Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 89: Váy cưới (1)

Sau khi định ra ngày tháng tốt, quyết định vào hai tuần nữa đính hôn, Mạc Linh bị mấy lão nhân giữ lại với lý do tìm hiểu sâu hơn về sở thích của con dâu, còn nhóm Ken bị đá ra ngoài, ngoan ngoãn nghe theo lời họ trở về nhà.

Phải nói, hai người phụ nữ là một cái chợ, còn một đám lão nhân thì chính là trung tâm mua sắm siêu giảm giá.

Mạc Linh bị hỏi lùng bùng cả tai, cuối cùng nhờ ông Mạc đau lòng con gái phải chịu trận, lấy lý do đã khuya giúp cô trở về phòng. Phòng cô đã dọn hết cả, nhưng vật dụng cơ bản như giường gối đều còn, cũng được quét dọn cẩn thận mỗi ngày cho nên không làm khó cô lắm khi ngủ lại một đêm.

“Linh nhi.” Ông Mạc cùng cô vào phòng rồi đóng cửa lại để ngăn mấy lão “thanh niên” tràn trề sức sống kia nhào vào tiếp.

“Cha.” Cô biết ông có điều muốn nói.

Ông Mạc ngồi xuống ghế bên giường, Mạc Linh cũng theo đó ngồi lên mép giường, chờ ông lên tiếng.

“Tuy là cha có ép con thật, nhưng nếu con không thích sự sắp xếp này, cha có thể dừng nó lại theo ý con.” Ông Mạc nghiêm túc nhìn cô “Đó là hôn nhân cả đời của con, một lúc mà kết hôn với nhiều người như vậy cha sợ con chịu không được, tuy rằng không ai dám nghị luận Mạc gia ta, nhưng cha nghĩ nếu con thật sự không thích bọn họ thì cha có thể làm chủ cho con.”

Ông Mạc nói khá lung tung, có thể do lo lắng lẫn chưa chuẩn bị trước nên ý tứ không rõ, đại khái chính là nếu cô không đồng ý thì ông sẽ không cho họ tổ chức lễ đính hôn.

Mạc Linh thật sâu nhìn ông, trong mắt đều là xúc động không nói nên lời.

Cô biết ông luôn lo lắng cho cô, tuy có thể tình cảm ông đối với cô không bằng ông đối với bà Mạc cô, nhưng rất rõ ràng là còn nhiều hơn cả bổn phận một người cha nên có. Ông có thể vì di vật của vợ mà đồng ý cho con gái sống cùng nam nhân khác, nhưng ông tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai khinh thường đứa con bảo bối của ông.

Sống bao nhiêu lâu nay, có được một người cha quan tâm đến bản thân như vậy, Mạc Linh biết bản thân không uổng một đời người.

“Cha.” Cô sâu kín gọi một tiếng, hít một hơi mới nắm lấy bàn tay khô ráp của ông “Con thật sự không phản đối, vì con cũng có tình cảm với bọn hắn, tuy con biết như vậy là quá tham lam, ích kỉ, nhưng con không hối hận, nếu hôn nhân của con mà có một chút hối hận nào trong đó, con tuyệt đối sẽ là người đầu tiên chấm dứt nó.”

Ông Mạc mỉm cười, ông biết nữ nhi của ông đã trưởng thành, có thể tự suy nghĩ, biết bảo vệ bản thân như thế nào rồi.

“Cha cũng đừng lo quá, sau này con có kết hôn đi nữa, con vẫn sẽ về thăm cha, chịu ủy khuất nhất định sẽ tìm cha, sẽ không tự ôm mọi chuyện một mình.”

Mạc Linh biết ông sẽ không cho phép cô phải nhận dù chỉ là một vết thương nhỏ, do đó cô luôn có cách để trấn an ông.

“Ừ, tốt lắm, Mạc gia ta luôn luôn mở rộng chờ con về, tốt nhất là ngày nào cũng về, còn nữa, ôm cháu về cho cha nữa thì tốt.” Ông Mạc ha ha cười, xoa đầu cô.

“...”

Được rồi, không khí đang tràn ngập tình thân bị câu nói của ông phá hỏng rồi.

“Phải sớm sinh cháu cho cha, cha chờ lâu đến sắp phát ngốc rồi đây, nhìn lại hình con khi còn nhỏ làm cha thèm bế cháu chết đi được!” Ông Mạc thở dài.

