Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 1 - Chương 20

Không phải ông Tơ nói chuyện đùa


Cha Tư Hoán được ở nhà một tháng. Ông là người cha rất yêu chiều con, mặc dù bản tính nghiêm khắc, kỷ luật của người quân nhân đã ngấm vào trong máu nhưng đối với trẻ con, ông lại hết sức kiên nhẫn và nhẹ nhàng. Buổi sáng, thỉnh thoảng ông đi loang quanh ở chợ bán chim cảnh, tối đến đưa con gái ra quán trà tụ tập với mấy người bạn cũ.


Tình cờ có lần uống trà lại gặp cảnh sát Phó.
Vừa nhìn thấy A Hoành, cảnh sát Phó liền cười. "Quốc Tử, đây là con gái ông hả?"
Cha Ôn Hoành liền cười, gật đầu bảo phải.
"Hê, thế thì đúng rồi. Tôi cứ thắc mắc sao nhìn con bé này có gì ngố ngố, hoá ra là con ông."


Cha A Hoành liền hỏi: "Ông gặp con gái tôi rồi à?"
"Gặp rồi. Một đám con trai đi đánh nhau, con bé ôm hộp cứu thương lẽo đẽo chạy theo sau." Cảnh sát Phó nháy mắt với A Hoành.
Cha A Hoành liền nhìn con gái bằng ánh mắt thắc mắc.
A Hoành bình tĩnh đáp: "Chú ơi, chú nhìn nhầm người rồi thì phải?"


Cảnh sát vốn là người thật thà, vỗ tay cái "đét" vào đùi rồi nói: "Làm sao chú nhầm được? Chỉ có cháu mới khác người như thế thôi!"
A Hoành toát hết mồ hôi hột, cô ngồi thẳng người lên, không dám nhìn vào mắt cha mình. "Chú, nhầm rồi, cháu không quen, chú ạ..."


Cha A Hoành đã hiểu được phần nào nên không nói gì nữa.
Cảnh sát Phó bắt đầu bực. "Cháu chứ còn ai vào đây nữa! Nói chuyện thì lắp bắp, làm sao chú nhìn nhầm được?"
A Hoành khịt mũi và chối tiếp: “Ai nói lắp ạ... cháu không nói lắp...”


“À, đúng rồi, chú nhớ là còn một cậu tên là Ngôn Hi gì đó bị thương nữa mà?” Trí nhớ của cảnh sát Phó không tồi.
A Hoành lắc đầu, nét mặt ngơ ngác rồi chối đây đẩy: “Chú đang nói gì ạ, cháu không hiểu.”


Mình là người Ô Thủy, con gái nhà quê không hiểu tiếng thành phố...
“Chân Tiểu Hi khỏi đau chưa?” Cha Ôn Hoành giăng bẫy.
“Không phải chân mà là vai ạ!” A Hoành đáp theo phản xạ.
“Đấy nhé, chú nói rồi mà còn không chịu thừa nhận...” Cảnh sát Phó chỉ vào cô bé, nói.


A Hoành cứng họng.
Cha A Hoành nhìn cô một cái đầy ẩn ý rôi quay sang cảnh sát Phó. “Ông Phó à, mấy đứa nhỏ hôm đó đánh nhau thế nào?”
Cảnh sát Phó cười rất hớn hở. “Mấy thằng đó gấu thật, có ba thằng thôi mà đấu với cả đám...”


“Chú Phó ơi, chú ăn hồ lô tẩm đường đi ạ!” A Hoành nói lớn ngắt lời đối phương và giơ xiên hồ lô tẩm đường vừa mua ra trước mặt cảnh sát Phó.


Viên cảnh sát khựng lại rồi xua tay lia lịa. “Cảm ơn cháu, chú không thích ăn ngọt. Quốc Tử, tôi nói cho ông biết nhé, lúc tôi đến đang là lúc căng nhất...”
Bla, bla, bla.
Nét mặt cha A Hoành không biểu lộ cảm xúc gì mà chỉ gật đầu liên hồi.


