Đây không phải lần đầu ông gặp cô ấy. Ông đã lợi dụng chính mình để có cơ hội tham dự một buổi diễn thuyết của cô đã tổ chức tại Hiệp hội địa lí hoàng gia. Ông nghĩ rằng, đó là một buổi diễn thuyết tuyệt vời, có lẽ là khô khan đối với quan điểm về sự hấp dẫn của công chúng. Cô Warren có một cách nói hay tuyệt, cô ấy không lặp lại chính mình. Âm vực trong giọng cô rõ ràng và không du dương. Cô không tạo ra một sự nhượng bộ nào cho sự thích thú lãng mạn hay lòng yêu thích phiêu lưu. Có rất ít sự thích thú của con người trong bài diễn thuyết. Đó là một sự thuật lại đáng khâm phục về những sự việc ngắn gọn, sự minh họa thỏa đáng bởi những ảnh trình chiếu xuất sắc và những điều suy luận thông minh từ những vụ việc được thuật lại. Sắc nét, chính xác, rõ ràng, dễ hiểu, kỹ thuật cao.
Tâm hồn của Hercule Poirot đã chấp thuận. Ông xét thấy đây là một trí óc có tính kỉ luật.
Giờ đây ông thấy cô ấy gần hơn và dễ dàng nhận ra rằng Angela Warren có lẽ là một phụ nữ đẹp. Nét mặt cô cân đối dù không trang điểm. Cô có cặp chân mày rõ và đẹp, đôi mắt nâu trong trẻo, một làn da xanh xao nhưng mịn màng. Cô có đôi vai rất vuông và một dáng đi hơi giống đàn ông.
Có một điều chắc chắn về cô là không có gợi ý nào về chú lợn nhỏ khóc 'oa oa'. Nhưng trên má phải đã bị biến dạng và có nột vết hằn trên da, chính là vết sẹo đã lành đó. Con mắt bên phải hơi bị méo mó, đuôi mắt bị vết sẹo kéo xuống nhưng không ai có thể nhận ra rằng thị lực của bên mắt đó đã bị hủy hoại. Có vẻ Poirot hầu như chắc chắn rằng cô ấy đã sống với sự tàn tật của mình quá lâu đến nỗi bây giờ cô hoàn toàn không biết về nó. Và nó làm ông nảy ra ý nghĩ về năm người mà đã trở nên thích thú như một kết quả cuộc điều tra của mình. Người nào có thể được bảo rằng nếu bắt đầu với đầy đủ lợi thế sẽ không là người thật sự giành được hầu hết sự thành công và hạnh phúc trong cuộc sống. Elsa, người đã được nói đến đã bắt đầu với tất cả sự thuận lợi-tuổi trẻ, sắc đẹp, sự giàu có-đã kết thúc tồi tệ. Cô ấy giống như một bông hoa ngập trong sương giá-vẫn chưa bung nụ- nhưng không còn sự sống. Cecilia Williams, vẻ ngoài không có của cải gì để khoe khoang. Tuy nhiên, trong mắt Poirot, ở đó không có sự chán nản và không có cảm giác của sự thất bại. Cuộc sống của cô Williams thật thú vị đối với bà ấy-bà vẫn thích thú với mọi người và những sự kiện. Bà có một tinh thần vững vàng và lợi thế đạo đức của một nhà giáo dục thời Victoria nghiêm khắc đã khước từ chúng ta trong thời đại hiện nay-bà đã hoàn thành trách nhiệm của mình ở bến đỗ của cuộc đời mà Chúa đã hài lòng và gọi tên bà, và sự chắc chắn đó đã đóng khung bà trong một bộ áo giáp không gì lay chuyển được với dây cung và mũi tên của sự ghen tị, bất mãn và hối tiếc. Bà có những kí ức, những niềm vui nho nhỏ của mình, có thể thực hiện bởi sự chi tiêu nghiêm ngặt cùng sức khỏe và sự mạnh mẽ đủ để cho phép bà vẫn còn quan tâm đến cuộc đời.
