- Ai nói là anh không nhìn...ai nói là anh không khen em? - Chàng thủ thỉ và nâng gương mặt nàng lên và rồi cảm thấy lòng mình ngây ngất trước cái nhan sắc quá tuyệt vời ấy, khi thân hình mềm mại và vô cùng quyến rũ kia đang run lên trong tay chàng với một chút giận hờn. Mùi nước hoa thơm ngát từ nàng khiến cho lòng chàng như muốn chết ngất trong khi nỗi đam mê từ chàng dường như không thể nào kềm chế được nhưng rồi chàng buông nàng ra và khẽ nói:
- Hôm nay Minh Thư của anh sao lại hay giận hờn như vậy? Dù anh không nói nhưng em cũng phải hiểu là mình rất đẹp!
- Điều quan trọng là anh nhìn em có đẹp hay không, em làm sao có thể tự cho là mình đẹp chứ?
- Em rất đẹp, cô bé của anh ơi! Em mười tám rồi mà còn trẻ con như vậy. Bắt anh khen ra miệng thì mới chịu hay sao?
- Em thích được anh khen?- Nàng xấu hổ úp mặt vào lòng ngực chàng - Anh không biết chứ khi được anh khen, cả tuần sau trong lòng em vẫn còn thấy vui!
- Vậy ư,cô bé? - Chàng cảm động nói - Anh xin lỗi em, anh không biết lời khen của anh lại quan trọng đối với em như vậy!
- Chàng lùi lại mấy bước để ngắm nàng rồi mỉm cười khẽ nói:
- Trông em thật là tuyệt vời! Anh cam đoan trong những người đến xem buổi nhạc kịch hôm nay sẽ không có ai xinh đẹp bằng Minh Thư của anh!
Nàng mỉm cười và lập tức quên hết tất cả dỗi hờn ban nãy. Ngồi trên xe, nàng sẽ nhắm mắt, tâm hồn như bay bỗng và một ý nghĩ đã nảy sinh khiến cho trái tim nàng rộn ràng lên: "Quân Vũ nói thế nghĩa là anh ấy muốn cho mình hiểu ngầm cả Huệ Trinh cũng không thể sánh bằng mình!"
Vở nhạc kịch được tổ chức ở một hí viện lớn nên khán giả đến xem ai cũng ăn mặc rất là sang trọng. Huệ Trinh chờ Quân Vũ ở phòng đợi riêng của hí viện. Là một ca sĩ nổi tiếng, nàng được ban tổ chức vở nhạc kịch này ưu đãi mọi thứ vì họ rất muốn Huệ Trinh nhận vai chính trong vở ca kịch sắp tới của mình. Khi Quân Vũ và Minh Thư xuất hiện thì không phải chỉ những khán giả đứng ngoài chú mục vào chàng và nàng vì họ quá đẹp đôi mà ngay khi họ bước vào phòng đợi, Huệ Trinh cũng kinh ngạc vì không ngờ Minh Thư lại có sắc đẹp lộng lẫy đến dường ấy. Sự ghen tuông bùng dậy trong lòng Huệ Trinh nhưng nàng cố trấn áp vì sợ bất cứ hàng vi khiếm nhã nào của nàng cũng sẽ khiến cho Quân Vũ xem thường.
Giả vờ nở nụ cười thật tươi, nàng tiến đến bên cạnh hai người và nói bằng giọng đon đả:
- Ồ,hai người tới thật đúng lúc! Cũng sắp đến giờ vào rạp rồi! - Và quay sang Minh Thư, nàng khen ngợi không tiếc lời - Chị không ngờ anh Quân Vũ lại có một người em kết nghĩa xinh đẹp đến thế này. Đáng lẽ anh ấy phải cho hai chị em mình làm quen với nhau từ trước.
- Chị Huệ Trinh, chị cũng xinh đẹp quá - Minh Thư khen một cách chân thành - Em ước gì được quen chị trước đây để chị có thể dạy đàn cho em. Có những lúc ngồi học bài trong phòng, em nghe tiếng đàn của chị vẳng tới mà tâm hồn em giống như bay bổng!
