Năm Chú Heo Con Truyện Trinh Thám

QUYỂN I - CHƯƠNG 1

Tôi có nhớ vụ nhà Crale không ấy à? ' Ngài Montague Depleach hỏi. 'Chắc chắn là tôi nhớ. Nhớ nó rất rõ. Một người phụ nữ hoàn toàn lôi cuốn. Nhưng không thăng bằng, dĩ nhiên. Không tự chủ. '

Ông liếc sang Poirot.

'Sao ông lại hỏi tôi về nó? '

'Tôi quan tâm. '

'Ông không thật sự lịch thiệp đâu, bạn thân mến ơi, ' ông Depleach đáp, khoe những chiếc răng ‘ nụ cười của sói ‘ đột nhiên nổi tiếng mà được cho là có tác dụng làm khiếp sợ các nhân chứng. 'Không phải là một vụ thành công của tôi, ông biết đó. Tôi không thể cứu nổi bà ta. '

'Tôi biết điều đó. '

Ngài Montague Depleach nhún vai. Ông nói:

'Dĩ nhiên tôi đã không có nhiều kinh nghiệm như bây giờ. Cũng thế mà thôi tôi nghĩ tôi đã làm hết lương tâm của mình. Người ta không thể làm được nhiều mà không có sự hợp tác. Chúng tôi đã làm tất cả để giảm xuống án chung thân. Sự khiêu khích, ông biết đó. Nhiều người vợ và những người mẹ đáng kính đã đệ đơn xin giảm tội. Có nhiều sự đồng cảm với bà ấy. '

Ông ngả người, duỗi dài đôi chân. Gương mặt ông mang cái nhìn biết suy xét, đánh giá.

'Nếu bà ấy bắn ông ta, ông biết đó, hoặc thậm chí là đâm ông ta-Tôi sẽ chuyển tất cả sang tội ngộ sát. Nhưng đầu độc-không, ông không thế bày mưu với nó. Thật xảo quyệt-quá xảo quyệt. '

'Lời biện hộ là gì? ' Hercule Poirot hỏi.

Ông đã biết bởi ông đã đọc những tài liệu trên báo rồi, nhưng ông thấy vô hại khi tỏ ra hoàn toàn không biết gì trước ngài Montague.

'Ồ, tự sát. Điều duy nhất ông có thể bám vào. Nhưng tôi đã không làm tốt được. Đơn giản là Crale không phải loại người đó! Ông chưa bao giờ gặp ông ta. Tôi tin như vậy ư? Không ư? À, hắn là một gã cực kỳ khoác lác và hung tợn. Cực kỳ lăng nhăng, nghiện bia-tất cả những thứ khác nữa. Đi theo những ham muốn xác thịt và tận hưởng chúng. Ông không thể thuyết phục bồi thẩm đoàn rằng một người đàn ông như thế sẽ ngồi xuống và lặng lẽ kết liễu đời mình. Chỉ là nó không phù hợp. Không, đã e rằng mình đang tranh đấu cho một vấn đề thất bại ngay từ đầu. Bà ta không thực hiện vai trò của mình. Tôi biết rằng chúng tôi sẽ thua ngay khi bà ta bị dồn vào tình thế bất lợi. Bà ta không hề đấu tranh một chút nào. Nhưng là vậy đó-nếu ông không đặt thân chủ của mình vào tình thế bất lợi, bồi thẩm sẽ đưa ra kết luận của chính họ. '

Poirot đáp:

'Có phải ông muốn nói rằng người ta không thể làm được gì nhiều mà không có sự hợp tác? '

'Dĩ nhiên rồi, bạn thân ơi. Chúng tôi không phải là nhà ảo thuật, ông biết đó. Một nửa cuộc tranh luận là dấu ấn về lời buộc tội của bồi thẩm đoàn. Tôi biết những bồi thẩm đoàn luôn mang tới những lời phán quyết chết người chống lại sự kết luận của thẩm phán. ‘ Ông ta đã làm việc đó, đúng vậy ‘- đó là quan điểm. Hay ‘ Ông ta không bao giờ làm một việc như vậy-đừng nói nữa! ‘Caroline Crale thậm chí không định đấu tranh'.

