Đúng bảy giờ,Trung Hữu đến đón Minh Thư. Dù đã từng nhìn nàng thử chiếc áo này trong tiệm nhưng hôm nay chàng vẫn đứng lặng người ra trước sắc đẹp quá rực rỡ của nàng.
- Anh chưa bao giờ trông thấy Minh Thư của anh trang điểm! Hôm nay em xuất hiện thế này trước mắt mọi người,chắc là sẽ có nhiều chàng ngơ ngẩn vì em.- Chàng mở cửa xe cho nàng bước vào với thái độ rất là trân trọng.
- Chao ôi,anh Trung Hữu,anh làm gì vậy?- Nàng nói rồi bật cười - Em không thích người ta chiêu đãi em như vậy, hơn nữa em với anh thì thân với nhau quá rồi.
- Làm đàn ông là phải ga lăng một chút chứ! - Chàng nói,cho xe chạy về phía trước, hòa vào giòng người của thành phố trở nên chật như nêm. Chàng liếc nhìn nàng rồi nói tiếp - Em trang điểm lên nhìn lộng lẫy quá! Sao trước đây em không trang điểm hở Minh Thư? Em không bao giờ đụng đến những đồ trang điểm mà anh Quân Vũ đã mua cho em. Hôm nọ khi đi khiêu vũ với Quân Vũ, anh ấy nhắc nhở em thì em mới trang điểm qua loa cho anh ấy vui lòng.
- Em đi khiêu vũ với anh ta à? Lúc nào vậy?- Trung Hữu hỏi mà lòng cảm thấy ghen tuông.
- Mới cách đây một tuần. Em biết parrty nào cũng có tiết mục khiêu vũ mà em thì lại không biết nhảy nên em đã nói anh Quân Vũ dạy cho em.
- Sao em không nói cho anh biết để anh tập cho em cẩn thận hơn?
- Em chỉ cần biết những bước căn bản để cho anh khỏi mất mặt là được rồi! Minh Thư cười xòa.
- Tối hôm nay anh cam đoan em sẽ là người đẹp nhất.
- Anh nói thật vì em là bạn thân của anh?
- Đời nào? Anh chỉ nói theo cái nhìn chân thật của mình thôi.Những người phụ nữ dự party hôm nay anh đều quen mặt, không có người nào nổi bật bằng em cả!
- Huệ Trinh có dự buổi party này chứ?Em rất muốn biết mặt cô ta.
- Chao ôi, cô ta qua lại với anh Quân Vũ của em bấy lâu nay mà em không biết mặt à?
- Cô ta đến vào cuối tuần, những ngày đó thì em đi thư viện hay ở trong phòng ôn bài. Vả lại sau khi luyện đàn cho anh Quân Vũ thì Huệ Trinh cùng anh ấy biến đi ngay thường là ra ngoài với nhau đến tối mịt mới về cho nên đến bây giờ em vẫn chưa biết mặt chị ấy, chỉ thấy thoang thoáng chị ấy từ xa.
- Huệ Trinh rất đẹp nhưng không đẹp bằng Minh Thư của anh đâu! - Trung Hữu nói và nhoẻn miệng cười - Anh nói thật đấy chứ không phải nịnh đâu nhé! Tối hôm nay cô ta không xuất hiện ở buổi party này vì hầu hết những người tham gia đều làm việc trong ngành điện ảnh.
- Thế chị Lệ Hằng có tới chứ?
- Chị Lệ Hằng là cây đinh của buổi dạ tiệc này vì cô ấy là một nữ tài tử đang lên.Cô ta cũng thân với anh Quân Vũ của em lắm phải không?
- Rất là thân thiết! Nhưng em chưa biết mặt. Chắc anh quen thân với chị ấy lắm hả?
- Anh đã từng đạo diễn một bộ phim mà cô ấy thủ vai chánh, đương nhiên là phải quen thân với cô ta rồi. Lệ Hằng là một cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Cái ông anh Quân Vũ của em...sao anh ấy tốt số quá nhỉ, lúc nào cũng được các người đẹp vây quanh!
- Không phải chỉ hai cô nàng đó đâu anh à, còn rất nhiều mà em không biết hết. Nhưng anh Quân Vũ đang rối rắm không biết phải tính sao khi ba chị Huệ Trinh đã nói một câu đại loại như sau: "Con gái tôi đã chờ cậu mười mất năm rồi, cậu còn muốn nó chờ cậu đến bao giờ nữa?"