- Vậy ư? Nếu em muốn học đàn thì chị sẳn sàng. Đàn dương cầm cũng không khó gì mấy, chỉ năng luyện tập là được!
Huệ Trinh trao đổi với Minh Thư thêm mấy câu khách sáo rồi cả ba theo lối riêng cùng vào rạp. Chỗ ngồi của họ là chỗ ngồi lý tưởng nhất vì lúc nào Huệ Trinh cũng được ban tổ chức dành cho những vé mời ưu ái. Minh Thư ngồi bên Quân Vũ hỏi về hình thức nhạc kịch mà nàng chưa từng xem lần nào. Quân Vũ giải thích cặn kẽ cho nàng rằng đây là một hình thức nghệ thuật rất thịnh hành, người diễn viên ngoài tài diễn xuất còn phải có giọng ca hay vì họ không nói mà sẽ hát từ đầu đến cuối.
- Cũng như chị Huệ Trinh của em vậy! - Chàng nói thêm - Phải có một giọng ca hay như Huệ Trinh thì mới có thể thành công trong lĩnh vực này nhưng mà....- Chàng nói đến đó rồi quay sang nàng -...Huệ Trinh à,hình như em đã từ chối không nhận vai chính trong vở nhạc kịch này phải không?
- Câu hỏi hàm ý khen ngợi của Quân Vũ khiến Huệ Trinh dịu lại:
- Em bận chuẩn bị DVD mới không có thời gian nhận vai dù em rất muốn thử sức trong lĩnh vực này. Nói cho cùng thì ca nhạc mới là cái mà em dốc hết tâm sức của mình vào nên phải xem đó là lĩnh vực ưu tiên.
- Và rồi từ lúc đó cho đến lúc vở kịch mở màn, Quân Vũ quay sang ân cần trò chuyện cùng Huệ Trinh cho nên lòng nàng mới thấy vui trở lại. Nhưng khi vở kịch bắt đầu, tâm hồn Huệ Trinh như để đâu đâu "Bây giờ thì mình mới biết tại sao anh Quân Vũ lại chiều con bé này đến như vậy. Nó trẻ trung và đẹp đến mê hồn, lại ngày đêm ở bên Quân Vũ, làm sao anh ấy không động lòng cho được. Anh ấy nói với mình anh ấy chỉ xem như là em gái nhưng mình không tin. Nhìn cách nó ăn mặc, trang sức, mình cũng thừa biết anh ấy đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền bạc vì nó. Đó là những thứ thời trang cao cấp mà ca sĩ hay tài tử, minh tinh mới có thể rớ vào, đâu phải những người thường ai muốn có là có được. Đã chăm sóc cho nó như vậy mà lúc nào ngoài miệng anh ấy cũng nói chỉ xem nó là em kết nghĩa.Nó bỏ đi một cái là anh ấy quýnh quáng lên,phải chạy đi tìm khắp nơi và quên hẳn cái hẹn với mình. Bây giờ thì xem nhạc kịch cũng dẫn nó theo, mình không biết trong tương lai còn xẩy ra những chuyện gì nữa đây. Thật sự mình không biết chuyện hôn nhân giữa mình và Quân Vũ, anh ấy tình ra sao. Mình không muốn nghe cái câu "cho anh thời gian suy nghĩ lại " mà muốn có câu trả lời dứt khoát. Và một mặt thúc hối anh ấy một mặt mình phải sửa trị con bé này mới được. Nó chỉ là một con bé mồ côi được người ta ra tay nghĩa hiệp mang về nhận làm em kết nghĩa. Lẽ ra nó phải biết thân biết phận của mình chứ đâu sống như bà hoàng, hoang phí tiền bạc của anh ấy như thế. Bây giờ cho dù những điều anh ấy nói mới mình là sự thật thì sớm muộn gì tình cảm mà anh ấy dành cho nó càng lúc sẽ càng tăng và đến lúc đó mình mới ra tay ngăn chặn thì cũng đã muộn rồi. Lát nữa đây mình sẽ tìm cách dằn mặt nó, cho nó biết trong tương lai mình sẽ là vợ của Quân Vũ và mình không muốn bất cứ ai lợi dụng lòng tốt của người đàn ông mà mình yêu ".
