Bỏ lại một câu động trời xong, Trần Dực còn nhân tiện đặt một xấp giấy đỏ vào tay cô, ngang nhiên ôm hông Bạch Liên Hoa ra về.
“Khoan đã, em còn muốn cùng Linh ăn mừng mà!” Bạch Liên Hoa kháng nghị.
“Đợi đến trước hôm kết hôn lại đi, hiện tại còn quá sớm.” Trần Dực gạt bỏ.
“Sao lại sớm? Chỉ còn ba ngày thôi mà!”
Mạc Linh chết trân trước cửa. Bạch thánh mẫu vừa nói gì? Kết hôn? Ba ngày?
Trước mắt mơ hồ, Mạc Linh quyết định mặc cho số phận, hiện tại muốn trốn tránh thì phải ra chiêu sát thủ của mọi nữ nhân: Ngất xỉu.
“Đứng vững nào, Linh nhi, chúng ta đi gặp cha đã.” Kanato Ken đỡ lấy cô, tốt bụng day day huyệt thái dương giúp cô thanh tỉnh.
“...”
Sau đó, không có gì bất ngờ, cô cùng bọn hắn leo lên xe, đến Mạc gia.
Bên ngoài biệt thự Mạc gia yên ắng khác thường, bình thường vào thời gian này thì hẳn là phải có người giúp việc ở cổng, nhưng hôm nay cổng mở toang, cửa trong cũng bị mở, bên trong sân cũng không có một bóng người.
“Có mùi mờ ám.” Hoàng Ngôn Đằng hít mũi.
Không ai lên tiếng đáp lại, bọn họ bước thẳng qua cửa, đi tới phòng khách.
“A, đến rồi kìa, tôi còn đang tính xem đến khi nào chúng mới biết.” Thanh âm trêu cợt quen thuộc khiến Mạc Linh rùng mình.
“Lão già, ông cũng ở đây à?” Khương Thành Quan vừa hỏi xong thì “Bịch” một tiếng ngã xuống đất.
Mạc Linh câm lặng nhìn chiếc giày yên vị trên sàn cùng dấu giày nổi bật trên mặt Khương Thành Quan, trong lòng thầm thắp cho hắn một ngọn nến an ủi.
“Cha, các gia gia.” Cô ngoan ngoãn chào hỏi.
Trong phòng khách đúng là các lão gia đứng đầu gia đình, ngồi xung quanh bàn tròn uống trà tán gẫu có vẻ rất thảnh thơi, vừa thấy Mạc Linh chào xong liền vui vẻ gọi cô lại.
“Đến đây đến đây! Con dâu ngoan, lại đây cho ta nhìn kĩ xem nào, gần đây có bị bọn chúng bắt nạt hay không?” Khương lão gia xoa xoa tay, hào hứng gọi cô lại.
“Ôi chao, nhìn mặt con bé kìa, ốm đến trơ xương rồi! Đúng là lũ ngốc có phúc không biết hưởng!” Bạc lão gia nắm lấy tay cô, đau lòng xuýt xoa.
“Con khỏe lắm ạ, làm sao mà gầy được.” Mạc Linh mỉm cười.
“Linh nhi, lại đây với ta.” Ông Mạc đưa tay ra, đón lấy bảo bối ôm vào lòng.
“Cha.” Cô ôm lấy ông, nhẹ giọng gọi.
“Ừ, ta đây.”
Không khí sum họp đang vô cùng ấm áp, người thấy rơi lệ người nghe đau xót thì chợt nghe thấy có tiếng hỏi.
“Vụ kết hôn là thế nào?” Còn ai khác ngoài Mạc Linh nữa?
“...”
Không biết là ai ho khan một tiếng, ông Mạc như sực tỉnh, ngượng ngùng gãi đầu, cũng buông cô ra, mắt liếc nhìn lão Đồng ngồi bên cạnh.
“À, chuyện này thật ra mới là dự tính thôi, chúng ta định cho mấy đứa đính hôn trước, sau đó mới kết hôn sau, cũng không phải chuyện gì lớn đâu.” Đồng lão gia cơ trí giải thích thay ông Mạc.
“Đính hôn? Kết hôn? Vậy đối tượng của con là ai?” Cô không tin những người khác lại để yên cho cô cưới một người trong số họ.
“Tất nhiên là bọn nó.” Lâm lão gia chỉ về phía mấy tên nam nhân to đầu mà ngu xuẩn sau lưng vẫn đang trợn mắt há mồm.
“Bọn họ? Làm sao có thể!” Mạc Linh sợ hãi, đừng là sự thật, đừng là sự thật, đừng là sự thật.
“Là thật, bọn nó đã bàn bạc và đồng ý xong cả rồi đấy chứ, cháu còn chưa biết sao?” Châu lão gia cố ý hỏi.
Đừng có vừa dùng nụ cười từ ái vừa hỏi vặn lại cháu! Mạc Linh phát điên.
“Không được! Tuyệt đối không được! Con phản đối!” Mạc Linh kháng nghị.
Các lão gia gia cũng không ngoài ý muốn về thái độ của cô, biết rõ cô vốn không phản cảm chỉ là chưa tiêu hóa được hết thông tin, tiếp tục khuyên giải.
“Đừng lo, Linh nhi, bọn nó sẽ không đành lòng hại con đâu, nếu cháu không muốn thì không ai có thể ép cháu được.” Lời nói đầy ẩn ý khiến Mạc Linh đỏ bừng mặt.
Mạc Linh lo lắng nhìn lại sau lưng, phát hiện ra bọn hắn cũng đang căng thẳng chờ cô, nhìn bộ dáng họ như vậy, cô sao có thể từ chối được.
Ai, thật sự là quá mềm lòng rồi.
“Linh nhi, con đừng lo, có ta làm hậu thuẫn cho con, bị bọn họ bắt nạt thì cứ về nhà.” Ông Mạc vỗ ngực cam đoan.
“Còn bọn ta nữa, nhất định sẽ không để con dâu chịu ủy khuất!” Lâm lão gia gật đầu đồng ý.
“... Con biết rồi.” Cô thỏa hiệp, dù sao bọn họ đều bàn bạc xong cả rồi, cô cũng không phải không có tình cảm gì với bọn hắn, tạm thời đồng ý một chút cũng không đến nỗi nào.
Thiếu nữ, ngươi lại ngạo kiều!
Tác giả có lời muốn nói:
Gửi lời yêu thương nồng nàn thắm thiết nhất cho những người đã like ủng hộ cho event của ta, cảm ơn rất nhiều ಥ‿ಥ
Chương hơi ngắn vì đăng vội cho các nàng đọc để đừng quên truyện chứ ta sắp quên cả tình tiết rồi ấy chứ ╮(╯▽╰)╭