A Hoành vừa ăn hồ lô bọc đường vừa trợn mắt nhìn chú cảnh sát, nghĩ thầm: Ông chú này quá đáng quá!
Hôm đó uống trà chiều xong, trên đường về nhà, cha A Hoành chỉ đi với một tư thế tiêu chuẩn, chẳng khác duyệt binh là mấy. Còn A Hoành thì tiu nghỉu theo sau.


Về đến nhà, cha cô khẽ nói: “Đi gọi anh con xuống đây...”
“Cha, không gọi có được không ạ?”
“Con thấy thế à?” Nét mặt ông càng tỏ ra điềm đạm.
“Dạ.”


A Hoành liền đứng dưới chân cầu thang, hai tay bắc thành loa, gọi: “Anh Tư Hoán ơi, xuống đi...” Tiếng gọi lộ rõ vẻ sợ sệt của trẻ con khi mắc lỗi.
Hồi lâu mà không có phản ứng gì.
“Cha xem, anh Tư Hoán không có ở nhà.” A Hoành mỉm cười, nét mặt rất thành khẩn.
Ông Ôn hiền từ hỏi: “Vậy à?”


Rồi ông quay đi, gầm lên: “Ôn Tư Hoán, mày có xuống đây ngay không! Một, hai, ba!”
Lúc này mới thấy anh chàng trong bộ quần áo ngủ, chân đi dép lê lạch bạch chạy xuống, đứng nghiêm giơ tay chào: “Có mặt, có mặt ạ!”


A Hoành sững sờ, cô rất thán phục tốc độ của Tư Hoán, chắc chắn anh đã phải rèn luyện rất nhiều mới được như vậy.
“Nói ngay! Mày đã làm chuyện gì sai trái?” Cơn thịnh nộ của ông Ôn giờ mới bộc phát.
Tư Hoán giật bắn mình, lí nhí đáp: “Con không làm gì ạ.”
“Hả?”


Tư Hoán toát hết mồ hôi hột, lén liếc sang A Hoành.
A Hoành chỉ biết nhìn lên trần nhà.
“Mày với thằng Tiểu Hi, Đạt Di lại gây chuyện gì rồi đúng không?” Ông Ôn gằn giọng.
“Không ạ.” Tư Hoàn vẫn cố cãi vẻ tỉnh bơ.


“Đừng vờ vịt nữa, tao đẻ ra mày mà còn không biết những trò mèo của mày à!”
Tư Hoán bắt đầu cuống, thấy không giấu được nữa bèn trợn mắt nhìn A Hoành. “A Hoành, anh đã bảo em đừng kể với người lớn cơ mà...”
A Hoành ấm ức đáp: “Không phải em, chú cảnh sát đó, quen cha...”


Tư Hoán run lẩy bẩy, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ...


“Ôn Tư Hoán, mày còn mặt mũi trách em nó hả! Mấy thằng mày đánh nhau bị người ta dẫn về đồn cảnh sát, chuyện nảy cũng đã đủ mất mặt rồi, em mày là con gái mà mày lôi kéo nó tham gia vào những chuyện của bọn con trai làm gì!” Ông Ôn vỗ tay đánh đét một cái.


“Cha, con cũng làm được, con trai!” A Hoành nói xen vào.
Ông Ôn nghiêm nghị nhìn con gái. “Ngoan nào, mình là con gái nhà có giáo dục, không được lộn xộn!”
“Dạ.” A Hoành gật đầu, nghĩ thấy cũng phải.
“Con không cho em đi nhưng em cứ đòi đi cho bằng được.” Tư Hoán cũng thấy ấm ức.


Con bé lớn như thế, chân tay đầy đủ, lén bám theo sau, anh bận đánh nhau, còn đâu thời gian quan tâm chứ.
“Mày còn già mồm hả!” Ông Ôn giận dữ trợn mắt.
Tư Hoán vội im bặt.


“Càng học càng tụt lùi, hồi nhỏ cah dạy mày thế nào?” Tuyệt đối không được đánh nhau với người khác cơ mà, tất cả đều là nước đổ đầu vịt ư?”
“Bọn nó bắt nạt A Hi, làm sao con và Đạt Di đứng nhìn cậu ta bị ăn hϊế͙p͙ được?” Tư Hoán vốn là chàng trai tốt bụng, nhiệt tình.