- Thế rồi anh ấy nói thế nào?
- Anh ấy trả lời cần thời gian để suy nghĩ cho chín chắn. Nhưng em biết trước sau gì họ cũng cưới nhau. Họ đã giận nhau bao nhiêu lần rồi cuối cùng cũng làm hòa. Bây giờ ba chị ấy đã nói ra miệng như thế thì anh Quân Vũ làm thế nào từ chối cho được.
"Mình mong cho hắn ta đừng từ chối ", Trung Hữu nhủ thầm,"Mình mong cho hắn cưới Huệ Trinh càng sớm càng tốt để mình khỏi lo âu." Ngay lúc đó, tiếng nói của Minh Thư lại cất lên:
- Lát nữa gặp lại chị Lệ Hằng, anh đừng nói cho chị ấy biết em là em kết nghĩa của anh Quân Vũ nhé!
- Sao vậy?
- Em muốn giữ bí mật để chị ấy khám phá ra, chị ấy sẽ lấy làm kinh ngạc.
- Hôm nay có em đi bên cạnh,anh rất là hãnh diện.
- Anh nghĩ vậy à?Đâu có ai biết em là ai, vả lại em cũng chẳng phải là người nổi tiếng.
- Chỉ cần em đi với anh là em đã nổi tiếng rồi. Sau buổi dạ tiệc này, người ta sẽ đồn đãi đạo diễn Trung Hữu có một cô bạn gái đẹp tuyệt vời.
- Em không thích anh giới thiệu với họ em là bạn gái của anh đâu!
- Anh sẽ không nói gì hết nhưng họ sẽ tự suy nghĩ như thế. Bất cứ cặp nào xuất hiện trong buổi party này thì đều được hiểu ngầm là bồ bịch của nhau. Bởi vì người ta không bao giờ dẫn em gáic hay bạn bè đến những buổi party tình tứ thế này.
Nghe Trung Hữu nói thế, Minh Thư chỉ còn cắn môi yên lặng. Nhưng không biết tại sao ngay khi nàng ngồi bên cạnh chàng, lòng nàng vẫn không ngừng nghĩ tới Quân Vũ.
- Tối hôm đó không khí trong đài truyền hình Đài Bắc thật là náo nhiệt. Buổi party được tổ chức ở một trong những hội trường lớn nhất của họ. Trước mặt là sân khấu được trang hoàng lộng lẫy, tối hôm nay sẽ có nhiều giọng ca nổi tiếng giúp vui cho buổi tiệc này nhưng không có Huệ Trinh.Trung Hữu liếc nhìn vào danh sách ca sĩ tham gia rồi nói nhỏ:
- Chắc cô ta đang buồn vì chờ đợi câu trả lời của anh Quân Vũ của em cho nên chẳng còn tinh thần để mà đi đâu nữa.
Vì thời gian còn tương đối sớm nên Trung Hữu dẫn Minh Thư đi một vòng cho biết. Có nơi dành riêng cho việc thu âm, có nơi thiết kế dành riêng cho phần tin tức hay kịch nghệ, cũng có nơi rộng lớn hơn, giống như quy mô của một hí viện thu nhỏ dành cho những buổi đại nhạc hội thu hình. Đi một vòng như thế Minh Thư mới mở rộng tầm mắt và cảm thấy Trung Hữu sao tài ba quá đỗi. Chàng còn rất trẻ mà đã được đề cử vào cương vị phó giám đốc của đài truyền hình, trong tương lai, khi tích lũy được nhiều kinh nghiệm trong nghề, có lẽ Trung Hữu còn vươn cao hơn nữa.
Hai người đi viếng các nơi rồi trở về với buổi party lúc này đang nhộn nhịp hẳn lên khi mà những gương mặt nổi tiếng trong lãnh vực điện ảnh và truyền hình đều xuất hiện đầy đủ.
Trung Hữu đi đến đâu ai nấy cũng đều tay bắt mặt mừng và tỏ vẻ rất nể trọng chàng và điều này cho Minh Thư biết là vị trí của chàng ở đây không phải nhỏ. Chàng giới thiệu Minh Thư với mọi người và mỗi lần như thế bạn bè hoặc đồng nghiệp của Trung Hữu lại thốt lên một câu:
- Chao ôi! Anh chàng này sáng mắt thật. Anh tìm đâu ra một cô bạn gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy!
