Trong lòng Giang Nghị tức khắc kêu "lộp bộp" một tiếng.
Hắn theo bản năng muốn gọi điện thoại cho bên phía đối tượng hợp tác, nhưng sau khi ấn vào dãy số, cuối cùng lại không có ấn nút gọi.
Hắn phảng phất nghe được bên tai đột nhiên vang lên một câu "Tự mình chuốc lấy cực khổ."
Thanh âm này rất quen thuộc, là Lục Bạch.
Giang Nghị còn nhớ rõ, đó là năm thứ hai hắn cùng Lục Bạch ở bên nhau, hai người quyết định gây dựng sự nghiệp. Lúc ấy Giang Nghị mang theo bản kế hoạch thiết kế đi đầu của Lục Bạch, có một nhà thiết kế nghe nói là du học bên nước ngoài trở về, cùng bọn họ tranh đoạt một dự án hợp tác.
Giang Nghị sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lục Bạch, cho nên thật cẩn thận không nói cho Lục Bạch biết. Kết quả Lục Bạch trong vòng một tuần đem sản phẩm thiết kế tạo ra, lại vừa lúc gặp phải nhà thiết kế bên phía đối diện, theo sau là các nhân viên nội bộ.
Khi đó, cậu nói với Giang Nghị "Yên tâm, hắn đối đầu với em, chính là tự mình chuốc lấy cực khổ."
Buổi tối ngày hôm đó, Giang Nghị cùng Lục Bạch ăn cơm. Tính cách của Lục Bạch vô cùng nội liễm, nhưng lời nói bày tỏ tình yêu lại phá lệ thẳng thắn.
Giang Nghị nhớ lại một chút, đã trôi qua tận tám năm rồi, thế nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ rành mạch.
Lục Bạch lúc ấy nói "Giang Nghị, em sẽ trở thành còn át chủ bài cuối cùng của anh. Anh có thể làm bất cứ chuyện gì mà anh muốn làm, đi liên hệ bất cứ công ty nào mà anh muốn hợp tác."
"Chỉ cần anh muốn, đều sẽ được!"
Đó là lời hứa hẹn hiếm hoi mà Lục Bạch tặng cho Giang Nghị, nhưng Giang Nghị lại không thể không thừa nhận, mỗi một lời hứa hẹn của Lục Bạch cậu đều chắc chắn sẽ làm được.
Sau đó mấy năm, mãi cho đến khi Lục Bạch đưa ra tờ đơn ly hôn, Giang Nghị chỉ cần muốn hợp tác với công ty nào, cho dù ngay từ đầu không được xem trọng, nhưng sau khi xem qua tác phẩm của Lục Bạch, tất cả đều sửa lại thái độ.
Nhìn dãy số trên điện thoại, Giang Nghị đột nhiên có loại cảm giác cảnh còn người mất.
Hắn biết, lần hợp tác này tất nhiên không thể thành được. Từ một khắc đấu thầu kia của Lục Bạch, liền đại biểu cho việc, Giang Nghị cùng bộ phận thiết kế của công ty hắn đã không còn cơ hội.
Giang Nghị đột nhiên cảm thấy rất bực bội, trong lòng có một loại mất mát nói không nên lời.
Nhưng mà điện thoại của Giang Nghị không có gọi đi, tin nhắn của đối phương lại gửi trở về. Không có bất cứ tin tức gì, mặt trên chỉ có một đường link.
Cái đề tài giới tro cốt này, ở trong mắt Giang Nghị, kỳ thật chính là một loại hoài niệm đối với người tình đã qua đời. Mánh lới nhất thời thôi, nhưng chân chính có thể vì người yêu mà thủ tiết một đời lại ít ỏi không có mấy người.
Hoa Quốc có lẽ còn nhiều một chút, những cái đó đối với người nước ngoài có khái niệm về tình cảm vô cùng cởi mở mà nói, căn bản chính là ít lại càng thêm ít.
