vậy, hắn hiện tại lại từng chút từng chút mất đi, như vậy ngươi nói xem, hắn vì vãn hồi, sẽ làm cái gì?"


"Hắn sẽ nỗ lực lấy lòng ngươi!" Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ "Cho nên hắn chịu càng nhiều đả kích, liền sẽ càng nhớ tới chỗ tốt của ngươi. Sẽ càng không thể rời khỏi ngươi! Thậm chí còn muốn cùng ngươi nối lại tình xưa."


"Chính là ý tứ này." Lục Bạch cũng không phủ nhận thủ đoạn chơi đùa Giang Nghị của mình.


Điều Lục Bạch không thích nhất, chính là đùa bỡn tình cảm. Bởi vậy, đi qua bốn thế giới, phương thức thu hoạch giá trị hảo cảm của Lục Bạch càng có khuynh hướng nghiêng về mưu lợi. Chỉ có Giang Nghị là cậu không muốn buông tha.


Bởi vì Giang Nghị đã không chỉ là kẻ khốn nạn, mà hắn còn là tra nam hàng thật giá thật!
Kẻ đùa bỡn tình cảm của người khác, nên tự mình cẩn thận nếm thử sự chua xót khi bị đùa bỡn đi.