Rất khó để nói lời cảm ơn em
Không biết Ngôn Hi đã nói gì với Tân Đạt Di mà sau ngày hôm ấy. Tân Đạt Di có thái độ khác hẳn với A Hoành, ít nhất là đã chịu nói chuyện với cô.
Tuy nhiên hai người thật sự trở nên thân thiết là nhờ vào một bữa cơm.
Trong số các trường cấp ba, trường Tây Lâm nổi tiếng có đồ ăn không ngon. Các trường bên ngoài truyền tai nhau rằng, học sinh trường Tây Lâm không những học hành kinh khủng mà nói chuyện với nhau cũng rất trâu bò. Ăn cơm không bao giờ nói là ăn cơm, mànói:”Hôm nay đã có hẹn với đàn gián chưa?” Khoai tây xào thịt thì nói là “thịt xào khoai tây”. Trứng xốt cà chua thì nói là “cà chua xốt trứng”.
Dĩnhiên, đám trâu bò này vẫn là con nhà có giáo dục, ăn cơm có sạn thường không chửi rủa lung tung, mà hầu như đều nhe răng ra cười, bước đến trước mặt đầu bếp nói: “Hôm nay các chú nấu cơm nhầm thì phải, trong sỏi có cả gạo, răng cháu nhai không quen.”
Những điều này vẫn chưa là gì, hận nhất là đồ ăn đắt đỏ, đã thế còn ít. Con gái không sao, đám con trai thì đang tuổi ăn tuổi lớn, chẳng bao giờ đủ no.
Và thế là đám con trai thi nhau mang cơm đến trường, sau đó hâm nóng bằng lò vi sóng của trường, rồi ăn cho xong chuyện.
A Hoành cũng thường xuyên nấu cơm trước ở nhà rồi hôm sau mang đến trường.
Ngôn Hi thường không mang cơm mà thấy ai có đồ ăn ngon là ăn tranh của kẻ đó. Gần đây đối tượng bị ăn chặn cố định là Tư Hoán.
“Dạo này taynghề nấu nướng bà củaTrương tiến bộ hẳn, đồ ăn không còn bị mặn như trước nữa.” Ngôn Hi ôm hộp cơm của Tư Hoán, miệng dính đầy dầu mở, hả hê nhìn Tân Đạt Di nói.
“Bà Trương làm sao mà nấu nhạt đi được? Lần nào cơm nhà Tư Hoán, tôi cũng phải uống cả vại nước!” Tân Đạt Di chiến đấu với hộp cơm, ậm ờ nói.
A Hoành ngồi ở đằng trước mím môi cười thầm.
“Mợ ơi là mợ, hôm nay cậu có món sườn chua ngọt ư?” Ngôn Hi khịt mũi, mắt sáng lên nhìn Tân Đạt Di.
“Lấy đâu ra!” Tân Đạt Di giữ khư khư hộp cơm, nhìn Ngôn Hi với ánh mắt đầy cảnh giác.
“Đạt Di bọn mình thân nhau thế cơ mà. Có mấy miếng sườn làm sao tớ giành của cậu được? Haizzz, để tớ xem nào….” Ngôn Hi cười ranh mãnh, hai lúm đồng tiền hiện rõ gần cái miệng dính toàn dầu ăn.
“Hôm qua cậu cũng nói dẻo kẹo như thế, kết quả là mấy miếng sườn của tôi loáng cái bay mất tiêu!” Tân Đạt Di hậm hực nói.
Ngôn Hi liền nhảy phóc lên người Tân Đạt Di, thò tay về phía hộp cơm của cậu ta. Tân Đạt Di nhất quyết không chịu, tay khư khư giữ chặt hộp cơm.
“Cô Quách ạ!” Ngôn Hi thay đổi chiến thuật, cất tiếng chào rất nghiêm túc sau lưng Tân Đạt Di.
Tân Đạt Di trợn mắt rồi quay lại, Ngôn Hi cười rất cáo già, tranh thủ lúc anh chàng không để ý chộp ngay lấy hộp cơm. Nhưng vì bàn tay vừa gặm cánh gà nên dính đầy dầu mỡ, cầm hộp cơm inox rất trơn, kết quả hộp cơm rơi ngay xuống đất.
Tân Đạt Di quay lại và ngồi thụp xuống, mắt ngấn lệ. “Thịt của tôi, cơm của tôi…”
“Hơ…này, có sườn thật..” Ngôn Hi chỉ vào mấy miếng thịt dưới đất tần ngần nói.