“Được rồi được rồi, cha đi về phòng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm nữa, cha ngủ ngon.” Cô đẩy ông ra khỏi phòng.

“Con bé này, lớn thế rồi mà còn ngại nữa à? Thôi, con ngủ sớm đi, đừng trùm chăn cười một mình nữa, cha bị con dọa mấy lần rồi đấy.” Ông Mạc thuận theo ra khỏi phòng, nhắc nhở cô xong mới chịu về phòng mình.

Mạc Linh đóng cửa, âm thầm cười.

Muốn cô ngủ sớm à, hắc hắc, nghe lời ông, sáng sớm mai cô ngủ vậy ~

Hôm sau khi Mạc Linh bị ông Mạc đánh thức thì đã là buổi chiều, cô ngáp dài nhìn đồng hồ, vươn vai sảng khoái. Lâu lắm rồi không thức khuya như vậy, cảm giác cả tinh thần và thể xác đều tràn đầy sức sống hơn bình thường.

Đương nhiên, cũng có thể là do được ngủ một giấc thật sâu khiến cô tỉnh táo hơn, bình thường đều là cô bị bọn hắn đánh thức, với một kẻ chuyên trùm chăn đọc tiểu thuyết xuyên thời gian như cô, bị gọi dậy vào sáng sớm thật sự là như người huyết áp thấp bị gọi dậy bất ngờ vậy, cực kì khó chịu.

Khụ, lạc đề một tí.

“Con đã thoải mái chưa?” Ông Mạc gọi người chuẩn bị cho cô “bữa sáng”, nhìn cô vui vẻ xoay tay xoay chân.

“Vâng, rất thoải mái ạ!” Cô làm vài động tác duỗi người, đi đến bàn rót một cốc nước, nhân tiện gật đầu với ông.

“Vậy thì tốt, tinh thần sảng khoái mới quan trọng, đợi lát nữa con rể lại đón con đi thử váy cưới đấy.”

“Phụt!” Toàn bộ mặt bàn phủ đầy nước.

“Khụ khụ!” Mạc Linh ho khù khụ một hồi mới ngừng được, vuốt vuốt ngực ra sức thở “Cha nói gì? Thử váy cưới?!”

“Đúng vậy.” Kanato Ken không biết tiến vào từ khi nào, đến gần giúp cô chỉnh lại tóc “Em cứ ăn xong rồi đi cũng được.”

Mạc Linh câm lặng, chẳng lẽ trong nhà này chỉ có mình cô bình thường? Chuyện cứ thay đổi xoành xoạch như này làm sao cô chịu nổi!

Cô chỉ chú ý câu cuối của ông nên đã không chú ý đến danh từ “con rể” chói lọi, cũng có thể là do cô đã chấp nhận rồi không chừng.

Chà, ai biết được ╮(╯▽╰)╭.

Thử váy cưới tất nhiên là phải đến tiệm váy cưới, nhưng với cô lại khác. Cô được họ đẩy cho một nữ nhân gọi Hạ Tử Kha, là một người kì quặc.

Hạ Tử Kha có gương mặt xinh xắn dễ nhìn, thân hình cũng tương đối, nhưng cặp kính dày cộm che nửa mặt cùng với thời trang của cô ấy... thật sự không dám nhìn thẳng.

Nếu gặp phải một thiếu nữ mặc váy hoa, chính xác là trên váy in đầy hoa, váy dài đến gót chân, không một kẽ hở, cả người đều nói lên sự khác thường của cô ấy thì ai mà tin đó là nhà thiết kế váy cưới cho mình?

Tất nhiên, cô tin... bọn hắn tìm cho cô mà nhỉ, hẳn là sẽ không sao đâu, đại khái...

“Cô Mạc nhỉ? Tôi gọi cô Linh Linh được không? Tôi sẽ biến cô thành thiếu nữ xinh đẹp nhất trên thế giới, tin tưởng tôi đi!” Hạ Tử Kha ôm má, kích động nhìn cô, trong mắt mang theo tình tự khó nói thành lời.

Dù sao Mạc Linh cũng đã dấn thân vào giang hồ bao nhiêu năm qua, nếu còn không hiểu ám muội trong mắt của Hạ Tử Kha, cô liền sống uổng đời người rồi.

Hạ đại nhân, xin đừng nhìn chăm chăm vào ngực tôi một cách thèm khát như vậy!!

Ô ô ô ~ cô bị đưa vào động sói rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha...