Rồi tôi đi tắm với Angela. Chúng tôi có một buổi bơi lội thật tuyệt-bơi qua con lạch và bơi về, sau đó chúng tôi nằm dài tắm nắng trên những tảng đá. Angela hơi lầm lì ít nói và điều đó hợp với tôi. Tôi quyết định ngay sau bữa trưa tôi sẽ kéo Caroline ra riêng và nhắm thẳng cô ta mà buộc tôi đã trộm cái thứ kia. Không có tác dụng nếu để Meredith làm việc đó-anh ta quá yếu đuối. Không, tôi sẽ buộc tội cô ta thẳng thừng. Sau đó cô ta sẽ phải trả lại nó hay thậm chí nếu cô ta không trả thì cũng sẽ không dám dùng nó. Tôi khá chắc chắn rằng phải là cô ta đang suy nghĩ kĩ mọi chuyện. Elsa quá nhạy cảm và cứng đầu, một cô gái trẻ mạo hiểm lục lọi những chất độc. Cô ta có một cái đầu cứng rắn và-sẽ bảo vệ bản thân khỏi nguy hiểm. Caroline được tạo thành từ những thứ nguy hiểm hơn-không thăng bằng, quá háo hức bởi những cơn bốc đồng và dứt khoát là bị rối loạn thần kinh. Ông biết đó, trong thâm tâm tôi vẫn còn cảm thấy rằng Meredith có lẽ đã phạm một sai lầm. Hay một người đầy tớ nào đó có lẽ đã lục lọi trong đó và đã chia thứ đó ra và không dám thú nhận. Ông thấy đó, chất độc dường như là một thứ quá cường điệu-ông không thể tin vào nó.
Không tin cho đến khi nó xảy ra.
Khi tôi nhìn vào đồng hồ của mình thì đã khá trễ Angela và tôi vội chạy về ăn trưa. Họ chỉ mới ngồi xuống-tất cả ngoại trừ Amyas, người vẫn còn đang vẽ dưới vườn Battery. Một điều khá bình thường mà anh ấy thường làm-và tôi kín đáo suy nghĩ rằng anh ấy rất khôn ngoan khi quyết định làm việc đó hôm nay. Bữa ăn trưa có thể là một bữa ăn ngượng ngùng.
Chúng tôi dùng cà phê trên mô đất. Tôi ước tôi có thể nhớ rõ hơn Caroline đã trông như thế nào và hành động ra sao. Dù gì đi nữa cô ta dường như không hào hứng. Im lặng và khá buồn là ấn tượng của tôi. Người đàn bà đó đúng là quỷ dữ!
Vì đó là một việc hiểm độc để làm, lạnh lùng đầu độc một người đàn ông. Nếu như có một khẩu súng lục và cô ta chụp lấy nó và bắn thẳng vào anh ấy, điều đó có lẽ có thể hiểu được. Nhưng vụ đầu độc này quá tàn nhẫn, đầy thù hận, có cân nhắc... Quá bình tĩnh và tự chủ...
Cô ta đứng dậy và nói cô sẽ mang cà phê cho anh ấy bằng cái cách tự nhiên nhất có thể. Và rồi cô ta biết-cô ta phải biết-rằng ngay lúc này đây cô ta sẽ phát hiện anh ấy đã chết. Cô Williams đi cùng cô ta. Tôi không nhớ đó có phải là đề nghị của Caroline hay không. Tôi đã phần nào nghĩ như vậy.
Hai người phụ nữ đi cùng nahu. Meredith đi tản bộ không lâu sau đó. Tôi đang tìm cái cớ để đi theo anh ấy, khi anh chạy lên con đường mòn lần nữa. Mặt anh xám nghoét. Anh thở hổn hển nói:
‘ chúng ta cần một bác sĩ-nhanh lên-Amyas - ‘.
Tôi bật dậy.
‘Anh ấy đang hấp hối ư? ‘
Meredith nói:
‘ Anh e rằng cậu ấy chết rồi... ‘
Chúng tôi đã quên mất Elsa trong giây lát. Nhưng cô ấy đột nhiên khóc to lên. Nó giống như tiếng than khóc của nữ thần báo tử.