“Ngôn Hi, cậu đền cho tôi đi!” Tân Đạt Di bắt đầu nổi trận lôi đình, tóc dựng ngược hết lên.
“Ờ… này, đền cho cậu đấy.” Ngôn Hi trợn mắt nhìn lên trần lớp, một tay để ra sau gáy, tay còn lại đưa hộp cơm vừa cướp được của Tư Hoán cho Tân Đạt Di.
Tân Đạt Di đón lấy hộp cơm, giọt nước mắt vừa ngân ngấn trong mắt giờ nhỏ hẳn xuống: “Chẳng còn cọng rau nào, cậu bắt tôi ăn lông à?”
Ngôn Hi ngồi bắt chân chữ ngũ , nhún vai rồi xòe tay ra vẻ vô tội. “Bản thiếu gia cũng chẳng biết làm thế nào…”
“Lão tử quyết một phen sống mái với cậu!” Tân Đạt Di nghiến răng ken két vừa xắn tay áo lên.
A Hoành ngồi ăn nhưng vẫndóng tai lắng nghe, đến giờ cô mới thở dài, đặt đũa xuống rồi đưa hộp cơm của mình ra trước mặt Tân Đạt Di, sẻ già nửa sang hộp cơm không. “Cậu ăn đi.”
“Lão tử không ăn cơm bà Trương nấu, mặn chết đi được!” Tân Đạt Di trợn mắt nhìn Ngôn Hi, nói gằn từng từ.
Ánh mắt đen láy của Ngôn Hí lộ rỏ vẻ vô tội.
“Tớ nấu, không phải Bà Trương.” A Hoành nhẹ nhàng nói.
“A Hoành biết nấu cơm hả?” Hai cậu chàng đồng thanh hỏi.
A Hoành gật đầu nét mặt rất thản nhiên. Con gái tầm tuổi cô mà không biết nấu nướng thì sau này lấy được ai?
“Nói như thế là cơm của Tư Hoán cũng là do em nấu?” Ngôn Hi nhướng mày hỏi.
A Hoành tủm tỉm cười, gật đầu.
Tân Đạt Di trợn tròn mắt, lúc đầu còn không muốn nhận, nhưng cái bụng lại bán đứng cậu, không ngừng réo o o biểu tình. Phải mất mấy giây đấu tranh tư tưởng, Tư Hoán và Ngôn Hi được ăn cơm của người khác thì cậu ta cũng có quyền ăn, thế là quyết định nhận.
Cà tím xào, đậu phụ xào thập cẩm, trứng xốt cà chua… toàn những món đơn giản nhưng nhìn rất hấp dẫn và sạch sẽ.
Tân Đạt Di gãi đầu rồi cầm đũa lên và cơm. Lúc mới ăn thì thấy bình thường, nhưng càng ăn càng ngon, ăn xong miếng cuối cùng còn ợ một cái rồi mới buông đũa xuống.
“Hơ…thằng chết tiệt, đúng là kém cỏi quá!” Ngôn Hi lớn tuổi hơn Tân Đạt Di nên từ nhỏ luôn thê hiện phong độ của người làm anh, cười mắng Tân Đạt Di.
A Hoành cũng cười, đôi môi hồng nhếch lên trông rất duyên.
“Tân Đạt Di lấy ống tay áo quệt miệng rồi ngẩng đầu nhìn A Hoành, hồi lâu mới lên tiếng:” Ôn Hoành, từ sau cậu đừng cười như thế, nhìn khó chịu lắm!”
“Hơ hơ.”
“Tớ vốn không định góp ý với cậu, nhưng suốt ngày cười như thế trông giả tạo lắm. Tại hôm nay nợ cậu nên lão tử phải góp ý, sau này đừng cười như thế trước mặt bọn này, hiểu không?”
“Hơ hơ”.
“Cậu chẳng khác gì tảng đá, nghe không hiểu gì à?” Tân Đạt Di bĩu môi.
“Hơ hơ.”
“Không thấy sái quai hàm à?” Ngôn Hi mỉm cười hỏi.
“Có.” A Hoành chọc vào quai hàm mình rồi ngại ngùng đáp.
Cô luôn có thiện cảm đối với thế giới này, mặc dù trong lòng hiểu rõ ác cảm mà mọi người dành cho mình, và cũng không kì vọng mình có khả năng thay đổi điều gì đó trong một sớm một chiều, chỉ mong khi người khác ngoái lại sẽ nhìn thấy nụ cười của cô.