'Tại sao lại như vậy? '

Ngài Montague nhún vai.

'Đừng hỏi tôi. Dĩ nhiên bà ấy yêu mến người bạn đồng hành. Bà ta hoàn toàn suy sụp khi nhận ra việc mình đã làm. Đừng tin rằng bà ta sẽ lấy lại tinh thần sau cú sốc. '

'Vậy ý kiến của ông là bà ấy có tội? '

Depleach trông hơi giật mình. Ông đáp:

'Bà ấy-à, tôi đã nghĩ rằng chúng ta đang giả sử là như vậy'.

'Vậy bà ta có thú nhận với ông rằng mình có tội không? '

Depleach trông có vẻ sốc.

'Dĩ nhiên là không-Dĩ nhiên là không. Chúng tôi có luật của mình, ông biết mà. Vô tội luôn luôn là sự giả vờ của bà ta. Nếu ông quá quan tâm đến vụ này thì thật đáng tiếc ông không thể tiếp xúc với cụ Mayhew. Nhà Mayhew đều là luật sư-những người đã chỉ bảo tận tình cho tôi. Cụ Mayhew có thể kể với ông nhiều hơn tôi. Nhưng mà-cụ đã về với tổ tiên rồi. Có cậu George Mayhew trẻ, dĩ nhiên, nhưng lúc đó cậu ta chỉ là một đứa trẻ. Chuyện qua lâu rồi, ông biết đó. '

'Vâng, tôi biết. Ông nhớ được nhiều như vậy là quý cho tôi lắm rồi. Ông có một trí nhớ đáng nể đấy. '

Depleach trông có vẻ hài lòng. Ông thì thầm:

'Ồ, người ta thường nhớ những dòng tít lớn, ông biết đó. Đặc biệt khi nó nằm ở trang đầu. Và, dĩ nhiên, vụ nhà Crale thu hút nhiều sự quan tâm của báo chí. Nhiều sự quan tâm về giới tính và tất cả chúng. Cô gái trong vụ này đẹp nổi bật. Cực kỳ cứng rắn, tôi cho là vậy. '

'Xin ông thứ lỗi vì tôi dường như quá cố chấp, ' Poirot nói, 'nhưng tôi lặp lại lần nữa, ông đã không nghi ngờ gì về tội lỗi của Caroline ư? '

Depleach nhún vai đáp:

'Thành thật mà nói-đàn ông với nhau-Tôi không nghĩ có nhiều nghi ngờ về nó. Ồ vâng, chính bà ta đã làm việc đó. '

'Bằng chứng chống lại bà ta là gì? '

'Rất rõ ràng. Đầu tiên là có động cơ. Bà ta và Crale trải qua một thứ cuộc sống như chó với mèo trong nhiều năm-những trận cãi vã không dứt. Ông ta luôn luôn dính dáng hết phụ nữ này đến phụ nữ khác. Không thể dứt ra được. Ông ta là loại đàn ông đó. Bà ta chịu đựng mọi sự khá tốt. Quan tâm đến tính khí khó chịu của ông ta-và gã ấy thật sự là một họa sĩ hàng đầu, ông biết đó. Những tranh của hắn ta lên giá cao vô cùng-cao vút ấy chứ. Tôi thì không quan tâm đến loại tranh đó-thứ tranh đầy sức thuyết phục một cách đáng sợ, nhưng nó đẹp thiệt-không nghi ngờ gì nữa.

'À, như tôi nói, đã có rắc rối với phụ nữ hết lần này đến lần khác. Bà Crale không phải là loại người nhu mì chịu đựng trong im lặng. Chắc chắn đã có những cuộc cãi vã. Nhưng cuối cùng ông ta luôn trở về với bà ấy. Những vụ lăng nhăng của ông ta qua đi. Nhưng vụ cuối cùng thì khác hẳn. Đó là một cô gái, ông thấy đó-và hoàn toàn là một cô gái trẻ. Cô ta chỉ mới hai mươi tuổi.