Cô ấy khóc lên:
‘ Chết ư? Chết rồi ư?... ‘ Và rồi cô ấy chạy đi. Tôi không biết ai có thể di chuyển như thế- giống một con hươu-giống một thứ gì đó bị tác động mạnh. Và cũng giống một nữ thần tóc rắn trả thù.
Meredith hổn nển nói:
‘ Đi theo cô ấy. Anh sẽ đi gọi điện. Dii theo cô ấy. Em không biết được cô ấy sẽ làm gì đâu. ‘
Tôi chạy theo cô ta-và như tôi đã làm. Cô ta có lẽ hoàn toàn giết chết Caroline một cách dễ dàng. Tôi chưa bao giờ thấy nỗi đau buồn và sự căm thù nào điên cuồng chư vậy. Tất cả vẻ ngoài lịch sự và có giáo dục đã bị lột trần. Ông có thể thấy cha và ông bà cô ta đã từng là công nhân trong nhà máy. Bị tước đi người yêu, cô ta trở nên mạnh mẽ. Cô sẽ càu cấu vào mặt Caroline, giựt tóc cô ta, ném cô ta qua bức tường chắn nếu cô ả có thể. Cô ả nghĩ vài lí do này nọ rằng Caroline đã đâm anh ấy. Một cách tự nhiên cô ấy đã đoán sai hoàn toàn.
Tôi giữ cô ấy lại và rồi cô Williams nhận lấy trách nhiệm. Tôi phải nói rằng cô ấy thật tốt, cô ấy làm cho Elsa tự kiểm soát bản thân trong vòng một phút-nói với cô ta rằng phải bình tĩnh và chúng ta không thể để sự ồn ào và kích động này tiếp diễn. Cô ấy thật nóng tính, người phụ nữ đó. Nhưng cô ấy có bí quyết khiến Elsa phải im lặng-chỉ đứng đó thở hổn hển và run rẩy.
Đối với Caroline, tôi đã lo xa, chiếc mặt nạ đã bị gỡ xuống. Cô ta đứng đó hoàn toàn im lặng-ông có thể sẽ nói là cô ta sững sờ. Nhưng cô ta không hề sững sờ. Là đôi mắt đã tố cáo cô ta. Đôi mắt-hoàn toàn có ý thức và sự im lặng cảnh giác. Cô ta bắt đầu, tôi cho là, thấy sợ hãi...
Tôi đi đến bên cô ta và nói. Tôi nói rất khẽ. Tôi không nghĩ cả hai người phụ nữ kia có thể nghe trộm được.
Tôi nói:
‘ Cô, kẻ giết người khốn nạn, cô đã giết bạn thân nhất của tôi rồi. ‘
Cô ta co người lùi lại.cô nói:
‘ Không-ôi không-anh-anh ấy tự làm việc đó... ‘
Tôi nhìn kĩ cô ta và nói:
‘ Cô có thể kể câu chuyện đó-với cảnh sát. ‘
Cô ta đã làm vậy-và họ đã không tin cô ta.
Kết thúc bản báo cáo của Philip Blake.
Bản tường thuật của Meredith Blake
Ông Poirot thân mến. Như tôi đã hứa với ông, tôi đã viết một bản tường thuật về tất cả những gì tôi có thể nhớ được liên quan đến những vụ việc bi kịch đã xảy ra mười sáu năm về trước. Trước tiên tôi muốn nói rằng tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận mọi điều ông nói với tôi tại cuộc gặp mặt gần đây. Và ngẫm kĩ lại, tôi càng nhận thấy nhiều hơn những gì tôi đã thấy trước đó ở mức độ cao nhất rằng không thể xảy ra việc Caroline Crale đã đầu độc chồng mình. Nó dường như luôn không hợp lí, nhưng không có bất cứ sự giải thích nào khác và chính thái độ của cô ấy dẫn dắt tôi theo, như một con cừu, ý kiến của người khác và nói với họ- rằng nếu cô ấy không làm nó, thì sự giải thích nào có thể nữa đây?