Và mỗi lần như thế Minh Thư lại đỏ mặt lên và nét e thẹn ấy lại khiến cho sắc đẹp của nàng tăng lên gấp bội. Nhờ tham dự đêm party này mà Minh Thư có dịp biết mặt tất cả các đạo diễn cũng như tài tử nổi tiếng của nganh điện ảnh lẫn truyền hình. Lúc đầu Minh Thư bở ngỡ nhưng càng lúc nàng cảm thấy tự tin khi thấy hầu hết mọi người đều hết sức quý trọng và ca tụng nàng. Một đạo diễn đàn anh của Trung Hữu đã đặt tờ danh thiếp của mình vào tay Minh Thư và kèm theo một câu:
- Tôi đang chuẩn bị quay một bộ phim được dàn dựng rất công phu và khá tốn kém. Vai nữ chính còn đang bỏ trống vì chưa tìm ra người thích hợp, nếu cô Minh Thư đây có nhã ý hợp tác với chúng tôi thì hãy báo ngay cho chúng tôi một tiếng. Gương mặt cũng như vóc dáng của Minh Thư rất thích hợp với nhân vật chính này, không phải nói quá lời chứ cũng như là " đo ni đóng giầy "vậy. Cho nên nếu cô bằng lòng tham gia thì xác suất thành công rất lớn.
- Nhưng em chưa biết gì về đạo diễn cả!
- Chao ôi! Đâu phải bất cứ tài tử nào cũng phải học qua trường điện ảnh. Có những người đến với điện ảnh rất tình cờ mà còn thành công hơn những người đã học qua những trường lớp chuyên môn!
- Và đó không phải là lời mời duy nhất mà Minh Thư nhận được. Đa số những đạo diễn gặp nàng đều có những lời mời mọc tương tự. Thấy thế,Trung Hữu nói nhỏ vào tai Minh Thư:
- Đã tin lời anh chưa? Em đi đến đâu thì sáng rực lên đến đó. Nhưng anh đâu để họ phỗng tay trên như vậy. Nếu em mà có đóng phim đi nữa thì bộ phim đó cũng sẽ do anh đạo diễn. Anh đời nào lại để họ cướp đi cô bạn xinh đẹp của mình.
Ngay cả Lệ Hằng cây đinh của buổi dạ tiệc, khi nhìn thấy Minh Thư đi bên cạnh Trung Hữu cũng phải tấm tắc ngợi khen:
- Chao ôi, anh Trung Hữu! Bạn gái của anh là người nổi bật nhất đêm nay!
Minh Thư định lên tiếng đính chánh thì Lệ Hằng đã quay qua bắt tay, mặt mừng với người bên cạnh "Cô ta rất xinh mà tình tình rất phóng khoáng, khác hẳn với Huệ Trinh!", đó là nhận xét của Minh Thư khi đầu tiên gặp cô tài tử nổi tiếng này.
Những hòa nhoáng, náo nhiệt của buổi dạ tiệc, lời khen ngợi của những người nổi tiếng, ánh đèn màu, rượu sâm banh và những bước khiêu vũ thần tiên của một đêm dạ vũ tuyệt vời đã khiến cho trái tim của cô gái trẻ tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng trải qua một đêm tưng bừng đến thế. Nàng có cảm giác buổi party này được tổ chức riêng cho nàng, cho một cô gái mới bước vào lứa tuổi mười tám, lứa tuổi của tình yêu và mộng mơ.
Khi Trung Hữu đưa Minh Thư về nhà thì hai giờ khuya.Nàng mở cửa bước vào trong,trái tim chợt đập mạnh lên vì mừng vui khi thấy trong phòng Quân Vũ, ngọn đèn lờ mờ thắp sáng.
- "Anh ấy đã về rồi!", nàng muốn kêu lên một tiếng vui mừng mà không dám vì sợ phá hỏng giấc ngủ của chàng. "Anh ấy đã về sớm hơn dự định.Mình tưởng là đến thứ ba tuần sau anh ấy mới về."