“Mày đừng lắm điều, từ nhỏ thằng Tiểu Hi đã thích gây chuyện! Mấy thằng lớn lên cùng nhau, có phải nó mới gây chuyện nọ chuyện kia một, hai lần đâu, hai đứa mày ngoài việc bám theo đít nó làm càn thì có làm ra cái trò trống gì đâu! Ngôn Hi bị ăn hϊế͙p͙ ư? Nó không ăn hϊế͙p͙ người ta đã là phúc đức lắm rồi!” Ông Ôn quát tháo ầm ầm, nước bọt bắn tung tóe.


“Kiểu gì cũng không thể để người khác bắt nạt Ngôn Hi được!” Tư Hoán quả quyết đáp.
“Ôn Tư Hoán, mày mà còn bẻm mép nữa thì tao cho mày một trận đấy!”
Tư Hoán hiên ngang đáp: “Con không sợ!”


Ông Ôn tức đến tái mặt, hạ giọng chỉ vào A Hoành, nói: “Con về phòng đi, lát nữa bất luận nghe thấy tiếng gì cũng không được ra đâu đấy!”
“Cha, cha, không phải, anh Tư Hoán, cố tình làm cha giận đâu!” A Hoành túm lấy gấu áo ông.


“Nó không cố tình, mà là cố ý! Thằng này nếu không quản thì được đà lấn tới! Thôi không lằng nhằng nữa, con về phòng đi!” Ông Ôn vỗ vai A Hoành rồi đẩy cô sang một bên, bàn tay nộ pháp cũng đã chuẩn bị choảng xuống lưng Tư Hoán.


Thấy vậy, A Hoành sợ quá bèn chỉ lên trần nhà, nói: “Cha, đĩa bay kìa!”
Cả thế giới chìm trong yên lặng.
Ông Ôn sững lại.
Tư Hoán mắt đỏ hoe, thấy A Hoành nói thế, nước mắt chỉ ngân ngấn đảo quanh mà không tài nào chảy xuống được.
Ba giây sau thì cười ngặt nghẽo.


Đi làm về đến nhà, bà Uẩn Nghi đã nhìn thấy cảnh tượng hài hước sau: Cô con gái cười khúc khích, chồng thì cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa xoa đầu con gái. Cậu con trai thì vẫn đang mặc quần áo ngủ lăn lộn dưới sàn nhà, để lộ hai má núm đồng tiềng sâu hoắm.


“Ba cha con cười cái gì vậy?” Bà Uẩn Nghi không hiểu đầu đuôi thế nào nhưng vẫn thấy cảnh tượng trước mắt thật ấm cúng.
Tư Hoán đang nằm dưới sàn liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy mạ lại càng thích thú hơn, cười tưởng chừng sắp đứt hơi. “Mẹ... nhìn kìa...”


“Cái gì vậy?” Bà Uẩn Nghi đang định kéo Tư Hoán dậy.
“Trên trời có đĩa bay của A Hoành kìa!” Tư Hoán túm lấy tay mẹ, cười càng dữ dội hơn.
“Tư Hoán, anh đêu3 thế, em vì cứu anh mới nói thế mà!” A Hoành đỏ bừng mặt, ngại không dám nhìn mẹ.


Bà Uẩn Nghi sững lại rồi nhìn A Hoành, thấy cặp lông mày, đôi mắt giống mình như đúc, trong lòng trào dâng một cảm giác kì lạ. Dường như trước kia bà đã từng có cảm giác này, nhưng bấy lâu nay vẫn luôn bị đè nén, cho đến giây phút này thì không thể kìm nén được nữa mà trào ra.


“Sao mẹ lại khóc?” Tư Hoán đứng dậy, mắt chữ O mồm chữ A hỏi.
Ông Ôn hiểu ra vấn đề, vừa thở dài vừa bước đến trước mặt vợ, nhìn vợ bằng ánh mắt trìu mấn rồi ôm bà vào lòng.


“Uẩn Nghi, em coi em kìa, đĩa bay cả A Hoành về rồi, đưa con gái chúng ta về rồi, em còn khóc gì nữa? Trông có giống trẻ con không nào...”
Những giọt nước mắt long lanh từ từ lăn xuống bờ má, đó là những giọt nước mắt ấm áp, dịu dàng của một người mẹ.