Kể từ khi gặp ông tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận về giải pháp khác được đưa ra vào lúc đó và được nêu ra bởi luật sư bào chữa tại phiên tòa. Đó là, Amyas Crale đã tự kết liễu đời mình. Mặc dù từ những gì mà tôi biết về cậu ta thì giải pháp đó dường như khá kì quái vào lúc đó, giờ đây tôi thấy đã đến lúc phải sửa lại ý kiến của mình. Điều bắt đầu và rất quan trọng là sự thật mà Caroline đã tin vào. Nếu bây giờ chúng ta cho rằng người phụ nữ quyến rũ và dịu dàng ấy đã bị kết án một cách bất công, sau đó lòng tin thường xuyên được lặp lại của chính cô phải rất có trọng lượng. Cô ấy biết Amyas rõ hơn bất cứ ai khác. Nếu cô ấy nghĩ đến khả năng tự sát thì nó có khả năng xảy ra mặc dù bạn bè của cậu ấy tỏ thái độ hoài nghi.
Vì vậy tôi sẽ đưa ra giả thiết rằng trong Amyas có chút ít điều cốt lõi của lương tâm, một chút ảnh hưởng ngầm của sự ăn năn và thậm chí là sự tuyệt vọng vì vượt quá giới hạn mà tính khí đã dẫn dắt mà chỉ có vợ cậu ấy nhận ra được. Tôi nghĩ, đây không phải là một giả thiết không có khả năng xảy ra. Có lẽ cậu ta chỉ thể hiện khía cạnh đó cho vợ mình thấy. Mặc dù nó mâu thuẫn với những gì tôi đã nghe cậu ta nói, tuy nhiên sự thật là phần lớn đàn ông có một chút không bị nghi ngờ và tính nết mâu thuẫn mà gây một sự ngạc nhiên chi những người biết họ tường tận. Một người đàn ông giản dị và đáng kính được khám phá ra có một mặt thô lỗ ẩn giấu trong đời mình. Một người thô bỉ giỏi kiếm tiền, có lẽ, có sự đánh giá đúng thầm kín của những tác phẩm hội họa tinh tế. Những người hà khắc và tàn nhẫn đã kết tội lòng tốt ẩn giấu không bị nghi ngờ đó. Những người đàn ông hào phóng và vui vẻ đã phô ra khía cạnh độc ác và tầm thường của họ.
Vì vậy nó có thể như thế với Amyas Crale, đã tồn tại kéo dài căng thẳng của sự buộc tội bệnh hoạn và rằng cậu ta càng phô ra tính kỉ và quyền lực của mình để thỏa mãn bản thân thì cái lương tâm thầm kín đó càng mạnh mẽ hơn ở trong công việc của cậu ấy. Xét theo bề ngoài thì nó không thể xảy ra nhưng giờ tôi tin rằng nó phải là như thế. Và tôi lặp lại lần nữa, chính Caroline đã kiên quyết giữ lấy quan điểm đó. Điều đó, tôi lặp lại, là rất quan trọng!
Và giờ là lúc nghiên cứu, hay nói khác hơn là kí ức của tôi về các sự kiện, trong ánh sáng của niềm tin mới kia.
Tôi nghĩ rằng mình có lẽ với sự liên quan bao gồm một cuộc nói chuyện tôi có với Caroline vài tuần trước thảm kịch thật sự. Nó là suốt cuộc viếng thăm đầu tiên của Elsa Greer tới Alderbury.
Caroline, như tôi đã nói với ông, đã nhận ra được tình cảm sâu sắc và tình bạn dành cho cô ấy. Tôi, vì thế, là người mà cô ấy có thể dễ dàng giãi bày tâm sự nhất. Cô ấy đã trông có vẻ không được vui cho lắm. Tuy nhiên tôi đã ngạc nhiên khi một hôm cô ấy đột nhiên hỏi tôi rằng tôi có nghĩ Amyas thật sự quan tâm rất nhiều đến cô gái mà cậu ta đã đưa về hay không.