Mặc dù có thể người khác sẽ không đáp lại cô bằng nụ cười tương tự, nhưng cô vẫn luôn nỗ lực, khát vọng có một luồng sức mạnh tiềm ẩn nào đó. Chỉ cần cô không hối hận điều gì là được, còn người khác thế nào, cô cũng chẳng có đủ sức mà quan tâm nhiều.
“A Hoành, anh bàn với em một chuyện được không?’ Nét mặt Tư Hoán hết sức nghiêm túc, ánh mắt vẫn ấm áp như tia nắng.
“Gì vậy?” A Hoành ngoẹo đầu mỉm cười, cô đang làm bài tập thì Tư Hoán gõ cửa phòng cô
“Lần sau nấu ăn tệ đi một chút nhé.” Tư Hoán cau mày thở dài.
“Tại sao ạ?” A Hoành ngẩn người.
“Suốt ngày Ngôn Hi cướp cơm của anh, lần nào anh cũng phải gặm bánh mì”. Nét mặt Tư Hoán tỏ vẻ bất lực.
Bà Trương là người phương Bắc nên thích ăn mặn, nấu nướng thường cho nhiều gia vị. Nhưng nhà họ Ôn toàn những người nhẹ nhàng, lịch sự, rất tôn trọng bà vì bà đã phục vụ cho nhà họ Ôn cả cuộc đời nên cũng không kén chọn gì nhiều, ăn mãi cũng thành quen.
Nếu là những món ăn của bà Trương nấu, thì chắc chắn Ngôn Hi sẽ không cướp hộp cơm của Tư Hoán, nhưng giờ A Hoành nấu cơm, Ngôn Hi đã ngắm trúng mục tiêu, khiến anh không biết phải làm thế nào.
“Để em nấu nhiều hơn vậy.” A Hoành khịt mũi cười cười.
“Nấu cả suất hắn ta nhé.” Tư Hoán cũng mỉm cười ranh mãnh, khuôn mặt khôi ngô, lúm đồng tiền thấp thoáng, rồi anh chàng lấy ra một hộp cơm, động tác nhanh gọn, kiểu như đã chuẩn bị kĩ càng từ trước.
Hộp cơm đó màu hồng có in hình chú lợn con đội mũ đỏ, cầm hoa, đúng phong cách Ngôn Hi.
A Hoành liền thở dài.
Nấu thêm suất cho Ngôn Hi không có gì là khó. Tư Hoán nói chuyện này với cô chắc là do Ngôn Hi ngại không nói, bàn với Tư Hoán rồi vòng vo tam quốc một hồi, để cô phải tự nói ra điều này.
Kể cả anh chàng kia không bắn tin qua Tư Hoán mà trực tiếp nói với cô thì làm sao cô từ chối anh chàng được? Chắc vẫn là do Ngôn Hi cảm thấy hai người vẫn chưa đủ thân mật, không tiện nói, đặc biệt là việc xin đồ ăn con gái, cảm thấy mất mặt nên đẩy việc này qua cho Tư Hoán.
Anh chàng này cũng khó gần quá…
A Hoành im lặng, nhìn Tư Hoán rồi đón lấy hộp cơm, “Anh Ngôn Hi muốn ăn gì?”
“Ờ hắn nói hắn thích ăn sườn chua ngọt, sườn nấu bí xanh, sườn hấp, sườn…” Tư Hoán nói một lèo, sau đó nhìn thấy vẻ mặt bất lực của A Hoành, cũng tự cảm thấy mình thật quá đáng khi thông đồng với Ngôn Hi để lừa A Hoành, mặt cũng bất giác đỏ bừng.
“Hơ hơ…” Tư Hoán cố gắng lấp ɭϊếʍƈ, giấu đi vẻ mất tự nhiên của mình.
“Em biết rồi, biết rồi..” sườn chua ngọt, sườn nấu bí xanh, sườn hấp bột chứ gì? Cô dám chắc trước khi nói với Tư Hoán, Ngôn Hi đã phải suy nghĩ rất lâu. A Hoành mỉm cười rồi bất giác chỉ tay lên mũi chú lợn con.
“À, A Hoành à, ở lớp em chịu khó nhắc nhở thằng Hi học hành nhé, hắn hay ngủ gật trong lớp lắm, em chịu khó để ý một chíu.” Tư Hoán nghiêm túc nói.