'Elsa Greer, đó là tên cô ta. Cô là con gái duy nhất của một chủ xưởng nào đó ở Yorkshire. Cô ta có tiền và có quyết tâm, biết những gì mình muốn. Cái mà cô ta muốn là Amyas Crale. Cô được ông ta vẽ tranh cho-ông ta không vẽ chân dung của tầng lớp thượng lưu thông thường, ‘ Bà Blinkety Blank trong vải xa tanh và ngọc trai ‘, nhưng ông ta chỉ vẽ hình dáng. Tôi đâu biết rằng hầu hết phụ nữ quan tâm đến việc được ông ta vẽ- ông ta không cần đến họ! Nhưng ông ta đã vẽ nàng Greer, và cuối cùng ông ta hoàn toàn đổ gục vì nàng. Ông ta đang ở tuổi bốn mươi, ông biết đó, và đã kết hôn nhiều năm rồi. Ông ta chỉ chín chắn để hành xử một cách ngốc nghếch với cô gái nhỏ nào đó thôi. Elsa Greer là cô gái đó. Ông ta phát điên lên vì cô ả và ý định của ông ta là li dị vợ để cưới Elsa.

'Caroline Crale không chịu đựng được điều đó. Bà đe dọa ông ta. Có hai người đã vô tình nghe được bà ta nói sẽ giết ông nếu ông không từ bỏ cô gái kia. Và ý bà ta đúng là như vậy! Cái ngày trước khi chuyện xảy ra, họ đã tham dự buổi tiệc trà với một người hàng xóm. Ông ta hiểu biết qua loa về thảo mộc và thuốc tự bào chế. Trong số các chế phẩm của ông ta có một chất là coniine được chiết xuất từ cây độc cần đốm. Đã có một cuộc thảo luận nào đó về những đặc tính chết người của nó.

Ngày hôm sau ông ta để ý thấy nửa chai chứa chất độc đã biến mất. Họ tìm thấy một cái chai gần như cạn chất độc trong phòng của bà Crale, được giấu kĩ dưới đáy một ngăn kéo. '

Hercule Poirot nhúc nhích một cách không thoải mái. Ông nói:

'Người khác có thể đặt nó ở đó. '

'Ồ! Bà ta đã thú nhận với cảnh sát mình đã lấy nó. Rất không sáng suốt, dĩ nhiên, nhưng bà ta không có một luật sư để được chỉ bảo trong giai đoạn đó. Khi họ hỏi bà ta về việc đó, bà đã thẳng thắn thú nhận mình đã lấy nó. '

'Để làm gi? '

'Bà ta khai rằng đã lấy nó với ý định dùng cho chính bản thân mình. Bà ta không thể giải thích làm sao chai thuốc lại cạn-cũng không biết tại sao chỉ có dấu vân tay của mình trên đó. Cái vụ thuốc này khá là có hại. Bà ta dám quả quyết, ông thấy đó, rằng Amyas Crale đã tự tử. Nhưng nếu ông ta lấy chất độc coniine từ cái chai mà bà ta giấu trong phòng mình, dấu vân tay của ông ta lên cái chai cũng phải rõ như của bà ta. '

'Nó đã được bỏ vào bia của ông ta, đúng không? '

'Đúng. Bà ta đã lấy chai bia từ trong tủ lạnh ra và mang nó xuống chỗ ông ta đang vẽ tranh trong vườn. Bà rót nó ra đưa cho ông ta rồi nhìn ông uống. Mọi người đi lên ăn trưa và bỏ ông ta lại-ông ta thường không đến dùng bữa. Sau đó bà ta và cô gia sư tìm thấy ông ta đã chết ở đó rồi. Câu chuyện là ly bia bà đưa cho ông ta không có độc. Giả thuyết của chúng tôi là ông ta đột nhiên cảm thấy lo lắng và rất ăn năn đến nỗi ông ta tự đầu độc mình. Tất cả đều vớ vẩn-ông ta không phải là loại người đó! Và dấu vân tay là bằng chứng kết tội đầy đủ nhất. '