Tôi nói: ‘ Cậu ta thích vẽ cô ấy. Cô biết Amyas là người như thế nào rồi mà. ‘
Cô ấy lắc đầu và nói:
‘ Không, anh ấy đang yêu cô ta. ‘
‘ À, có lẽ một chút thôi. ‘
‘ Tôi nghĩ là rất nhiều. ‘
Tôi nói: ‘ Cô ta cực kì lôi cuốn, tôi thừa nhận. Và cả hai chúng ta đều biết rằng Amyas dễ bị ảnh hưởng. Nhưng cô phải hiểu rằng, cô gái thân mến ơi, Amyas thật sự chỉ quan tâm đến một người-và đó là cô. Cậu ta đang bị làm cho mê đắm-nhưng nó không lâu dài. Cô là người duy nhất với cậu ấy và dù cậu ấy co cư xử tệ, nó không thật sự ảnh hưởng đến cảm giác của cậu ta dành cho cô. ‘
Caroline nói: ‘ Đó là những gì tôi luôn nghĩ. ‘
‘ Tin tôi đi, Caro ‘, tôi nói, ‘ Nó là như vậy. ‘
Cô ấy nói: ‘ Nhưng lần này, Merry, tôi sợ. Cô gái đó quá-quá thẳng thắn. Cô ta quá trẻ- và quá mãnh liệt. Tôi có cảm giác rằng lần này-nó thật nghiêm trọng. ‘
Tôi nói: ‘ Nhưng việc cô ấy rất trẻ và, như cô nói, quá thẳng thắn, sẽ bảo vệ cô ta. Nhìn chung, phụ nữ là trò chơi công bằng đối với Amyas, nhưng trong trường hợp cô gái này thì lại khác. ‘
Cô ấy nói: ‘ Vâng, đo là điều mà tôi lo sợ- nó sẽ khác biệt. ‘
Và cô ấy tiếp tục: ‘ Tôi đã ba mươi bốn tuổi, anh biết đó, Merry. Và chúng tôi đã kết hôn được mười năm. Nhìn bề ngoài tôi không thể sánh được với đứa trẻ Elsa này và tôi biết điều đó. ‘
Tôi nói: ‘ Nhưng cô biết, Caroline, cô biết-rằng Amyas thật sự hết lòng vì cô mà? ‘
Cô ấy trả lời: ‘ ai mà hiểu được đàn ông chứ? ‘ Và rồi cô ấy khẽ cười buồn và nói: ‘ Tôi là một phụ nữ rất nguyên thủy, Merry. Tôi sẽ cho cô ả một rìu! ‘
Tôi kể với cô ấy rằng cô gái trẻ kia hầu như không hiểu ít nhất những gì cô ta đang làm. Cô ta vô cùng ngưỡng mộ và tôn sùng Amyas và cô ta hầu như không hề nhận ra một chút nào Amyas đang phải lòng mình.
Caroline chỉ nói với tôi:
‘ Merry yêu quý! ‘ và bắt đầu nói về khu vườn. Tôi hi vọng rằng cô sẽ không lo lắng thêm nữa về vấn đề này.
Sau đó ít lâu, Elsa trở lại London. Amyas cũng ra ngoài vài tuần. Tôi thật sự quên tất cả vấn đề kia. Và rồi tôi nghe nói rằng Elsa đã trở lại Alderbury một lần nữa để Amyas có thể hoàn thành bức tranh.
Tôi hơi bực bội về cái tin này. Nhưng Caroline, khi tôi thấy cô ấy, đang trong tâm trạng không được cởi mở. Cô ấy dường như khá tự chủ như thường lệ- không lo lắng hay buồn bã chút nào. Tôi hình dung rằng mọi chuyện đều ổn cả.
Đó là lí do nó như là một cú sốc với tôi khi biết sự việc đi quá xa như thế nào.
Tôi đã kể với ông về cuộc nói chuyện với Crale và với Elsa. Tôi không có cơ hội để nói chuyện với Caroline. Chúng tôi chỉ có thể trao đổi một vài lời mà tôi vừa kể với ông.
Tôi có thể thấy khuôn mặt cô ấy lúc này đây, đôi mắt sẫm màu mở to và kiềm nén sự xúc động. Tôi vẫn có thể nghe giọng của cô khi cô nói:
‘ Mọi chuyện đã xong... ‘
Tôi không thể mô tả với ông nỗi buồn vô tận mà cô ấy truyền tải trong lời nói đó. Chúng là sự tuyên bố về sự thật theo nghĩa đen. Với sự rời bỏ của Amyas, mọi thứ đã kết thúc với cô ấy. Tôi tin chắc đó là lí do cô ấy cô ấy lấy chất Coniine. Đó là một cách giải thoát. Một cách mà nảy ra trong đầu cô ấy bởi bài luân văn ngu ngốc của tôi về loại dược phẩm đó. Và đoạn văn tôi đã đọc từ tác phẩm Plato đưa ra một bức tranh nhân từ về cái chết.