A Hoành tần ngần nhìn mẹ, dường như những giọt nước mắt đã chờ đợi từ lâu của cô, tự đáy lòng cũng trào dâng lên khóe mắt.


Cô không thể đón nhận những tia sáng tuyệt vời của thế gian vì nước mắt quá nóng bỏng, vì cô đã tích cóp mọi tình yêu vào ánh mắt này trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Và tình yêu này đang nhen nhóm, gột rửa mọi nỗi niềm bi ai và trở nên trong sáng, tinh khiết hơn bao giờ hết.


A Hoành biết giây phút này, cô mới bước đầu cắm được rễ xuống mảnh đất vốn không thuộc về mình. Và mảnh đất này đã đón nhận cô, từ từ hòa vào dòng máu của cô, trở thành của cô, yêu thương cô, trân trọng cô.
Và cuối cùng, những tiếng nức nở đã bật ra.


Cha A Hoành chỉ được nghỉ phép một tháng, hết phép là lại phải trở về đơn vị theo mệnh lệnh. Trước khi đi, ông dặn dò A Hoành: “A Hoành, con gái ngoan hiền, thật thà, chất phác của cha đừng có học đòi theo mấy thằng nhóc chết tiệt kia nhé?”


Với tư cách là một người cha mong muốn cô con gái mình có đủ công dung ngôn hạnh, tinh thông mười tám môn võ nghệ, những điều lo lắng này của ông là hết sức cần thiết.
Mặc dù miệng nói là “mấy thằng nhóc chết tiệt” nhưng thực ra ý ông chỉ ám chỉ Ngôn Hi.


Ngôn Hi là đứa trẻ có cuộc sống lúc nào cũng đầy biến số. Ông không có ý nghĩ xấu về cậu bé đó, nhưng cậu ta luôn làm những chuyện cực đoan mà người lớn không thể chỉ trích hay can thiệp. Qũy đạo trưởng thành của cậu ta luôn đi theo hướng cậu ta muốn, khiến người khác không đoán được tương lai và kết cục, tất cả chỉ như một man sương.


Ông mong con gái mình được sống một đời an nhàn, hạnh phúc, không bao giờ phải mệt mỏi, buồn rầu.
Chính vì thế, kể cả cha ông đã có lời ước hẹn, ông cũng vẫn không muốn A Hoành và Ngôn Hi đến được với nhau.


Nếu có thể, đợi A Hoành trưởng thành, ông sẽ tìm cho con gái một nơi chốn hạnh phúc, an toàn hơn theo ý nguyện của riêng mình.
Và đương nhiên nơi chốn ấy không phải là Ngôn Hi.
Ông cười tủm tỉm, trêu con gái: “A Hoành, con thích mẫu bạn trai như thế nào?”


A Hoành liền ngoẹo đầu trêu cha: “Có nhà để nương thân, không chê A Hoành xấu.”
Ông Ôn rất bất ngờ, mẫu đàn ông đó, hình như không khó tìm...


Và thế là, một thời gian dài sau đó, ông chiều thao tâm nghuyện của con gái, ngồi riết ở Điếu Ngư Đài câu con rể rùa vàng, câu rất lâu, rất lâu. Không thể kể xiết nỗi nhọc nhằn, vất vả trong này.


Ông tính toán rất cẩn thận, muốn trải một con đường đầy hoa cho cô con gái rượu của mình, nhưng ông không thể ngờ, thế gian này có một từ đã lật đổ mọi sự tính toán của ông, đó chình là “số phận”.


Bạn thừ nghĩ mà xem, nếu số phận không can thiệp thì hai kẻ đại diện cho hai thái cực là Ngôn Hi và A Hoành sao có thể tương ngộ trong ngày đó, tháng đó, năm đó...


Cha A Hoành quá hiểu con người Ngôn Hi, luôn cho rằng chàng trai này là một kẻ lập dị, nhưng ông không thể biết rằng, vì tình nguyện mà con gái ông cũng trờ thành một kẻ lập dị trong cuộc đời Ngôn Hi.