'Họ tìm thấy dấu vân tay của bà ấy trên cái chai à? '

'Không, họ không tìm thấy-họ chỉ tìm thấy dấu vân tay của ông ta-và chúng là giả mạo. Bà ta đã ở một mình với cái xác, ông thấy đó, trong khi người gia sư chạy đi gọi bác sĩ. Và những gì bà ta phải làm là lau sạch cái chai, cái cốc rồi ấn những ngón tay của ông ta lên. Bà ta muốn che giấu, ông thấy đó, rằng bà ta thậm chí chưa bao giờ động vào những thứ đó. À, điều đó không hiệu quả. Cụ Rudolph, người khởi tố, đã rất vui với điều đó-đã chứng minh rõ ràng tại tòa rằng một người không thể cầm cái chai với những ngón tay ở vị trí đó được! Dĩ nhiên chúng tôi cố hết sức để chứng minh rằng ông ta có thể- rằng tay ông ta đã quờ quạng trong cơn quằn quại khi đang hấp hối-nhưng nói thẳng ra những điều đó không mấy thuyết phục. ‘

Hercule Poirot nói:

‘ Chất Coniine trong chai bia phải được bỏ vào đó trước khi bà ta mang nó ra vườn. ‘

‘ Hoàn toàn không có chất coniine trong chai bia. Chỉ có trong chiếc cốc. ‘

Ông ngừng lại, khuôn mặt lớn, điển trai đột nhiên biến đổi-ông nhanh chóng quay đầu lại. ‘ Ô này ‘ ông nói ‘ giờ thì, Poirot, ông đang dẫn dắt câu chuyện tới đâu vậy? ‘

Poirot đáp:

‘ Nếu Caroline Crale vô tội thì Coniine được cho vào bia như thế nào? Luật sư bảo vệ bị cáo nói vào lúc đó chính Amyas Crale tự bỏ thuốc độc. Nhưng ông nói với tôi rằng điều đó chắc chắn không xảy ra-và tôi đồng ý với ông. Ông ta không phải là loại người đó. Sau đó, nếu Caroline Crale không làm việc đó thì có một người nào đó đã làm. ‘

Depleach nói với giọng rất ấp úng:

‘ Ô, chết tiệt, ông bạn, ông không thể phí công vô ích. Nó đã qua, đã kết thúc nhiều năm rồi. Dĩ nhiên bà ta đã làm. Ông sẽ biết chuyện này đủ rõ khi mà ông thấy bà ta lúc ấy. Nó hiển hiện ở bà ta rõ mồn một. Thậm chí tôi còn tưởng rằng lời tuyên án khiến bà ta nhẹ nhõm. Bà ta không hề hoảng sợ. Không bị mất tinh thần gì cả mà chỉ muốn kết thúc phiên tòa và chấm dứt mọi chuyện. Thật là một người phụ nữ vô cùng can đảm... ‘

‘ Và sau đó ‘, Hercule Poirot nói, ‘ khi bà qua đời bà đã để lại một lá thư gởi cho con gái mà trong đó bà đã nghiêm túc thề rằng mình vô tội. ‘

‘ Tôi dám cá là bà ta có tội ‘ Ngài Montague Depleach đáp. ‘ Ông hoặc tôi sẽ kết thúc vụ này giống nhau thôi. ‘

‘ con gái bà nói bà không phải loại phụ nữ đó. ‘

‘ Người con gái nói à! Chà! Cô ta mà biết gì về việc này? Ông Poirot thân mến, đứa con gái chỉ là một đứa trẻ thơ dại vào thời điểm đó. Nó mấy tuổi nhỉ, bốn hay năm? Người ta thay tên đổi họ nó rồi đưa đi khỏi nước Anh đến với những người bà con ở nơi nào. Nó có thể biết hay nhớ được gì chứ? ‘