Nàng bước vào phòng chàng mà không dám gọi khi thấy chàng nằm nghiêng, mặt quay vào phía trong."Có lẽ là anh ấy đang ngủ, sau một chuyến bay dài, anh ấy chắc là mệt lắm!" Nàng nói sửa lại chiếc chăn cho chàng rồi quay ra. Nhưng đi chưa được mấy bước, nàng đã nghe một tiếng thở dài. Nàng ngạc nhiên quay vào và hỏi nhỏ:
- Anh Quân Vũ, anh chưa ngủ phải không?- Không có tiếng trả lời!
- Anh Quân Vũ, anh giận em hả?- Vẫn là im lặng! Nhưng nàng thấy bàn tay gối dưới đầu của chàng run lên,rõ ràng là chàng biết nàng về nhưng giận nàng nên không thèm đáp lại.
- Anh Quân Vũ,em xin lỗi anh vì đã về khuya như thế nhưng buổi party của đài truyền hình kéo dài đến hai giờ mới dứt.
Chàng vẫn không nói,không rằng cho dù những giọt lệ của nàng đang chực trào ra. Cô gái nhỏ ngồi xuống mép giường, hai bàn tay ôm lấy mặt và bắt đầu khóc thút thít.
- Anh Quân Vũ! - Nàng vừa khóc vừa lay cánh tay chàng - Nếu anh có ghét em thì mắng em đi, đừng có im lặng như vậy, em thật là khổ lắm...Em đã ôn xong bài vở rồi mới đi với anh Trung Hữu đến đó...anh Quân Vũ, anh đừng có giận em có được không?
Chàng vẫn không nói lời nào. Nàng đau khổ bước ra với nước mắt tuôn tràn trên má, trong lòng nàng đang đau như cắt khi bị anh Quân Vũ của nàng hiểu lầm."Chắc anh ấy nghĩ là mình biếng nhác, thừa lúc anh ấy đi vắng không chịu học hàng cứ lo rong chơi. Và rồi có lẽ anh ấy nghĩ mình là một đứa con gái hư hỏng, đi chơi đến hai giờ sáng mới chịu về nhà!" Nhưng khi nàng vừa bước ra khỏi phòng thì một giọng buồn bã vang lên:
- Sao em không đi tới sáng luôn đi...party vui quá phải không... cho nên em đã quên đường về?
- Một niềm vui òa vỡ trong trái tim của Minh Thư mặc dù là nàng đang bị mắng.
- Anh chịu nói với em rồi hả? Anh hết giận em rồi phải không?- Nàng hỏi và lay cánh tay chàng. Chàng quay mặt lại và nàng lập tức sà vào lòng chàng mà khóc.
- Mai mốt em sẽ không đi đâu hết...- Giọng nàng vang lên thổn thức -....em hứa với anh đây là lần cuối cùng...
Chàng có vẻ nguôi giận nhưng rồi khi nhận ra bộ dạ phục lạ mà nàng đang khoác trên người cùng xâu chuỗi ngọc mà nàng đeo trên cổ, giọng chàng lại trở nên cay đắng:
- Em tự tiện nhận quà của hắn? Anh Quân Vũ của em không sắm sửa đầy đủ cho em?
- Giọng chàng vừa trách mắng vừa như hất hủi khiến nàng bật khóc lên lần nữa.
- Anh ấy năn nỉ em...em chỉ nhận một lần này thôi...em sẽ không bao giờ nhận quà của bất cứ ai nữa...trừ khi nào anh đồng ý cho em nhận.
Nước mắt nàng tuôn rơi thấm ướt ngực áo của chàng. Nổi giận hờn trong lòng của chàng đã từ từ dịu lại.
- Thay ngay chiếc áo dạ hội ấy ra!- Chàng nói như ra lệnh - Đi rửa mặt mũi cho tỉnh người đi rồi hãy nói chuyện với anh!
Nàng ngoan ngoãn làm theo lời chàng và bước ra khỏi phòng. Chàng nhìn theo nàng, cảm thấy mình bất công quá đỗi. Chàng thì có thể đi với bất cứ ai còn nàng thì đi với một người bạn mà chàng cũng không cho. Thực ra thì bình thường chàng sẽ không khắt khe với nàng như vậy nhưng hôm nay là một trường hợp ngoại lệ.
Minh Thư đã thay áo và lau sạch nước mắt. Nàng trở lại phòng Quân Vũ, ngồi xuống mép giường, không dám nhìn chàng vì nàng cảm thấy mình có lỗi.
- Hãy quay lại nhìn anh!- Giọng chàng đã dịu lại rất nhiều - Rồi anh sẽ nói cho em biết tại sao anh giận em!
Nàng quay lại nhìn chàng, xúc động khi được nghe lại giọng nói ấy, hạnh phúc khi được nhìn ngắm lại gương mặt ấy và bất giác nàng ngã vào lòng chàng và nói một cách nghẹn ngào:
- Anh Quân Vũ, anh không biết chứ mỗi ngày em đều rất nhớ anh...
- Anh cũng rất nhớ em, Minh Thư!- Giọng chàng trở nên ngọt ngào như trước khiến cho trái tim của người con gái ấm dần lên - Cho nên anh mới cố gắng giải quyết mọi công việc cho nhanh chóng để có thể về sớm vài ngày. Anh đã cố ý về ngay ngày sinh nhật của em cho em vui, nhưng khi anh về thì em đã đi rồi. Anh về đây vào lúc tám giờ tối và đã đợi em cho đến bây giờ, em hiểu tại sao anh giận em rồi chứ?
Lòng nàng òa vỡ ra trong một niềm vui không bút mực nào tả xiết khi nghe những lời ngọt ngào mà chàng đã thủ thỉ với mình."Anh ấy thương mình tới vậy! Anh ấy nghĩ đến mình tới vậy! Chao ôi,mình là người hạnh phúc nhất thế gian này!"
Quân Vũ lau những ngấn lệ còn sót lại trên má của Minh Thư và khẽ bảo:
- Nhắm mắt lại đi,cô bé mít ướt của anh! Bao giờ anh bảo mở mắt ra thì mới được mở nghe chưa!
- Nàng ngoan ngoãn làm theo lời chàng mà trái tim đập mạnh.
- Em mở mắt ra được rồi! - Giọng chàng dịu dàng cất lên bên tai nàng.
- Chao ôi,quà của em hả?- Nàng reo lên khi thấy chàng đặt vào tay mình một hộp quà được gói giấy hoa xinh xắn.
- Quà sinh nhật của em, anh đã chọn từ của hàng đẹp nhất của Paris. Anh đã đi suốt một đoạn đường dài để mang nó về nhưng đợi mãi mà không có người nhận cho nên anh rất buồn....và cuối cùng...mới giận em.
- Ôi, anh Quân Vũ! - Lồng ngực của người con gái phập phồng vì xúc động - Em không biết là anh thương em như vậy...cũng không biết là anh tốt với em như vậy...- Nàng nói rồi cúi xuống hôn như mưa trên khuôn mặt của chàng. Toàn thân chàng rung động khi đón nhận trận mưa hôn ngọt ngào đó. Chàng cố trấn tĩnh lòng mình và khẽ bảo:
- Em mở ra xem đi, và nói cho anh biết em có thích món quà này không!
Minh Thư mở những lần giấy hoa và rồi trước mắt nàng hiện ra một chiếc áo soirée màu tím nhạt trông thật là lộng lẫy, bên cạnh là một hộp nữ trang với một chuỗi ngọc tím cùng màu.
- Chiếc áo thật là tuyệt vời!- Nàng thốt lên trong hạnh phúc - Chưa mặc vào nhưng em đã biết nó hợp với em rồi. Anh Quân Vũ, anh hay thật đó! Em không nói mà anh cũng biết hôm nay là ngày sinh nhật của em.
- Nếu anh không biết hôm nay là ngày sinh nhật của em thì anh không phải là anh của em nữa rồi!
- Anh có muốn em mặc ngay cho anh xem không?- Nàng nhìn chàng khẽ hỏi.
- Để ngày mai rồi hãy mặc cho anh xem! Lúc nãy em khóc đỏ cả mắt rồi. Anh muốn em mặc cho anh ngắm trong lúc em tươi tỉnh nhất. Bây giờ em về phòng nghĩ đi. Ngày mai nếu Huệ Trinh có thể xoay sở đủ vé thì chúng ta sẽ cùng đi xem nhạc kịch với nhau.- "Huệ Trinh ", hai tiếng này của chàng thốt lên khiến cho niềm vui trong trái tim nàng như lịm tắt. "Anh ấy vừa về là nhắc đến Huệ Trinh rồi,cô nàng biết anh ấy về sớm vậy sao?"