Dù sao đều tồn tại một thời điểm gian nan khó có thể đi cùng nhau đến bạc đầu, cho dù cùng nhau đi đến bạc đầu, cũng rất khó ân ái vĩnh cửu. Huống chi còn là âm dương cách biệt?
Cho nên hắn đã xem qua bản thiết kế lúc đầu của Lục Bạch, cùng loại với minh hôn, làm đến rất cảm động, ngay cả Giang Nghị cũng cảm nhận được tình yêu tốt đẹp.
Vốn dĩ hắn cho rằng lần này Lục Bạch cũng sẽ thiết kế theo thiên hướng kỳ ảo và có chút ma quái.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, lần này cậu lại làm giống như một bộ phim ngắn.
Câu chuyện tình yêu của một đôi nam nữ thành thị. Gặp gỡ bình thường, yêu nhau bình thường, cầu hôn bình thường. Nhưng mà đêm cầu hôn đó, thời điểm chàng trai trở về, lại ngoài ý muốn gặp tai nạn xe cộ. Cẩu huyết cũng không thể chia rẽ đôi tình nhân này. Rất nhanh, cô gái mặc váy cưới đến bệnh viện đáp lại lời cầu hôn của chàng trai, hai người bọn họ hạnh phúc sinh hoạt cùng với nhau.
Sau khi kết hôn, bọn họ cùng tiến cùng ra, cùng nhau nấu cơm, ôm nhau mà ngủ, cùng nhau đi du lịch, tại mỗi một nơi có truyền thuyết tình yêu tốt đẹp đều sẽ chụp một bức ảnh để giữ làm kỉ niệm.
Hình ảnh vừa ấm áp lại ngọt ngào, làm người xem nhịn không được liền muốn nở nụ cười.
Cứ như vậy, một đường đến bạc đầu. Thẳng đến khi cuối cùng cô gái qua đời ở trong lòng chàng trai.
Giang Nghị có chút không hiểu rõ, cái này cùng với giới tro cốt rốt cuộc có liên quan gì, mà hình ảnh quay ngược lại cũng đột nhiên mà đến. Người em gái đã đến tuổi già giống cô gái đang sửa sang lại di vật của chị mình, album rơi xuống trên mặt đất mở ra, ảnh chụp bên trong đều là địa phương mà cô gái cùng chàng trai từng đi qua. Nhưng trên ảnh chụp, lại chỉ có thân ảnh của một mình cô gái. Mà vị trí thuộc về chàng trai, chỉ có bàn tay của cô gái hướng tới màn ảnh. Trên ngón áp út, một chiếc nhẫn kim cương vô cùng độc đáo tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Phảng phất như chàng trai đang nhìn về phía cô gái nở nụ cười ôn nhu.
Chàng trai đã sớm ở thời điểm tai nạn xe cộ mà qua đời.
Cô gái lại lấy một chút tro cốt của hắn, làm thành nhẫn, để cả đời hai người đều có thể bên nhau đến già, cũng là hoàn thành lời thề bên nhau cả đời yêu nhau không rời.
Thành toàn cho tình yêu của bọn họ, cũng thành toàn cho chấp niệm của chính mình.
Giang Nghị đột nhiên cảm thấy đôi mắt có chút cay, nhưng theo sau mà đến chính là chấn động. Hắn chưa bao giờ cảm thấy loại tình yêu dễ tan vỡ, cũng không đủ ổn định này rốt cuộc có ích lợi gì. Nhưng Lục Bạch lại dùng sự cố chấp độc hữu của mình, chứng minh cho hắn thấy cái gì mới gọi là tình thâm như biển chân chính.
Giang Nghị nghĩ đến Vu Chúc.
Lúc trước Vu Chúc cũng là yêu hắn yêu muốn chết muốn sống, thậm chí vì hắn mà có thể bỏ nhà ra đi, có thể cam tâm tình nguyện làm quân cờ gả cho một người không thích suốt mười năm.
Nhưng xét đến cùng, y vẫn không giống Lục Bạch.