‘ Đôi khi trẻ con biết rất rõ mọi người. ‘

‘ Có thể là vậy. Nhưng nó không xảy ra ở vụ này. Theo lẽ tự nhiên cô gái muốn tin người mẹ của mình không làm điều đó. Hãy để cô ấy tin như vậy. Điều đó vô hại. ‘

‘ Nhưng không may là cô ấy đòi bằng chứng. ‘

‘ Bằng chứng là Caroline không giết chồng à? ‘

‘ Đúng. ‘

‘ Ôi ‘, Depleach nói: ‘ Cô ta sẽ không có nó đâu. ‘

‘ Ông nghĩ là không à? ‘

Ngài K. C nổi tiếng trông có vẻ trầm ngâm trước người bạn của mình.

‘ Tôi luôn nghĩ ông là người trung thực, Poirot ạ. Ông đang làm gì vậy? Cố gắng kiếm tiền bằng cách lợi dụng tình cảm tự nhiên của một cô gái à? ‘

‘ Tôi không biết cô gái đó. Cô ấy là một cô gái đáng chú ý. Một cô gái có tính cách cực kỳ mạnh mẽ. ‘

‘ Vâng. Tôi có thể hình dung được con gái của Amyas và Caroline là như thế nào. Cô ta muốn gì? ‘

‘ Cô ta muốn sự thật. ‘

‘ E-hèm. Tôi e là cô ta sẽ phát hiện ra một sự thật không thể chấp nhận nổi. Thành thật mà nói, Poirot, tôi không nghĩ rằng có bất cứ sự nghi ngờ nào về việc này. Bà ta đã giết chồng. ‘

‘Ông bạn sẽ thứ lỗi, bạn thân ơi, nhưng tôi phải thỏa mãn bản thân ở điểm đó. ‘

‘ À, tôi không biết có thể giúp gì thêm cho ông không. Ông có thể đọc lại bản báo cáo trên báo về vụ xét xử. Humphrey Rudolph xuất hiện để làm luật sư bên nguyên. Ông ta mất rồi-để tôi xem, ai là cấp dưới của ông ta? Young Fogg, tôi nghĩ vậy. Vâng Fogg. Ông có thể trò chuyện với anh ta. Và có một số người đã ở đó vào lúc ấy. Đừng cho rằng họ sẽ thích cái giới hạn của ông và sự xới tung mọi chuyện lên, nhưng tôi dám nói rằng ông sẽ có cái ông muốn từ họ. Ông là con quỷ khéo miệng! ‘

‘ À vâng, những người có liên quan. Điều đó rất quan trọng. Có lẽ ông còn nhớ họ là ai? ‘

Depleach suy nghĩ.

‘ Để tôi xem, thời gian qua lâu rồi. Chỉ có năm người thực sự liên quan đến chuyện này, nên khi nói ra tôi không tính những người hầu-một cặp đôi trung thành theo lối cũ, dáng vẻ sợ sệt. Họ không biết một chút gì cả. Không ai có thể nghi ngờ họ. ‘

‘ Ông nói có năm người. Kể tôi nghe về họ đi. ‘

‘ À, có Philip Blake, ông ta là bạn thân nhất của Crale-người biết tất cả về cuộc sống của Crale. Ông ta đang ở nhà đó khi sự việc xảy ra. Ông ta còn sống. Tôi thường thấy ông ta ở sân gôn. Ông ta sống ở đồi Thánh George, làm nghề môi giới chứng khoán. Ổng tung hứng thị trường cổ phiếu và cuỗm đi được khối tiền. Một người thành đạt, hơi phát phì một tí. ‘

‘ Được rồi, còn người tiếp theo? ‘

‘ Rồi tới anh trai của Blake. Là một điền chủ- một gã thích quanh quẩn ở nhà. ‘

Một câu thơ nhiều âm điệu chạy qua đầu Poirot. Ông bắt được nó. Không phải lúc nào ông cũng nghĩ về những vần thơ của trẻ con. Nó chỉ mới ám ảnh ông gần đây. Và cho đến giờ nó vẫn còn dai dẳng.