Ngẫm nghĩ như vậy nên đến giờ giải lao, Huệ Trinh thân mật nhoài người sang bảo Minh Thư:
- Có muốn ra ngoài với chị một chút cho thỏai mái không? Giờ nghĩ giải lao kéo dài khoảng mười lăm, hai mươi phút, tìm một chỗ nào đó hai chị em mình nói chuyện với nhau. Minh Thư biết không, mới gặp em mà chị đã mến em rồi.
- Anh Quân Vũ cùng đi theo với chúng ta chứ?- Minh Thư hỏi nhỏ.
- Chao ôi, anh ấy đi theo chúng ta làm gì, đã nói là hai chị em tâm sự riêng với nhau mà! - Huệ Trinh đáp lại bằng giọng dịu dàng.
- Em ra ngoài với chị Huệ Trinh một chút, anh ở đây một mình có buồn không?- Minh Thư nhìn Quân Vũ, ái ngại hỏi.
- Anh chẳng có gì để mà buồn cả.- Quân Vũ vỗ nhẹ vào tay Minh Thư - Hai chị em đi đâu thì đi,lúc nào mở màn trở lại là được rồi.
- Huệ Trinh đưa Minh Thư vào phòng giải khát dành riêng cho khách đặc biệt tọa lạc ở tầng hai. Huệ Trinh bước vào trong, khép cửa lại rồi nói với Minh Thư:
- Làm ca sĩ nổi tiếng cũng khổ lắm em biết không. Xuất hiện nơi công chúng thì lúc nào cũng bị người ái mộ bao vây xin chữ ký cho nên lúc nào chị cũng phải khéo léo tránh né.
- Nhưng trong cái khổ cũng có cả sự vinh quang nữa! - Minh Thư nhận xét - Những người nổi tiếng sống trong lòng khán giả ái mộ như huyền thoại và chỉ cái việc ấy thôi cũng đáng hãnh diện lắm rồi.
"Con bé này cũng khôn ngoan lắm chứ chẳng phải khù khờ như mình đã nghĩ ", Huệ Trinh thầm nhủ," Chắc mình phải vào đề ngay, kẻo không thì không còn kịp nữa. Nhưng bây giờ cũng nên xã giao với nó vài câu trước đã."
- Minh Thư này...- Huệ Trinh hỏi một câu cho lấy có -.... cả tuần nay anh Quân Vũ sang Pháp làm việc, ở nhà một mình chắc là em buồn lắm hả?
- Dạ, em không có gì buồn cả... - Minh Thư thành thật trả lời -... bởi vì ngày nào anh Quân Vũ cũng gọi về cho em hai, ba lần.
- Câu trả lời vô tình của Minh Thư khiến cho Huệ Trinh giận đến bầm gan,tím ruột. Nàng tự nhủ:"Anh ấy gọi về cho nó hai,ba lần mỗi ngày,còn mình thì anh ấy không gọi lấy một lần ".
- Anh ấy về chắc có mua quà cho Minh Thư chứ?- Cô gái lại tiếp tục thăm dò người mà mình xem là tình địch.
- Chiếc áo em đang mặc và chuỗi ngọc em đang đeo là quà mà anh ấy mang về từ Pháp để tặng em. Anh Quân Vũ muốn em mặc nó khi đi xem buổi nhạc kịch hôm nay nên em đã vâng lời cho anh ấy vui.
"Anh ấy mua quà đắt giá đến thế để tặng cho nó....", trái tim Huệ Trinh nhói lên vì ghen hờn,"... còn mình thì chẳng có món quà nào mà một lời thăm hỏi khi trở về cũng không nốt ". Nhưng Huệ Trinh nào có chịu thua một cách dễ dàng như vậy, nàng nói theo cách đánh phủ đầu:
- Chắc em cũng nghe anh Quân Vũ nói về chuyện hôn nhân giữa chị và anh ấy chứ?