Giờ đây, ở Angela Warren-cái dáng vẻ trẻ trung kia đã bị khiếm khuyết bởi hình hài xấu xí và nó là hậu quả của sự làm bẽ mặt, Poirot tin rằng ông đã nhìn thấy một tinh thần được củng cố bởi sự đấu tranh cần thiết của nó cho sự tự tin và sự đảm bảo. Cô nữ sinh vô kỉ luật kia đã thế chỗ cho một phụ nữ năng động và mạnh mẽ, một người phụ nữ của năng lực trí tuệ lớn lao và được ban tặng năng lượng dồi dào để hoàn thành những mục đích tham vọng. Cô ấy là một phụ nữ, Poirot cảm thấy chắc chắn, vừa hạnh phúc vừa thành công. Cuộc sống của cô thật đầy đủ, sinh động và ró ràng là rất thú vị.
Cô ấy không, bất ngờ là, là tuýp phụ nữ mà Poirot thật sự thích. Mặc dù ngưỡng mộ sự chính xác rõ ràng của trí tuệ cô, cô chỉ là một người phụ nữ dữ dội có đủ sắc thái để báo động cho ông biết ông cũng chỉ là một người đàn ông. Sở thích của ông luôn dành cho những thứ lòe loẹt và quá lố.
Với Angela Warren thật dễ đi vào trọng tâm của chuyến thăm. Không có sự lẩn tránh. Ông chỉ kể lại chi tiết cuộc nói chuyện của Carla Lemarchant với ông.
Khuôn mặt khắc khổ của Angela Warren sáng lên vẻ tán dương.
‘ Carla bé nhỏ ư? Cô bé ở gần đây à? Tôi muốn gặp cô ấy lắm. ‘
‘ Cô không giữ liên lạc với cô ấy sao? ‘
‘ Thật quá khó khăn để liên lạc. Tôi chỉ là một nữ sinh vào lúc cô bé sang Canada và dĩ nhiên tôi nhận ra rằng trong một hay hai năm cô bé sẽ quên chúng tôi. Nhiều năm sau, một món quà nhân dịp giáng sinh là cầu nối duy nhất giữa chúng tôi. Tôi hình dung rằng cô bé giờ đây hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí Canada và tương lai cô bé sẽ ở đo. Tốt hơn là như vậy, trong những hoàn cảnh như thế.
Poirot nói: ‘ Người ta có thể nghĩ vậy, chắc chắn rồi. Một sự thay tên-đổi cảnh. Một cuộc sống mới. Nhưng không dẽ dàng như vậy. ‘
Và sau đó ông kể lại việc đính hôn của Carla, sự tự khám phá ra việc mình đã đủ tuổi và lí do cô đến nước Anh.
Angela Warren yên lặng lắng nghe, gò má biến dạng của cô tựa lên một tay. Cô không để lộ một cảm xúc nào trong suốt cuộc thuật lại nhưng khi Poirot kể xong, cô khẽ nói:
‘ Tốt cho Carla. ‘
Poirot giật mình. Đó là lần đầu tiên ông gặp phản ứng này. Ông nói:
‘ Cô chấp thuận sao, cô Warren? ‘
‘ Chắc chắn rồi. Tôi ước mọi thành công đến với cô bé. Mọi việc tôi có thể làm để giúp, tôi sẽ làm. Tôi cảm thấy có lỗi, ông biết đó, rằng bản thân tôi đã không cố gắng làm bất cứ điều gì cả. ‘
‘ Rồi cô nghĩ rằng có một khả năng rằng quan điểm của cô ấy đúng? ‘
Angela Warren gay gắt nói:
‘ Dĩ nhiên cô bé đúng. Caroline đã không làm việc đó. Tôi luôn luôn biết điều đó. ‘
Hercule Poirot thì thầm:
‘ Quả thực cô làm tôi ngạc nhiên rất nhiều, thưa quý cô. Mọi người mà tôi nói chuyện - ‘
Cô gay gắt ngắt lời:
‘ Ông không phải nghe theo những lời đó. Tôi không nghi ngờ rằng chứng cớ gián tiếp đang bị áp đảo. Sự tin chắc của tôi dựa trên hiểu biết-hiểu biết về người chị của mình. Tôi chỉ biết hoàn toàn đơn giản và rã ràng rằng Caro không thể giết ai hết. ‘
‘ Người ta có thể nói điều đó với sự tin chắc vào con người nào sao? ‘
‘ Hầu như không trong hầu hết trường hợp. Tôi tin rằng con người đầy những sự ngạc nhiên kì lạ. Nhưng ở trường hợp của Caroline có những lí do đặc biệt-những lí do mà tôi có cơ hội đánh giá đúng hơn ai hết. ‘
Cô sờ gò má bị hủy hoại của mình.