‘ Chú lợn nhỏ này đi đến chợ, chú lợn nhỏ này ở nhà. ‘

Ông thì thầm:

‘ Ông ta ở nhà đúng không? ‘

‘ Hắn ta là cái gã tôi vừa kể với ông-bừa bộn với các loại thuốc-và thảo dược-có một chút gì đó của nhà hóa học. Sở thích của gã. Tên gã là gì nhỉ? Một cái tên văn vẻ- Tôi nhớ rồi. Meredith. Meredith Blake. Không biết bây giờ gã còn sống hay không. ‘

‘ Và ai là người kế tiếp? ‘

‘ Kế tiếp hả? À, đó là nguyên nhân của mọi sự rắc rối. Cô ả trong vụ này Elsa Greer. ‘

‘ Chú lợn con này ăn thịt bò nướng ‘, Poirot thì thầm.

Depleach nhìn ông chằm chằm.

‘ Họ đã cho cô ta ăn thịt rồi ‘ ông nói. ‘ Cô ả là người dám nghĩ dám làm. Cô có ba người chồng kể từ năm đó. Dễ dàng kết hôn, dễ dàng ly hôn. Và mỗi lần cô ta đổi chồng thì đều tốt hơn lần trước. Phu nhân Dittisham-Đó là bà ta lúc này. Mở bất cứ tờ Tatler nào ông chắc chắn cũng sẽ tìm thấy bà ta. ‘

‘ Và hai người còn lại? ‘

‘ Một người là nữ gia sư. Tôi không nhớ tên bà ta. Một người phụ nữ có năng lực. Thompson-Jones-hoặc tên gì tương tự như thế. Có một đứa trẻ nữa. Là em cùng cha khác mẹ với Caroline Crale. Cô bé khoảng mười lăm tuổi. Cô tự đặt ra một cái tên cho mình. Thích khám phá mọi thứ và đi đến những nơi xa xôi, đáy biển chân trời. Warren-đó là tên cô bé ấy. Angela Warren. Ngày nay đó là một cô gái khá là đáng gờm đấy. Tôi đã gặp cô ta hôm nọ.

‘ Hồi ấy, không lẽ cô ấy là chú lợn khóc oa oa...? ‘

Ngài Montague Depleach nhìn Poirot một cách khá kì quặc. Ông nói giọng cộc lốc:

‘ Cô ta có điều gì đó để khóc oa oa về cuộc đời mình! Cô ta bị làm cho xấu xí đi, ông thấy đó. Cô bị một vết sẹo dài một bên mặt. Cô ta- ồ, ông sẽ được nghe tất cả về chuyện đó, tôi dám cá với ông đấy. ‘

Poirot đứng dậy nói:

‘ Tôi cảm ơn ông. Ông rất tốt. Nếu bà Crale không giết chồng... ‘

Depleach ngắt lời ông:

‘ Nhưng bà ấy đã làm, bạn già ơi, bà đã làm. Nhớ lấy lời tôi. ‘

Poirot tiếp tục nói mà không chú ý đến sự ngắt lời: ‘ Rồi nó sẽ trở nên logic khi cho rằng một trong số năm người hẳn đã làm việc đó. ‘

‘Tôi thì cho rằng một người trong số họ có thể đã giết người ‘ Depleach đáp một cách nghi ngại ‘ Nhưng tôi chả thấy ai trong số họ lại làm việc đó làm gì. Không có lí do nào cả! Sự thật là tôi khá chắc chắn là năm người ấy không ai giết ông Crale. Ông hãy để con ong này bay ra khỏi mũ đi, bạn già ơi! ‘

Nhưng Hercule Poirot chỉ mỉm cười và lắc đầu.