- Chị ấy đã gọi đến cho anh à? Sao chị ấy biết là hôm nay anh về? - Nàng dò hỏi.
- Huệ Trinh nói nhớ anh nên gọi thử chứ không hy vọng là sẽ gặp. Bởi vì khi sang Pháp anh cũng có nói rõ cho nàng biết là khi nào anh sẽ trở về. Huệ Trinh có hai vé đi xem nhạc kịch ngày mai và mời anh đi nhưng anh muốn em đi cùng nên bảo cô ấy lấy thêm vé nữa. Hình như vé đã bán sạch cả rồi nên Huệ Trinh phải hỏi vé nơi ban tổ chức vì nàng quen thân với họ.
- Nếu chị ấy không lấy được vé cho em thì anh có đi không?
Chàng lắc đầu: - Chắc là anh không đi! Anh bỏ em ở nhà một mình cả tuần nay rồi, bây giờ mới về, không thể bỏ em mà đi được nữa. Vả lại đi xem nhạc kịch cũng rất thú vị cho nên anh cũng muốn em đi cùng.
Lời chàng nói khiến cho trái tim nàng ấm lại.Tối hôm đó Minh Thư đã ngủ một giấc thật ngon. Chàng đã trở về sau một tuần xa cách mà còn làm nhiều điều khiến cho nàng thấy tình cảm của chàng dành cho nàng mỗi ngày một khắng khít hơn."Anh ấy yêu thương mình hơn cả Huệ Trinh...", trái tim của cô bé mười tám tuổi bắt đầu bay bổng trên mây,"..... anh ấy nói nếu không có mình.... anh ấy sẽ không đi với cô ta ".
Khoảng mười hai giờ trưa hôm sau,Huệ Trinh gọi đến,báo cho Quân Vũ biết là nàng đã lấy thêm được vé cho Minh Thư. Giọng Quân Vũ vang lên vui mừng khiến cho Huệ Trinh càng tức tối hơn.
"Anh Quân Vũ lúc nào cũng nghĩ đến con bé Minh Thư ấy và càng lúc càng ưu ái nó ra mặt! Mình không tin đó là tình cảm anh em mặc dù anh ấy đã nhiều điều xác nhận với mình như vậy. Hôm nay mình chấp nhận cho nó đi cũng chỉ vì không làm thế, anh ấy sẽ không cho mình là nhỏ nhặt. Vả lại,mình cũng muốn biết con bé ấy ra sao mà lại khiến cho anh Quân Vũ yêu thương và chiều chuộng nó như vậy." Tự nhủ lòng như thế. Huệ Trinh chọn trong tủ áo chiếc áo lộng lẫy nhất mà nàng ưa thích. Nàng muốn xuất hiện trước mắt người con gái mà nàng chưa biết mặt kia dưới một bề ngoài thật là nổi bật khiến cho cô ta phải cúi đầu mà ngưỡng phục mà nàng cũng muốn cho cô ta biết chỉ có nàng mới xứng đáng với Quân Vũ mà thôi.