- Thưa vâng! - Minh Thư trả lời ngạc nhiên vì không biết Huệ Trinh muốn đưa câu chuyện sang đâu.
- Em cũng biết chị sẽ trở thành chị dâu tương lai của em phải không Minh Thư?
- Việc này em không rõ....bởi vì cho đến bây giờ anh Quân Vũ nói với em là anh ấy vẫn chưa quyết định gì cả!
- Đó chỉ là một cách nói thôi chứ đám cưới của chị và anh ấy sớm muộn gì cũng phải diễn ra bởi vì chị và anh ấy đã quen nhau mười mấy năm rồi.
- Chị Huệ Trinh! - Minh Thư từ tốn nói - Việc anh chị sẽ kết hôn với nhau hay kết hôn sớm muộn thế nào em thiết tưởng là việc riêng của hai người. Em nghĩ chị không cần phải nói với em.
- Chị cần phải nói! - Đôi mắt của Huệ Trinh long lên vì giận - Nếu chị không có ý định kết hôn với anh Quân Vũ thì anh ấy sống thế nào chị không cần biết hoặc có ai đó lợi dụng anh ấy thế nào chị cũng không cần biết nốt. Nhưng ở cương vị người vợ tương lai của anh Quân Vũ, chị không muốn anh ấy quăng tiền qua cửa sổ một cách vô bổ và không cần thiết. Minh Thư, em mới mười bảy, mười tám tuổi, cái tuổi còn là nữ sinh trung học, sao em không sống đơn giản một chút mà cứ học đòi việc ganh đua cho bằng người này,người nọ... chị nói như vậy em hiểu ý chị chứ?
- Em hoàn toàn không hiểu..... Đôi to của cô gái mở to ngơ ngác -... chị có thể nói rõ một chút không?
- Nếu em muốn chị nói thẳng thì chị phải nói thẳng vậy.Tại sao em lại khiến anh Quân Vũ phải bỏ ra hàng đống tiền để cho em ăn mặc và chưng diện như vậy? Em cũng biết những thứ hàng thượng đẳng mà em khoác trên người đối với người khác là cả một gia tài. Những thứ hàng đó chỉ có ca sĩ, người mẫu nói tiếng hay minh tinh, tài tử mới có khả năng mà sắm sửa. Em mới ngần ấy tuổi đầu, làm gì trèo cao như vậy? Em nghĩ là em khoác những thứ đó vào người rồi em sẽ ngang hàng với những người như chị hay sao? Em lầm rồi Minh Thư ạ! Dù em có dát vàng lên người em đi nữa thì em vẫn chỉ là một cô nữ sinh vô danh, không ai biết tới và cũng không có tiếng tăm gì trên cõi đời này. Cho nên em đừng có mơ mộng hão. Và chị muốn nhấn mạnh một điều nữa là nếu em muốn ăn mặc sắm sửa như vậy thì em phải biết đợi, đợi khi nào em có sự nghiệp rồi thì em sẽ dùng tiền bạc mà em tự kiếm ra để mua sắm hơn là đi lợi dụng lòng tốt của người khác dù người đó là người anh kết nghĩa của mình đi nữa. Em chỉ là một cô gái mồ côi được anh ấy nhặt về nuôi, tại sao em lại có tham vọng muốn chỉ trong một bước biến mình thành một bà hoàng bằng cách lợi dụng lòng hào hiệp của một người đàn ông tốt bụng.
Khi mà chị trở thành vợ chính thức của anh Quân Vũ rồi, em sẽ không còn cơ hội để lợi dụng hoặc tiếp tục lũng đoạn tiền bạc của anh ấy đâu. Tiền của anh ấy là không phải là trên trời rơi xuống mà anh ấy cũng phải làm việc rất là cực nhọc mới có được. Nếu em là một người có lương tâm thì em hãy chấm dứt cái trò lợi dụng ấy đi!