‘ Ông thấy nó không? Chắc ông đã nghe nói về nó phải không? Poirot gật đầu. ‘ Caroline đã làm chuyện đó. Đó là lí do tôi chắc chắn-Tôi biết-rằng chị ấy không giết người. ‘
‘ Nó không phải là lí lẽ có có sức thuyết phục hầu hết mọi người. ‘
‘ Không, nó nằm ở mặt đối lập. Thật ra nó được sử dụng ở khía cạnh đó, tôi tin là vậy. Như là chứng cớ mà Caroline đã có một tính khí hung bạo và khó kiểm soát! Bởi vì chị ấy đã làm tôi bị thương khi còn bé, những học giả đã tranh cãi rằng chị ấy cũng có khả năng đầu độc một người chồng không chung thủy. ‘
Poirot nói:
‘ Tôi, ít nhất, đánh giá đúng sự khác biệt. Một cơn giận dữ đột ngột khó kiểm soát không dẫn tới việc đầu tiên là lấy trộm chất độc và sau đó dùng nó một cách cố ý vào ngày hôm sau. ‘
Angela Warren phẩy tay một cách thiếu kiên nhẫn.
‘ Đó không là những gì tôi muốn nói. Tôi phải cố gắng và làm cho nó dễ hiểu hơn với ông. Cứ cho rằng ông là một người có tình cảm bình thường và tính tình hiền lành-nhưng ông cũng có nguy cơ ghen tuông mãnh liệt. Và cứ cho rằng suốt nhiều năm của cuộc đời ông khi sự kiềm chế là hết sức khó khăn, ông đang trong một cơn giận dữ gần phạm phải cái mà thực tế gọi là mưu sát. Nghĩ về cú sốc tồi tệ, sự khiếp sợ, sự ăn năn chộp lấy ông. Với một người nhạy cảm như Caroline, nỗi khiếp sợ và sự ăn năn đó sẽ không bao giờ hoàn toàn bỏ rơi ông. Nó không bao giờ ra khỏi chị ấy. Tôi không cho rằng tôi có ý thức về nó vào lúc đó nhưng khi nhìn lại tôi nhận ra nó một cách rõ ràng. Caro đã bị ám ảnh, liên tục bị ám ảnh bởi sự thật là chị ấy đã làm tổn thương tôi. Cái ý nghĩ đó không bao giờ để chọ ấy yên ổn. Nó nhuộm màu trong tất cả những hành động của chị ấy. Nó giải thích thái độ của chị ấy đối với tôi. Không gì là quá tốt cho tôi. Trong mắt chị ấy, tôi phải luôn là số một. Phân nửa số cuộc cãi vã của chị ấy với Amyas là vì lợi ích của tôi. Tôi có khuynh hướng ghen tị và bày đủ trò chơi khăm anh ấy. Tôi đã trộm một ít đồ dành cho mèo bỏ vào thức uống của anh ấy và một lần tôi đặt một con nhím lên giường của anh. Nhưng Caroline luôn bênh vực tôi. ‘
Cô Warren ngừng lại rồi tiếp tục:
‘ Dĩ nhiên, điều đó rất tồi tệ cho tôi. Tôi đã hư hỏng kinh khủng. Nhưng điều đó không có gì là quan trọng cả. Chúng ta đang thảo luận về tác động lên Caroline. Kết quả thúc đẩy tới bạo lực là một cuộc sống với sự ghê tởm dai dẳng những hành động cùng loại ngày càng tiến xa hơn. Caro luôn dõi theo chính mình, luôn ở trong nỗi sợ hãi rằng một thứ gì đó như thế sẽ xảy ra lần nữa. Và chị ấy đã làm theo cách riêng của mình để chống lại nó. Một trong những cách đó là những lời lẽ cực kì quá đáng. Chị ấy đã cảm thấy ( và tôi nghĩ, hoàn toàn đúng theo tâm lí) rằng nếu chị ấy hung bạo đủ theo lời nói thì chị ấy sẽ không có sự xúi giục để hung bạo trong hành động. Bằng kinh nghiệm chị ấy đã thấy rằng cách thức đó có hiệ quả. Đó là lí do tôi nghe Caro nói những điều đại loại như ‘ Tôi muốn cắt thế này thế nọ thành từng mảnh và luộc hắn từ từ trong dầu ‘. Và chị ấy nói với tôi, hay với Amyas, ‘ Nếu anh tiếp tục làm tôi bực mình, tôi sẽ giết anh ‘. Cũng với cách đó chị ấy cãi vã một cách dễ dàng và hung bạo. Tôi nghĩ chị nhận ra sự thúc đẩy tới bạo lực là tự nhiên trong con người chị và chị đã cố tình cho nó một lối thoát theo cách đó. Chị ấy và anh Amyas thường có những trận cãi nhau lì quái và khủng khiếp. ‘
Hercule Poirot gật đầu.