Trong lúc Huệ Trinh đang chuẩn bị cho buổi tối mà nàng nghĩ là quan trọng này thì ở nhà Quân Vũ, lòng Minh Thư cũng đang rộn ràng lên khi biết tối nay nàng được ra ngoài với chàng và và được mặc chiếc áo mà chàng mới mua để tặng cho nàng làm quà sinh nhật."Anh thích tối nay em mặc chiếc áo đó để đi xem ca kịch với anh ", chàng đã dặn dò nàng như vậy và quay vào phòng để làm việc ngay vì hình như sau chuyến đi Pháp này, chàng có nhiều vấn đề cần giải quyết. Minh Thư đã hoàn tất việc nhà và cũng đã ôn tập xong bài vở nên buổi chiều đó nàng cảm thấy thảnh thơi. Ở trong phòng, nàng ướm thử chiếc soirée màu tím nhạt vào người và đeo xâu chuỗi ngọc cùng màu lên cổ. Dù chưa trang điểm nhưng hình ảnh phản chiếu trong gương cũng đã làm cho trái tim nàng đập rộn ràng lên vì xúc động và vui sướng. Chiếc áo ôm sát thân hình thon thả của nàng, chất vải óng ả và mềm rủ như tơ tạo cho nàng một vẻ đẹp thanh thoát giống như một vầng mây tím. Xâu chuỗi ngọc màu tím nhạt càng làm tôn thêm sự quý phái và đài các của nhan sắc vốn đã sực rỡ của nàng.Trong cuộc đời Minh Thư, nàng chưa bao giờ thấy mình đẹp như thế cả. Minh Thư ngồi trước gương và trang điểm cẩn thận hơn những lần trước. Nàng muốn hôm nay được xuất hiện cạnh Quân Vũ với một sắc đẹp lộng lẫy nhất vì nàng yêu thương chàng và muốn chàng được hãng diện với mọi người. Vả lại đây là chiếc áo mà chàng mua từ Paris về để tặng nàng trong ngày sinh nhật, nàng phải trang điểm cho thật đẹp để xứng với nó, xứng với cái công mà chàng đã bỏ ra khi lựa chọn món quà này. Nước da mịn màng của Minh Thư rất hợp với màu phấn hồng mà Quân Vũ đã mua cho nàng, nàng kẽ mắt đậm hơn một chút và dùng mascara để làm nổi bật hàng mi cong vút. Hôm nay nàng chọn son màu anh đào thay vì màu hồng nhạt như mọi khi để làm tăng thêm nét quyến rũ của làn môi vốn đã mộng ướt của nàng. Nếu những lần đứng trước gương, nàng thấy mình mang vẻ đẹp ngây thơ như cô bé mười bảy tuổi thì lần này với cách trang điểm sắc sảo,nàng trở thành hiện thân của một sắc đẹp chín muồi của một thiếu nữ đã bước qua sinh nhật thứ mười tám của mình. Nàng muốn dành cho người mình yêu một ngạc nhiên để chàng phải kinh ngạc khi khám phá ra mỗi ngày nàng lại xuất hiện trước mặt chàng với một hình thức hoàn toàn khác trước. Bình thường, Minh Thư không bao giờ dùng nước hoa nhưng hôm nay nhìn lại mình trong gương với một sắc đẹp lộng lẫy bất ngờ như vậy, Minh Thư thoa thêm một chút nước hoa của Dior mà Quân Vũ đã mua cho nàng lâu rồi nhưng chưa lần nào nàng đụng tới.
Tối hôm đó khi Quân Vũ đến gõ cửa phòng Minh Thư,chàng sửng sờ đến nỗi không thốt ra lời. Đây không phải cô bé đã có lần đuổi theo chàng dưới trăng cũng không phải cô bé có lần đã ngủ quên trong phòng chàng đến sáng, không phải là người đã khóc nức nở hôm qua trước mặt chàng sau khi đi dự lễ party ở một nơi mà chàng không muốn cho nàng đến dự... mà là một người hoàn toàn khác, một nhan sắc diễm lệ và hoàn mỹ đến nỗi nếu như chàng không nhận ra điều này thì chàng sẽ là tên đàn ông ngu ngốc nhất trên cõi đời này. Dù đã bị nàng làm cho ngất ngây như vậy nhưng chàng vẫn cố giữ một vẻ bình thản và từ tốn nói:
- Chúng ta đi thôi,sắp đến giờ rồi.
Minh Thư thất vọng và rồi tủi thân,nàng đã cố gắng hết sức để xuất hiện trước mặt chàng với một bề ngoài tuyệt vời như vậy mà chàng vẫn làm ngơ như không hề hay biết tất cả những cố gắng của nàng. Nàng đi bên cạnh chàng nhưng lặng lẽ không nói gì cả để rồi chàng phải quay qua:
- Em sao rồi? Đi xem nhạc kịch với anh mà lại không vui sao?
Lòng nàng rưng rưng, đôi mắt long lanh như sắp tuôn trào giọt lệ, giọng buồn bã, nàng nói nhỏ:
- Em đã cố gắng trang điểm cho thật đẹp để xứng đáng với chiếc áo mà anh đã tặng...còn anh thì thậm chí không muốn nhìn...cũng không thèm khen em một lời nào cả!