Vu Chúc bỏ nhà ra đi với hắn, lại không đổi được kiểu sinh hoạt kiều thiếu gia như cũ. Chờ đến thời điểm thiếu ăn thiếu mặc, liền sẽ hối hận vì sao phải không màng tất cả vì hắn.
Tựa như lúc này, vì cái gì sẽ xảy ra chuyện xấu? Cũng chỉ bởi vì Vu Chúc chịu không nổi nữa.
Nhưng Lục Bạch lại không phải như vậy. Thời điểm Lục Bạch đi theo hắn, là thời điểm mệt nhất khổ nhất mà đời này Giang Nghị gặp phải. Nhưng Lục Bạch lại vứt bỏ đi tiền đồ rất tốt của mình, cùng hắn lăn lộn ở trong bùn đất.
Cho dù sau đó đến một tia cốt cách bất khuất cuối cùng cũng đều bị gõ nát, cậu vẫn kiên trì bò dậy, đem máu nuốt ngược xuống, sau đó tiếp tục bước đi.
Giang Nghị đột nhiên có điểm hối hận, kỳ thật nếu hắn không tham lam như vậy, chỉ giữ lại một mình Lục Bạch, nói không chừng mấy năm sau, bọn họ cũng sẽ có thể đạt được tới độ cao mà hắn muốn.
Cố tình trong lòng hắn càng loạn, thì cái tên Giang Nghị và Vu Chúc lại càng thường xuyên được thấy.
Tên tài xế kia, cuối cùng vẫn là nói ra chuyện năm đó.
Cho nên rất nhanh Vu Chúc cũng bị cảnh sát mang đi.
Luật sư bên phía Giang Nghị lập tức chạy tới, muốn hỏi Giang Nghị rốt cuộc có muốn giữ lại Vu Chúc hay không?
Giang Nghị sau một hồi lâu trầm tư "Giữ lại hắn, nhưng đừng để hắn nói nhiều lời."
"Vâng. Đã biết." Luật sư rất nhanh liền rời đi để làm việc.
Giang Nghị bực bội đập nát máy tính, căn bản nhìn không được mấy chuyện này.
Vu Chúc chính là một cây hoa thố ti, căn bản chịu không nổi áp lực, cảnh sát tra hỏi vài lần thể nào cũng sẽ khiến y đem tất cả mọi chuyện đúng sai đều nói ra hết.
Giang Nghị lo lắng nhất chính là cái này.
Tuy rằng chuyện Lê thiếu chết còn có chuyện năm đó của Lục Bạch đều là Vu Chúc tự tay làm. Nhưng đứa con kia của Vu Chúc, đích đích xác xác là con của Giang Nghị hắn.
Lê lão gia kêu người đi tra, hắn còn có thể nghĩ biện pháp thay đổi báo cáo. Có thể thấy được khi Vu Chúc bị bắt lại, những việc này từng chút một bị bại lộ ra ngoài, mặt sau cho dù Vu Chúc cái gì cũng đều nhận tội, nhưng con đường của hắn cũng hoàn toàn đi vào ngõ chết.
Vốn dĩ còn có Lục Bạch làm đường lui, có thể thấy được Lục Bạch vừa đi, bên phía bộ phận thiết kế liền chú định là chịu không nổi sóng to gió lớn.
Mà đế quốc thương nghiệp mới dựng lên hình thức ban đầu của hắn cũng sẽ thất bại trong gang tấc. Đây là điều Giang Nghị không thể cho phép.
Hơn nữa trạng thái tinh thần của Lục Bạch không tốt, cậu đã ảo tưởng ra ảo giác, dựa vào việc tiêu tiền mua người chơi trò đóng giả sinh hoạt gia đình, vậy mình trực tiếp cùng cậu sống với nhau không phải càng tốt hơn sao?
Giang Nghị nghĩ như vậy, tính toàn cùng Lục Bạch ngẫu nhiên gặp được ở đâu đó. Nhưng mà Lục Bạch lại hoàn toàn không cho hắn cơ hội này.
Mặc dù loại thời điểm này, Lục Bạch vẫn như cũ thường xuyên ra vào các buổi tiệc rượu, bên người mang theo trai trẻ cũng là một ngày đổi một người.