‘ Vâng, có chứng cứ về việc đó. Họ cãi nhau như chó với mèo, nó đã được kể lại. ‘
Angela Warren nói:
‘ Chính xác. Đó là những gì quá ngu ngốc và sai lạc về chứng cứ. Dĩ nhiên Caro và Amyas đã cãi nhau! Dĩ nhiên họ nói với nhau những điều cay đắng, xúc phạm và độc ác! Vài vậy không ai nhận thức được là họ thích cãi nhau. Nhưng họ đã làm! Amyas cũng thích nó. Họ là kiểu cặp đôi như thế. Cả hai người đều thích những cảnh kịch tính và gây xúc động. Hầu hết đàn ông không thích. Họ thích bình yên. Nhưng Amyas là một họa sĩ. Anh ấy thích lớn tiếng, hăm dọa và nói chung là thái quá. Nó giống như là anh ta đang xả hơi. Anh ấy là kiểu đàn ông mà khi không tìm thấy nút đính cổ áo của mình thì sẽ gầm lên vang nhà. Điều này nghe có vẻ kì lạ, tôi biết, nhưng sống theo cách đó với những trận cãi vã liên miên và làm quá lên là ý tưởng về trò vui của Amyas và Caroline! ‘
Cô phát một cử chỉ thiếu kiên nhẫn:
‘ Nếu họ không đẩy tôi ra xa và để cho tôi cung cấp chứng cứ, tôi sẽ nói với họ về điều đó ‘. Rồi cô nhún vai. ‘ Nhưng tôi không cho rằng họ sẽ tin tôi. Và dù gì đi nữa thì nó không rõ ràng trong tâm trí tôi như bây giờ. Nó là một thứ mà tôi biết nhưng đã không nghĩ tới và chắc chắn không bao giờ mơ tới việc nói nó ra bằng lời. ‘
Cô nhìn sang Poirot.
‘ Ông hiểu ý tôi chứ? ‘
Ông gật đầu mạnh mẽ:
‘ Tôi hoàn toàn hiểu-và tôi nhận ra sự đúng đắn tuyệt đối về những gì cô nói. Có những người mà sự hài lòng cũng là sự buồn tẻ. Họ đòi hỏi sự kích thích của mối bất đồng để tạo nên kịch tính trong đời sống của họ. ‘
‘ Chính xác. ‘
‘ Tôi muốn hỏi cô, cô Warren, cảm giác của cô như thế nào vào lúc đó? ‘
Angela Warren thở dài:
‘Tôi nghĩ là hầu như hoang mang và không tự lo liệu được. Nó dường như là một cơn ác mộng kì dị, Caroline đã bị bắt giữ rất sớm-khoảng ba ngày sau đó, tôi nghĩ vậy. Tôi vẫn còn nhớ sự phẫn nộ, cơn giận dữ không nói thành lời của mình và dĩ nhiên, niềm tin trẻ con rằng nó chỉ là một sai lầm ngớ ngẩn, rằng nó sẽ ổn thôi. Caro đã rất lo cho tôi-chị muốn tôi tránh xa chuyện đó ngay lập tức, xa nhất có thể. Chị đã để cô Williams dẫn tôi tới chỗ người họ hàng ngay lập tức. Cảnh sát không phản đối gì cả. Và rồi, khi có quyết định là những lời chứng của tôi sẽ không cần thiết, tôi được sắp xếp ra nước ngoài học. ‘
‘ Dĩ nhiên tôi ghét phải đi. Nhưng tôi được giải thích là Caro lúc nào cũng có tôi trong tâm trí chị ấy và cách tôi có thể giúp chị ấy là ra đi. ‘
Cô ngừng lại rồi nói tiếp:
‘ Vì vậy tôi đã đến Munich. Tôi đã ở đó khi-khi tòa tuyên án. Họ không bao giờ để tôi đi gặp Caro. Sẽ không gặp Caro được. Tôi nghĩ đó là lần duy nhất khi chi ấy thất bại trong sự hiểu biết. ‘
‘ Cô không thể chắc về việc đó, cô Warren. Tới thăm một người thân thương trong tù có thể tạo ra một ấn tượng kinh khủng lên một cô gái nhạy cảm. ‘
‘ Có thể. ‘
Angela Warren đứng dậy. Cô nói:
‘ Sau lời tuyên án, khi mình đã bị kết tội, chị đã viết cho tôi một lá thư. Tôi chưa bao giờ cho ai xem nó. Tôi nghĩ tôi phải cho ông xem bây giờ. Nó có thể giúp ông hiểu Caroline là người thế nào. Nếu ông thích ông cũng có thể đưa nó cho Carla xem. ‘
Cô đi tới cánh cửa, rồi quay lại nói:
‘ Đi với tôi. Có một bức chân dung của Caroline trong phòng tôi. ‘
Lần thứ hai, Poirot đứng nhìn trân trối vào một bức chân dung.
Như một bức tranh, bức chân dung của Caroline thật tầm thường. Nhưng Poirot nhìn nó với sự thích thú-Nó không có cái giá trị mỹ thuật của mình để hấp dẫn ông.
Ông thấy một gương mặt trái xoan dài, một khuôn hàm hòa nhã, một biểu cảm ngọt ngào, có một chút rụt rè. Đó là một gương mặt không chắc chắn về chính mình, dễ xúc động, với một vẻ đẹp lãnh đạm ẩn giấu. Nó thiếu đi tính mạnh mẽ và sinh khí của gương mặt con gái bà ta-năng lượng và sự say mê với cuộc đời Carla Lemarchant chắc chắn đã thừa hưởng từ cha cô ấy. Đây là một người ít tính quả quyết. Lúc này đây, nhìn vào khuôn mặt được vẽ, Hercule Poirot hiểu tại sao một người giàu trí tưởng như Quentin Fogg đã không thể quên được bà ta.
Angela Warren đứng bên cạnh ông một lần nữa-một lá thư trên tay cô.
Cô khẽ nói:
‘ Giờ ông đã thấy được chị ấy trông ra sao rồi-đọc thư của chị ấy đi. ‘
Ông mở nó một cách cẩn thận và đọc những gì Caroline Crale đã viết mười sáu năm về trước.
Angela bé nhỏ thân yêu của chị.
Em sẽ nghe những tin xấu và em sẽ đau buồn nhưng những gì chị muốn bày tỏ với em là tất cả chuyện này sẽ ổn thôi. Chị chưa bao giờ nói dối em và chị không biết khi nói như vậy chị có thật sự vui vẻ không-rằng chị cảm thấy một sự đúng đắn cần thiết và sự bình yên mà chị chưa bao giờ biết trước đây. Nó sẽ ổn thôi, em yêu, sẽ ổn mà. Đừng nhìn lại và hối tiếc hay đau khổ cho chị- hãy tiếp tục cuộc sống của em và hãy thành công. Chị biết là em có thể mà. Tất cả sẽ ổn thôi, em yêu, và chị sắp đi gặp Amyas. Chị không có một chút nghi ngờ nào rằng chị và anh ấy sẽ ở bên nhau. Chị không thể sống thiếu anh ấy... Hãy làm cho chị một điều này-sống hạnh phúc. Chị vừa kể với em-chị thạt hạnh phúc. Người ta ai cũng phải trả món nợ của mình. Thật là dễ chịu khi cảm thấy bình yên.