- Chị Huệ Trinh...- Giọng Minh Thư run lên -....thì ra chị gọi em ra đây là để nhục mạ em? Và nếu đã như vậy thì em cũng không muốn phí thời gian để mà nghe chị nữa bởi vì những lời chị buột tội em hoàn toàn là vô căn cứ. Nếu chị có muốn biết em có lợi dụng anh Quân Vũ hay không thì chị cứ hỏi thẳng anh ấy, em chẳng có bổn phận gì để mà tiếp tục ngồi đây nghe chị hạch sách. Những gì anh Quân Vũ làm, anh ấy đều có lý do. Anh ấy không phải là một người ngây thơ đến nỗi có thể để cho một cô bé mười mấy tuổi đầu như em lợi dụng hay lừơng gạt!
Nói xong Minh Thư bước thẳng ra cửa, giận đến tái cả mặt." Minh Thư không ngờ cô ta lại có thể nói ra những câu khó nghe như vậy! Cô ta rốt cuộc rồi cũng giống như Khánh Ngọc. Trước mặt anh Quân Vũ cô ta là một con người khác, nhưng những gì mà cô ta hành xử phía sau lưng anh ấy mới là con người thật của cô ta ".
Huệ Trinh không ngờ Minh Thư lại có phản ứng dữ dội như vậy. Nàng tưởng cô bé sẽ run sợ, cúi đầu trước những lời cứng rắn của nàng nhưng Minh Thư đã đáp lại một cách hoàn toàn khác. "Mình cũng không cần phải giữ kẽ nữa!", Huệ Trinh tự nhủ," Bây giờ là lúc phải lật ngửa ván bài. Mình chấp nhận làm kẻ thắng hoặc người thua chứ mình không chấp nhận ở lưng chừng. Nhưng mình không tin là Quân Vũ sẽ xem trọng con bé ấy hơn mình. Mình có sự nghiệp lừng lẫy trong tay còn con bé ấy nó chẳng có gì cả. Nó chỉ là người ăn nhờ,ở đậu trong nhà anh Quân Vũ mà thôi, rốt cuộc anh Quân Vũ sẽ biết anh ấy phải làm gì! Anh ấy không thể bỏ rơi Huệ Trinh để chọn một con bé bất tài, vô danh như vậy!"
Khi hai người trở lại chỗ ngồi thì đúng lúc sân khấu kéo màn và vở kịch được trình diễn tiếp đoạn hai. Vì vậy Quân Vũ không thấy rõ trên nét mặt của hai người phụ nữ. Chia tay nhau khi xem xong vở nhạc kịch, ngoài mặt Huệ Trinh vẫn vui vẻ như không có gì nhưng suốt trên đường về nhà Minh Thư không nói tiếng nào. Về đến nhà Minh Thư vào thẳng phòng riêng, một lúc sau Quân Vũ nghe tiếng cô bé khóc thút thít trong phòng của mình.
Chàng sốt ruột bước qua, không biết hai giờ giải lao đã xẩy ra chuyện gì giữa Huệ Trinh và Minh Thư mà bây giờ Minh Thư lại khóc. Chàng bước vào phòng Minh Thư, thấy căn phòng tối đen như mực.
- Minh Thư!- Nàng lên tiếng.
- Dạ...
- Giọng cô bé vang lên mà vẫn còn nguyên nước mắt.
- Sao em không bật đèn lên?
- Khi em đau khổ em vẫn có thói quen nằm một mình trong bóng tối!
Quân Vũ bật cười, vặn ngọn đèn ngủ rồi tiến lại gần nàng. Minh Thư vẫn mặc chiếc áo tím trên người và nằm úp mặt xuống gối.
- Học thuộc lòng câu nói của anh lần trước hả? Nói cho anh biết tại sao em lại khóc thút thít một mình như vậy!
- Tại vì em không biết mình có phải ra đi lần nữa hay không!