Người hôn nay vô cùng anh tuấn, ngày mai người kia lại càng soái khí hơn. Nhưng người xung quanh đều nhìn với đôi mắt thấu hiểu, ai cũng đều nhìn ra được, những chàng trai mà Lục Bạch mang theo, trên cơ bản mỗi người đều có chút bóng dáng của Giang Nghị thời đại học.
Hoặc là khí chất, hoặc là diện mạo.
Lục Bạch làm kim chủ luôn luôn hào phóng, lại không có yêu thích đặc biệt gì. Nghiêm khắc tới mà nói, bản thân chính là một người đáng thương, tìm người bồi mình để giết thời gian.
Những chàng trai trẻ kia đều đối với cậu khăng khăng một mực. Cẩn thận mà bao dưỡng, đến nơi này của Lục Bạch, liền giống như cứu vớt những thiếu niên trượt chân.
Người khác thấy, cũng chỉ có thể cảm thán một câu đáng tiếc cho Giang Nghị. Lại không ai nguyện ý giật dây giúp hai người bọn họ.
Bởi vì bọn họ đều biết Lục Bạch điên rồi, cậu đã phân không rõ hiện thực cùng ảo tưởng. Cố chấp cho rằng Giang Nghị của mình đã chết. Mà người đang sống sờ sờ ở kia, là Giang Nghị của Vu Chúc.
Nhưng nói đến cùng, cách nói của Lục Bạch cũng không sai. Dù sao Giang Nghị cũng chỉ có một người, mà cái tên Giang Nghị này từ lúc bắt đầu đối với Lục Bạch cũng chỉ có tính kế, không có tình yêu.
Giang Nghị thuộc về Lục Bạch, từ trước đến nay đều không có ai nhìn thấy qua, nhưng Lục Bạch lại điên cuồng mà yêu Giang Nghị này, đến chết không phai. Vậy người khác như thế nào lại sẽ không có mắt đem Giang Nghị của Vu Chúc đẩy tới bên người Lục Bạch chứ?
Suốt nửa tháng, Giang Nghị đến một cơ hội nói một lời với Lục Bạch đều không có.
Điều này làm Giang Nghị không cam lòng tới cực điểm. Nhưng chính là trong tay hắn tất cả đều là những thứ vớ vẩn, tai họa ngầm bên phía bộ phận thiết kế của công ty rốt cuộc cũng bắt đầu nổ mạnh. Không có Lục Bạch ở phía sau màn chỉ điểm trấn áp cửa ải, tất cả những mẫu thiết kế của bọn họ đều trở thành mớ nát bét.
Đả kích như vậy, đối với công ty của Giang Nghị mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện rất lớn. Trong thế giới gốc, bởi vì công ty của Giang Nghị đã thành công chuyển hình, cho nên đả kích như vậy cũng không tính là gì, kịp thời cắt đuôi là được.
Thậm chí Giang Nghị còn mượn cơ hội này củng cố một chút hình tượng si tình của mình. Tỏ vẻ bộ phận thiết kế chính là vì thỏa mãn nguyện vọng của Lục Bạch đã qua đời mới được thành lập.
Đáng tiếc hiện tại không giống, công ty của Giang Nghị đang ở thời kỳ mấu chốt để chuyển hình, căn cơ không xong, đừng nói đến chuyển hình, có thể tiếp tục vận hành hay không đều là vấn đề thời gian.
Mà trong mắt Lục Bạch, chính là đem cái vấn đề thời gian này, biến thành phủ định.
Giang Nghị vội đến vắt chân lên cổ, nhưng càng sốt ruột, càng sinh ra vấn đề.
Cơ hội chuyển hình mà hắn sớm nhìn trúng kia thế nhưng trực tiếp không còn nữa. Châm chọc nhất, vẫn là bởi vì Lục Bạch.
Hắn nhìn trúng miếng đất kia, muốn đấu thầu. Nhưng bên trên lại trực tiếp hủy bỏ tư cách đấu thầu của hắn.