Chị thân yêu của em,
Caro.
Hercule Poirot đọc nó hai lần. Rồi ông trả nó lại. Ông nói:
‘ Đó là một lá thư rất đẹp, thưa quý cô-và nó là một lá thư rất đáng chú ý. ‘
‘ Caroline ‘, Angela Warren đáp, ‘ là người rất đáng chú ý. ‘
‘ Vâng, một tâm trí khác thường... Cô cho rằng lá thư này ngụ ý sự vô tội ư? ‘
‘ Dĩ nhiên rồi! ‘
‘ Nó nói đến không rõ ràng. ‘
‘ Bởi vì Caro biết rằng tôi không bao giờ mơ đến việc chị ấy mang tội! ‘
‘ Có lẽ- có lẽ... Nhưng lẽ ra nó nên được hiểu theo cách khác. Theo hướng bà ấy có tội và nếu được đền tội thì bà sẽ tìm thấy sự bình yên. ‘
Ông nghĩ nó ăn khớp với sự mô tả về bà ở phiên tòa. Trong giây phút này ông đã trải nghiệm những nghi ngờ mạnh mẽ nhất mà ông vẫn cảm thấy của hướng đi mà ông đã thú nhận với chính mình. Giờ đây, những từ ngữ của chính bà thậm chí đã làm chứng chống lại bà.
Mặt khác, chỉ có niềm tin không lung lay của Angela Warren, Angela đã biết về chị mình rất rõ, không nghi ngờ gì nữa, nhưng có thể sự tin chắc của cô ấy không là lòng trung thành cuồng tín của một cô gái mới lớn, nổi loạn dành cho người chị yêu thương của mình?
Như thể cô đọc được ý nghĩ của ông, Angela Warren nói:
‘ Không, ông Poirot-Tôi biết Caroline không có tội. ‘
Poirot nói mạnh mẽ:
‘ The Bon Dieu (vị thần tốt-tiếng Pháp) biết tôi không muốn lay chuyể cô về điểm đó. Nhưng chúng ta hãy kiểm tra lại. Cô nói chị cô không có tội. Rất tốt, rồi, cái gì thật sự đã xảy ra? ‘
Angela trầm ngâm nói:
‘ Điều đó thật khó khăn, tôi đồng ý. Tôi cho rằng như Caroline nói Amyas đã tự tử. ‘
‘ Điều đó có giống những gì cô biết về tính cách của ông ấy không? ‘
‘ Rất không giống. Nhưng ông không nói, trong trường hợp đầu tiên, rằng ông biết điều đó là không thể? ‘
‘ Không, bởi vì, như tôi vừa nói, hầu hết mọi người làm những điều không tưởng-Điều đó nói lên có những thứ dường như nằm ngoài tính cách. Nhưng tôi cho là, nếu cô biết chúng tường tận, nó sẽ nằm ngoài tính cách con người. ‘
‘Cô có biết rõ về anh rể của mình không? ‘
‘ Có, nhưng không như tôi biết Caro. Đói với tôi điều đó dường như hoàn toàn kì quái khi Amyas đã tự kết liễu đời mình-nhưng tôi cho rằng anh ấy có thể làm vậy. Thật ra anh ấy phải làm như vậy. ‘
‘ Cô không thể nhìn thấy một lời giải thích khác sao? ‘
Angela chấp nhận lời đề nghị một cách bình tĩnh nhưng không phải là không có một sự quan tâm sôi nổi nào đó.