- Em nói gì?- Chàng kinh ngạc - Quay mặt lại nhìn anh đây này và nói cho anh biết chuyện gì đã xẩy ra.
Nàng quay mặt lại, những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên má nhưng ngay cả khi khóc, nàng vẫn có một nét đẹp não lòng khiến cho trái tim chàng rung động. Quân Vũ dùng tay lau những giọt nước mắt của Minh Thư. Nàng nắm bàn tay ấm áp của chàng trong tay mình rồi thổn thức lần nữa.
- Nói cho anh nghe đi! Cả anh Quân Vũ của em mà em cũng dấu nữa sau?
- Anh có muốn em ở cạnh bên anh suốt đời không?- Cô bé buồn bã hỏi.
- Anh muốn...nhưng rồi em cũng sẽ như những người con gái khác, học xong đại học, có một sự nghiệp ổn định,lấy chồng...và rồi lúc đó em sẽ xa anh Quân Vũ của em.
- Anh nghĩ là em sẽ làm như vậy?
- Anh nghĩ thế! Không phải là em đang yêu Trung Hữu hay sao? Sau khi học xong đại học rồi em cũng phải nghĩ đến việc lập gia đình với người em yêu. Anh chàng đâu có thể nào chờ đợi quá lâu!
- Nếu anh nghĩ thế này thì em không còn gì để nói nữa.
- Nói xong, nàng quay mặt vào trong để dấu một giọt nước mắt đang rơi.
- Minh Thư! - Chàng dịu dàng xoay người nàng lại - Anh nói thế có gì không đúng đâu mà em phải giận anh?
- Em không yêu Trung Hữu! - Nàng bật khóc - Lúc nào anh cũng ghép em với người này,người nọ. Lúc trước thì Dương Thiệu Vỹ và bây giờ là Trung Hữu. Anh Quân Vũ, anh có thể nào cho em sống bên anh một thời gian nữa không, trước khi em phải ra đi?
- Tại sao em phải ra đi, tại sao em lại nói với anh câu đó?
- Bởi vì em không muốn bị người khác nhìn mình một cách lệch lạc. Em không muốn bị người khác cho rằng em tiếp tục sống bên anh để lợi dụng anh!
- Ai nói em lợi dụng anh? Người nào đã nói những câu độc ác như vậy?
Minh Thư không đáp chỉ khẽ thở dài.
- Huệ Trinh đã nói phải không? Cô ta đã buộc tội em như vậy?- Quân Vũ hỏi bằng giọng nóng nảy.
- Vâng! Trong giờ nghĩ giải lao, chị ấy đã buộc tội em như thế còn em thì phải bắt buột ngồi nghe. Chị ấy nói ở cương vị người vợ tương lai của anh, chị ấy cần giáo đầu cho em biết là em nên chấm dứt sự lợi dụng ấy càng sớm càng tốt. Đây là nguyên văn những lời chị ấy nói cùng em: "Em mới ngần ấy tuổi đầu, làm gì phải trèo cao như vậy chứ? Em nghĩ là em khoác những thứ hàng thượng đẳng vào người rồi em sẽ ngang hàng với những người như chị hay sao? Dù em có dát vàng lên người em đi nữa thì em vẫn chỉ là một cô nữ sinh vô danh, không ai biết tới.Cho nên em đừng có mơ mộng hão. Em chỉ là một cô gái mồ côi được anh ấy nhặt về nuôi, tại sao em lại có tham vọng muốn chỉ trong một bước biến thành một bà hoàng bằng cách lợi dụng lòng hào hiệp của một người đàn ông tốt bụng. Khi mà chị trở thành vợ chính thức của anh Quân Vũ rồi, em sẽ không có cơ hội để lợi dụng hoặc tiếp xúc lũng đoạn tiền bạc của anh ấy nữa đâu. Nếu em là một người có lương tâm thì em hãy chấm dứt cái trò lợi dụng ấy đi!" Anh Quân Vũ, em rất đau lòng khi nghe người ta nhục mạ mình như vậy, và chị Huệ Trinh nghĩ rằng chị ấy có quyền nhục mạ em vì trong tương lai chị ấy sẽ trở thành vợ của anh!