“Tại sao Ngôn Hi lại bị lưu ban vậy?” Từ lâu A Hoành vẫn thắc mắc điều này.
“Ờ, đợt thi cuối cùng hắn ngủ quên nên không dự thi.”
“Anh và anh ấy, không học cùng lớp à?” A Hoành hỏi Tư Hoán, cô nhớ Tư Hoán và Ngôn Hi học cùng lớp kia mà.
“Bọn anh ngồi cùng bàn đấy chứ.”
“Thế tại sao, anh không, nhắc nhở anh ấy?”A Hoành vẫn chưa hết thắc mắc, đã có Tư Hoán nhắc nhở rồi mà vẫn để xảy ra chuyện khó tin như thế ư?
“Anh nhắc nhở nó? Trước khi anh nhắc nhở nó ,nó không hành hạ anh chết là tốt lắm rồi.” Tư Hoán nhướng mày, nét mặt lộ rỏ vẽ tại sao em lại có thể bắt anh làm công việc này.
A Hoành lặng lẽ nhìn Tư Hoán.
Vậy anh bảo em nhắc nhở, đôn đốc Ngôn Hi là do em dày mặt hơn anh, anh hùng hơn anh, Ngôn Hi chỉ hành hạ anh, không hành hạ em ư? Do em không có ai thương xót ư? Haizz…
A Hoành đưa hộp cơm màu hồng in hình chú lợn con cho Ngôn Hi, anh chàng cười rất rạng rỡ, đôi mắt to tròn lộ rõ vẻ ngây thơ. “Í, Ôn Hoành, sao em cũng nấy cho anh à. Em khách khí quá, hê hê, khách khí quá, thật là ngại quá…”
Rồi anh chàng mở hộp cơm ra nhìn không chớp mắt, nhìn chán rồi bắt đầu nghiến răng ken két. “Món sườn đâu? Món sườn chua ngọt, sườn nấu xanh, sườn hấp bột của thiếu gia đâu? Hả? Chắc chắn là tên chết tiệt Tư Hoán kia quên nói rồi”.
A Hoành vờ như không nghe thấy mà chỉ cặm cụi ăn cơm của mình, bên tai là tiếng lầm bầm, than thở đầy ấm ức của Ngôn Hi.
Ngôn Hi trề môi lấy thìa xúc cơm, sau đó nhìn thấydưới lớp cơm trắng là từng miếng sườn hấp bột vô cùng hấp dẫn.
Tiếng làu bàu lập tức im bặt.
A Hoành cười thầm, cảm thấy rất hả hê đã chơi xỏ được anh chàng một vố.
“Sườn hấp bột hả? Ngôn Hi, tớ cũng muốn ăn…” Tân Đạt Di bẽn lẽ bê hộp cơm đến cạnh Ngôn Hi.
Ngôn Hi cố tình nói lớn, đôi mắt đen láy toát lên ánh nhìn ấm áp. “Muốn ăn sườn thì nói câu gì hay hay nghe coi.”
Tân Đạt Di bèn la lớn: “Xin có mỗi miếng sườn mà keo kiệt!”
Ngôn Hi nhướng mày, lấy thìa xúc một miếng sườn đưa qua đưa lại trước mặt Tân Đạt Hi
Anh chàng Tân Đạt Di vò đầu bức tóc tai, nước miếng chảy ròng ròng, nét mặt rất nghiêm túc: “Ờ, Ngôn Hi, tớ thèm sườn, rất thèm ,thèm vô cùng!”
“Rồi sao nữa!” Ngôn Hi hỏi, mắt liếc về phía Ôn Hoành.
“Tớ thèm ăn sườn, cảm ơn” Giong Tân Đạt Di lí nhí.
“Gì cơ? Đằng sau câu tớ thèm ăn sườn là câu gì ấy nhỉ?”
“Cảm ơn!”
“Hả, nói nhỏ quá, không nghe thấy/”
“Cảm ơn!!”
“Không nghe thấy gì cả!”
“Cảm ơn!!!”
“Gì cơ?”
Tân Đạt Di bắt đầu bực bội: “Ngôn Hi, cậu đừng có chơi xỏ tôi!”
“Bản thiếu gia không nghe thấy thật mà!” Ngôn Hi làm bộ móc tai ra rồi nở nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa ranh mãnh. “Ôn Hoành, em có nghe thấy gì không?”
A Hoành liền quay lại, nở nụ cười bất lực. “Nghe thấy rồi, em nghe thấy rồi!”
Cảm ơn.
Biết rồi.