‘ Ồ, tôi hiểu ý ông... Tôi không bao giờ thật sự suy nghĩ khả năng đó. Ý ông là một trong những người khác đã giết anh ấy ư? Rằng đó là một tên sát nhân máu lạnh có tính toán... ‘
‘ Điều đó có thể hay không? ‘
‘ Vâng, có thể là vậy... Nhưng tất nhiên nó có vẻ không thể xảy ra. ‘
‘ Không chắc xảy ra hơn là tự tử à? ‘
‘ Điều đó thật khó nói... Theo bề ngoài mà xét, không có lí do để nghi ngờ bất cứ ai khác. Không có ai khi tôi nhìn lại... ‘
‘ Cũng vậy thôi, chúng ta hãy xem xét khả năng đó. Cô nói xem ai trong số đó có liên quan mật thiết-chúng ta sẽ nói-người có khả năng nhất? ‘
‘ Để tôi suy nghĩ. À, tôi đã không giết anh ấy. Và ả Elsa kia chắc chắn không giết. Ả ta đã điên với cơn giận dữ khi anh ấy chết. Ai khác đã ở đó chứ? Meredith Blake? Ông ta luôn hết lòng với Caroline, giống một con mèo đã thuần ở trong nhà. Tôi cho rằng có thể gán cho ông ta một động cơ theo một cách. Một mặt nào đó, ông ta có lẽ muốn gạt Amyas ra để mà chính mình có thể cưới Caroline. Nhưng ông ta có thể giành được điều đó tốt hơn chỉ bằng cách để Amyas đi chơi với Elsa và sau đó ông ta sẽ an ủi Caroline đúng lúc. Hơn nữa tôi thật sự không thể coi Meredith như là một hung thủ giết người. Quá hiền lành và quá cẩn thận.còn ai khác đã ở đó nữa chứ? ‘
Poirot gợi ý: ‘ Cô Williams? Philip Blake? ‘
Khuôn mặt nghiêm nghị của Angela giãn ra với một nụ cười trong chốc lát.
‘ Cô Williams ư? Thật không thể làm cho bản thân tin rằng người gia sư của mình có thể phạm tội giết người! Cô Williams luôn rất kiên định và đầy tính ngay thẳng. ‘
Cô ngừng lời trong giây lát rồi tiếp tục:
‘Dĩ nhiên cô ấy đã hết lòng với Caroline. Sẽ làm mọi chuyện cho chị ấy. Và cô ghét Amyas. Cô hết sức bênh vực quyền phụ nữ và không thích đàn ông. Điều đó có đủ để giết người không? Chắc là không. ‘
‘ Nó có vẻ khó xảy ra’, Poirot đồng tình.
Angela tiếp tục:
‘ Philip Blake ư? ‘ Cô im lặng một lúc rồi khẽ nói: ‘ Tôi nghĩ, ông biết đó, nếu chúng ta chỉ đang nói về khả năng xảy ra, ông ta là người phù hợp nhất. ‘
Poirot nói:
‘ Cô làm cho tôi thích thú quá chừng, cô Warren. Tôi có thể hỏi tại sao cô lại nói thế không? ‘
‘ Không có gì rõ ràng cả. nhưng từ những gì tôi nhớ được về ông ta, tôi có thể nói ông ta là người có trí tưởng tượng giới hạn. ‘
‘ Và một trí tưởng tượng có giới hạn thì sẽ dẫn đến giết người ư? ‘
‘ Nó có thể dẫn ông đến một cách cơ bản nhất để giải quyết những khó khăn của mình. Những người đàn ông thuộc loại đó có được một sự thỏa mãn nào đó từ hành động theo cách này hay cách khác. Giết người là một công việc kinh doanh rất thô bạo, ông không nghĩ thế sao? ‘
‘ Vâng-tôi nghĩ là cô đúng... Rõ ràng đó là một quan điểm. Nhưng cũng vậy thôi, cô Warren, phải có được nhiều hơn thế. Động cơ nào mà Philip Blake có thể có? ‘
Angela Warren không trả lời ngay. Cô đứng nhíu mày nhìn xuống sàn nhà.
Hercule Poirot nói:
‘ Ông ấy là bạn thân nhất của Amyas phải không? ‘
Cô gật đầu.
‘ Nhưng có điều gì đó trong đầu cô, cô Warren. Điều gì đó mà cô chưa kể với tôi. Có phải hai người đàn ông là đối thủ của nhau không, có lẽ, vì cô gái, vì Elsa ư? ‘
Angela Warren lắc đầu.