- Cô ấy điên rồi!- Quân Vũ bực bội hét to - Anh phải nói chuyện với Huệ Trinh ngay bây giờ mới được.Từ đây về sau anh không để cho bất cứ người nào xúc phạm đến em.
Chàng thuận tay với lấy chiếc điện thoại gần đó và bấm số của Huệ Trinh.
- Đừng anh!- Minh Thư hốt hoảng kéo tay chàng lại- Có việc gì ngày mai hãy nói...bây giờ đã khuya rồi...
- Anh không chịu được! Anh phải giải quyết việc này ngay trong đêm nay. Cô ta là cái gì mà lại cho mình cái quyền ăn nói với em như vậy chứ...
Chàng nói chưa dứt lời đã nghe giọng Huệ Trinh bên kia đầu dây.Giọng người con gái có vẻ hơi dao động, dù cho nàng đã chuẩn bị sẳn sàng cho sự bùng nổ tối nay:
- Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em à? Cho nên mới gọi cho em vào cái giờ khuya khoắt này?
- Đúng thế, Huệ Trinh!- Giọng Quân Vũ cứng rắn vang lên - Ngay ngày mai em hãy đến đây để xin lỗi Minh Thư hoặc em và anh sẽ không còn là bạn bè của nhau nữa!
- Anh nói gì? Anh buộc em phải xin lỗi con bé đó?- Giọng Huệ Trinh vang lên uất ức.
- Em phải xin lỗi Minh Thư bởi vì em có lỗi. Em đã nhìn vấn đề một cách lệch lạc, em đã buộc Minh Thư nghe những lời ghê gớm nhất mà anh không ngờ em có thể thốt ra. Những lời anh lo lắng cho Minh Thư là tấm lòng tự nguyện của một người anh. Nhưng em đã bóp méo mọi vấn đề để rồi buộc tội Minh Thư là lợi dụng. Đó là sai lầm nhất của em. Sai lầm thứ hai là em đã tự cho mình cái quyền xen vào cuộc sống riêng của anh. Anh không có thói quen để bất cứ người phụ nữ nào thống trị cuộc sống của anh, dù người ấy có là ca sĩ Huệ Trinh danh giá nhất Đài Bắc đi nữa. Anh chưa từng hứa hẹn cưới em làm vợ cho nên em cũng đừng có nhân danh là người vợ tương lai của anh để đi giáo đầu cho người khác về những chuyện hoàn toàn do em tưởng tượng ra, về những chuyện hoàn toàn không có thật
- Anh Quân Vũ! Anh có thể nói với em những lời tàn nhẫn vậy sao? Anh xem trọng những ngày ngắn ngủi bên cạnh nó hơn mười mấy năm chúng ta quen biết nhau sao?
- Huệ Trinh! Em lại sai lầm nữa rồi! Vấn đề không phải là người ta đã sống bên nhau bao lâu mà là người ta đã sống với nhau như thế nào. Nếu em biết được những ngày tháng sống bên anh, Minh Thư đã hết lòng hy sinh và lo lắng cho anh thì em sẽ không thốt ra những lời làm cho Minh Thư phải đau lòng như vậy.Anh thú thật, trước đây anh đã từng có ý nghĩ cưới em làm vợ, nhưng rồi hết lần này đến lần nọ, em đã tự phá đi cái hình ảnh đẹp đẽ của chính mình để đến nổi bây giờ anh không nhận ra em chính là Huệ Trinh của ngày trước nữa.
Những lời chàng nói khiến người con gái buồn đến bật khóc, Quân Vũ cảm thấy có một chút mềm lòng nhưng rồi lòng chàng rắn lại khi nhớ tới những lời báng bổ mà Huệ Trinh đã thốt ra với Minh Thư.