Đây là niềm tin hiện giờ của tôi. Cô ấy lấy coniine, quyết định kết thúc cuộc đời mình khi Amyas rời bỏ co. Có lẽ cậu ấy đã thấy cô ấy lấy nó-hay có lẽ cậu ấy sau đó đã khám phá ra rằng cô ấy có nó.
Khám phá đó đã tác động lên cậu ấy với một sức mạnh to lớn. Cậu ấy đã khiếp sợ vì những hành động của mình đã làm cho cô ấy suy tính. Nhưng không phải bằng chịu đựng sự thù hận và sự ăn năn của cậu ấy. Cậu ấy vẫn cảm thấy mình không thể từ bỏ Elsa. Tôi có thể hiểu chuyện đó. Bất cứ ai phải lòng cô ta sẽ thấy hầu như không dứt ra được.
Cậu ấy không thể đương đầu với cuộc sống thiếu Elsa. Cậu nhận ra rằng Caroline không thể sống thiếu mình. Câu quyết định chỉ có một cách giải thoát-dùng chất Coniine cho chính mình.
Và tôi nghĩ cách hành xử mà cậu ấy đã làm có lẽ là nét đặc trưng của người đàn ông. Tranh là thứ đáng quý nhất trong cuộc đời của cậu ấy. Cậu ấy đã thật sự chọn cái chết với cây cọ của mình trong tay. Và điều cuối cùng mà mắt cậu thấy được là khuôn mặt của cô gái cậu yêu một cách tuyệt vọng. Có lẽ cậu ấy cũng nghĩ rằng cái chết của mình sẽ là điều tốt nhất cho cô ta.
Tôi thừa nhận giả thiết này có những việc kì lạ nào đó không giải thích được. Tại sao, ví dụ như, chỉ có dấu vân tay của Caroline được tìm thấy trên vỏ chai Coniine. Tôi cho rằng sau khi Amyas đã cầm nó, tất cả các dấu tay mờ đi hay đã được lau sạch bởi bề mặt mềm mịn của những thứ đã phủ lên cái chai và rằng, sau khi cậu ấy chết, Caroline đã cầm nó để xem hoặc bất cứ ai đã sờ vào nó. Chắc chắn điều đó là có thể và hợp lí phải không? Theo như bằng chứng về những dấu vân tay trên chai bia, những nhân chứng của luật sư biện hộ có ý kiến rằng bàn tay của một người có thể vặn vẹo sau khi trúng độc và vì thế có thể xoay xở để nắm chặt một chai bia theo một cách hoàn toàn không tự nhiên. Còn một điều khác nữa được giải thích. Thái độ của chính Caroline suốt phiên tòa. Nhưng tôi nghĩ giờ tôi đã thấy nguyên nhân của thái độ đó. Nó là cô ấy người mà thực sự lấy chất độc từ phòng thí nghiệm của tôi. Nó là sự quả quyết của cô ấy để kết liễu bản thân đã đẩy chồng cô tự kết thúc đời mình thay cô. Chắc chắn nó không vô lí khi cho rằng như vậy trong một sự bệnh hoạn vượt quá giới hạn của trách nhiệm, cô ấy đã xét thấy bản thân phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cậu ấy đã làm cho chính cô tin rằng mình mang tội mưu sát-mặc dù không phải là kiểu giết người đang bị buộc tội.
Tôi nghĩ mọi chuyện có thể là như vậy. Và nếu trường hợp này đúng là như thế, chắc chắn nó sẽ dễ dàng cho ông để thuyết phục Carla bé nhỏ sự thật này phải không? Vafcon bé có thể cưới người đàn ông trẻ tuổi của nó và yên lòng thỏa mãn rằng điều duy nhất mà mẹ nó có tội là sự thôi thúc (không hơn) để kết liễu bản thân.