‘ Ồ, không, không phải Philip. ‘
‘ Sau đó là gì? ‘
Angela Warren chậm rãi nói:
‘ Ông có biết cái cách mà những việc đột nhiên trở về với ông-có lẽ sau nhiều năm. Tôi sẽ giải thích những gì tôi muốn nói. Ai đó đã kể tôi nghe một câu chuyện một lần, khi tôi mười một tuổi. Tôi thấy không có điểm nào trong câu chuyện đó, bất cứ thứ gì. Nó đã làm tôi lo lắng. Nó chỉ lướt qua đầu tôi. Tôi không thể tin rằng, như họ nói, nghĩ về nó một lần nữa. Nhưng hai năm trước, khi đang ngồi xem kịch, câu chuyện đó lại hiện về trong trong tôi và tôi đã quá bất ngờ đến nỗi tôi đã thật sự nói lớn ‘ Ồ, giờ tôi thấy điểm chính của câu chuyện ngớ ngẩn về bánh pudding gạo rồi ‘. Và vẫn chưa có sự ám chỉ trực tiếp trên cùng một dòng - chỉ có vài cánh buồm buồn cười khá gần ngọn gió. ‘
Poirot nói: ‘ Tôi hiểu ý cô, thưa quý cô. ‘
‘ Rồi ông sẽ hiểu những gì tôi sắp kể với ông. Một lần ttoi đang ở một khách sạn. Khi tôi đang đi dạo dọc theo một hành lang, một trong số những cửa phòng ngủ mở ra và một phụ nữ tôi biết bước ra. Nó không phải là phòng ngủ của cô ấy-và cô ấy đảm bảo một thực tế rõ ràng trên khuôn mặt khi tôi trông thấy.
Và sau đó tôi biết ý nghĩa của biểu cảm mà tôi đã một lần trông thấy trên mặt Caroline khi tại Alderbury chị ấy bước ra khỏi phòng Philip Blake một đêm nọ. ‘
Cô rướn người về phía trước, chặn những lời nói của Poirot.
‘ Tôi không có ý niêm gì vào lúc đó, ông hiểu chứ. Tôi đã biết những điều-những cô gái ở lứa tuổi của tôi khi đó thường làm-nhưng tôi đã không kết nối chúng với thực tế. Caroline ra khỏi phòng ngủ của Philip Blake đối với tôi chỉ là Caroline ra khỏi phòng ngủ củaPhilip Blake mà thôi. Nó có thể là phòng của cô Williams hay phòng của tôi. Nhưng cái làm cho tôi chú ý là biểu cảm trên mặt chị ấy-một biểu cảm kì lạ mà tôi không biết và không thể hiểu được. Tôi không thể hiểu được nó cho đến khi, như tôi nói với ông, cái đêm ở Paris khi tôi thấy biểu cảm tương tự trên mặt một người phụ nữ khác. ‘
Poirot chậm rãi nói:
‘ Nhưng những gì cô kể với tôi, cô Warren, đã đủ làm ngạc nhiên. Từ chínhPhilip Blake tôi có ấn tượng rằng ông ta không thích chị cô và luôn luôn hành xử như vậy. ‘
Angela nói:
‘ Tôi biết. Tôi không thể giải thích nhưng nó có tồn tại. ‘
Poirot chậm rãi gật đầu. Ngay từ đầu, trong cuộc nói chuyện của ông vớiPhilip Blake, ông đã mơ hồ cảm thấy một điều gì đó không đúng. Sự hận thù quá mức chống lạiCaroline - tuy vậy, nó không tự nhiên.
Và những từ, những cụm từ trong cuộc nói chuyện với Meredith Blake trở về với ông. ‘ Rất đau buồn khi Amyas kết hôn-không đến gần họ hơn cả năm trời... ‘
Có phải Philip, sau đó, luôn yêu đương Caroline? Và có phải tình yêu của ông, khi cô ấy chọn Amyas, đã chuyển thành sự cay đắng và căm ghét? ‘
Vâng, Philip đã quá mãnh liệt-quá thành kiến. Poirot trầm tư tưởng tượng về ông ta-một người đàn ông thành đạt vui thích đánh gôn và ngôi nhà đầy đủ tiện nghi của mình. Philip Blake thật sự cảm thấy điều gì mười sáu năm về trước. ‘
Angela Warren đang nói.
‘ Tôi không hiểu nó. Ông thấy đó, tôi không có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương-chúng không đến với tôi. Tôi vừa nói với ông điều này cho những gì mà nó đáng giá nếu như-nếu như nó có thể có một sự liên quan đến những gì đã xảy ra. ‘