- Anh Quân Vũ, xin anh đừng bỏ em! - Nàng nghẹn ngào nói - Xin anh đừng chấm dứt tình bạn của chúng ta.
Huệ Trinh nói rồi khóc sướt mướt, cảm giác như đất trời sập đổ dưới chân mình nếu từ đây chàng không còn hiện diện trong cuộc đời của nàng nữa. Những giọt nước mắt ấy khiến cho Quân Vũ cảm thấy đau lòng.
- Anh không muốn chấm dứt tình bạn giữa chúng ta nhưng nếu em không bằng lòng xin lỗi Minh Thư thì anh buộc phải làm việc đó.
- Anh Quân Vũ...anh cho em thời gian...suy nghĩ...có được không?
- Em cứ suy nghĩ đi rồi em sẽ thấy mình đã xúc phạm Minh Thư đến thế nào. Một lời xin lỗi anh nghĩ hãy còn nhẹ!
Quân Vũ nói xong,gác điện thoại,không chờ Huệ Trinh trả lời. Chàng đến bên cạnh Minh Thư, nâng nàng dậy, để đầu nàng tựa vào vai mình và khẽ nói:
- Xin lỗi em, Minh Thư! Xin lỗi đã để cho người khác xúc phạm đến em.
- Anh Quân Vũ! - Minh Thư nghẹn ngào ôm chặt lấy chàng - Anh đừng bao giờ bắt em phải xa anh. Anh cho phép em sống bên anh để lo lắng cho anh...cho đến khi nào anh tìm được một người vợ mà anh yêu thực sự.
Những lời tha thiết của nàng khiến trái tim chàng rung động nhưng rồi chàng lại thở dài.
- Anh sao vậy?- Nàng ngước lên nhìn chàng lo lắng.
- Cái bài thơ đó...- Chàng khẽ cắn môi và nói một cách khó khăn-... không phải là em viết cho Trung Hữu hay sao?
- Chao ôi! - Nàng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm- Khi anh bằng tuổi em, chắc anh cũng phải có những lúc mơ mộng như em! Khi mà người ta vẽ lên trong tâm hồn mình một người tình tưởng tượng và tâm sự với người đó những mơ ước của chính mình. Em không yêu Trung Hữu và cũng không yêu ai cả. Đối với em còn quá sớm để nghĩ đến tình yêu..Không phải là anh đã từng nói với em không cần nghĩ ngợi gì cả, em chỉ làm cho anh hai việc, một là học thật giỏi, hai là làm em gái ngoan của anh ". Anh Quân Vũ, bây giờ em muốn làm hai việc đó.Từ đây về sao anh đừng nghĩ tới việc phải tìm cho em một ai đó xứng đáng để gả em cho họ. Để em học cho xong đại học, rồi sau đó nếu em ưng ý một ai, em sẽ tự nói cho anh biết.
- Còn em...em cũng không được nói là sẽ bỏ ra đi khi một ai đó nói câu gì khiến em buồn lòng. Lần trước, vì Huệ Trinh em đã bỏ anh mà đi, và lần này cũng vì Huệ Trinh mà em định lập lại hành động đó của mình lần nữa.
- Em nói vậy sao?
- Vậy chứ lúc nảy ai đã khóc thút thít và nói với anh:"Em không biết mình có phải ra đi lần nữa hay không!"
- Em xin lỗi....- Nàng xấu hổ úp mặt vào vai chàng -...em hứa với anh là em sẽ chẳng bao giờ nói câu đó nữa.
- Minh Thư, em phải nhớ....- Chàng nâng mặt nàng lên và bắt nàng nhìn thẳng vào mắt chàng -...Anh Quân Vũ của em không bao giờ chấp nhận cưới một người đàn bà làm vợ mà người đó đã từng xúc phạm đến Minh Thư! Bây giờ thì em đi thay áo đi rồi còn nghĩ ngơi nữa chứ!Và từ đây về sau không được cứ mỗi chuyện là mỗi mít ướt với anh!Em cứ nghĩ lúc nào anh Quân Vũ của em cũng thương em là được!